Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 58: Kiếp Nạn Qua! Nhận Mỏ Linh Thạch



Chương 58: Kiếp Nạn Qua! Nhận Mỏ Linh Thạch

Nhưng hắn không phục, Dương Nguyên Lãng không phải đã nói qua, sẽ cho hắn c·hết một cách tử tế hay là sao?

Bị sét đ·ánh c·hết, vậy mà vẫn gọi là c·hết tử tế à.

“Ầm ầm..!"

"Ầm ầm!”

“A..! A..! A!”

Sấm sét phía trên không quan tâm đến lời nới của Lang Mẫn, vô tình đánh xuống, một lúc hàng vạn đạo, bất kỳ Dị Lang Tộc nào b·ị đ·ánh trúng, dù tu vi có cao đến đâu, cũng liền không có khí tức nữa.

Chỉ qua vài ba vòng, một trăm ngàn Dị Lang Tộc cường giả đã đều nằm xuống bên dưới, không ai ngoại lệ, đều c·hết thẳng cẳng, dù cho đó có là Đạo Thai cảnh Lang Mẫn đi chăng nữa.

Trong nháy mắt đó, Dị Lang Tộc khí thế như ăn núi nuốt sông ào ào tiến đánh Bất Dạ Thành, đã không còn bất kỳ một ai.

“Thành Chủ vạn tuế!”

Dương Thái Thu đám người không hề ngạc nhiên, bọn họ trông thấy kết quả như thế này là đương nhiên thôi, trong lòng bọn họ Dương Nguyên Lãng là thần minh, là thần minh thì không có chuyện gì mà không làm được cả.

“Ực..! Ực..!”

Khác với Dương Thái Thu đám người.

Ngô Việt cùng Liễu Hiên Vinh đám người nuốt khan từng ngụm nước miếng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Dương Nguyên Lãng.

Một trăm ngàn Dị Lang Tộc cường giả!

Là một trăm ngàn Dị Lang Tộc cường giả đó nha!

Trong nháy mắt đã không còn rồi, trong đó Tông Sư, Thần Tàng, Đạo Thai đủ để tiêu diệt một cái Vương Triều, vậy mà bị Dương Nguyên Lãng không tốn bao nhiêu công sức tiêu diệt.

Vấn đề là Dương Nguyên Lãng dùng cách gì để triệu hồi sấm sét, sấm sét làm sao lại có uy năng lớn như vậy, bọn họ là không biết.

Duy một điều bọn họ biết rõ, Ngô Minh hoàn toàn nói không sai, Dương Nguyên Lãng trước mắt này chắc chắn là Đạo Thai viên mãn cảnh giới.

Dương Nguyên Lãng này quá đáng sợ, đáng sợ hơn những gì bọn họ điều tra trước đây nhiều lắm.



Giờ nghĩ lại còn thấy may mắn, may mắn khi bọn họ không có làm gì người nhà Dương Nguyên Lãng, dù trong nội tâm điều nghi ngờ thực lực của người thanh niên quá trẻ tuổi này.

Chứ nếu mà không, giờ đây nằm bên dưới chán tòa Bất Dạ Thành này không chỉ có Dị Lang Tộc, mà còn có t·hi t·hể của bọn họ nữa.

“Ân! Như vậy cũng quá mất vệ sinh!”

Dương Nguyên Lãng nhíu mày.

Một trăm ngàn Dị Lang Tộc t·hi t·hể, không xử lý tốt mà nói, sẽ gây ra một trận d·ịch b·ệnh không hề nhẹ.

“Tiền bối.!”

“Như vậy đi! Hỏa đến!”

Dương Nguyên Lãng phất tay lên, trước mắt của hắn liền xuất hiện một q·uả c·ầu l·ửa, q·uả c·ầu l·ửa càng ngày càng lớn, khi đạt đến mấy chục mét độ cao liền dừng lại.

“Ong..ong!”

Ngô Việt đám người môt hôi chảy đầm đìa, như là đối mặt với lại Mặt Trời một dạng, nội khí tức phát ra từ q·uả c·ầu l·ửa kia thôi. Cũng đã đủ đem Thần Tàng cảnh như hắn đốt thành tro bụi.

“Đi!”

“Ầm ầm!”

"Xèo.. Xèo!"

“Như vậy liền xong rồi!”

Nhìn xuống bên dưới bây giờ chỉ còn là tro bụi, Dương Nguyên Lãng hết sức là hài lòng.

Đám tro bụi này có thể bón cây, tạo xốp cho đất, không cần phải lo xác c·hết phân hủy trở thành d·ịch b·ệnh nữa rồi.

“Vô Cực Đại Đạo Kinh quả nhiên cường đại!”

Dương Nguyên Lãng chép miệng.

Chiêu thức này là hắn lĩnh ngộ được từ bên trong Vô Cực Đại Đạo kinh.

Tên đầy đủ là tam Thiên Đại Đạo Phân Thân Thuật, môn Thần Thông này quá sức thâm ảo, mỗi Phân Thân sẽ có uy năng khác nhau, nhưng đối thủ của hắn quá yếu, với lại hắn hiện tại chưa tu hành đến nơi đến chốn, không thể triệu hồi ra Phân Thân.



Nhưng một số thủ đoạn thần thông thì không thành vấn đề.

“Ấy! Vừa rồi ngươi vừa muốn nói gì hay sao?”

Làm xong tất cả mọi chuyện, Dương Nguyên Lãng nhìn qua Liễu Hiên Vinh đám người một cái.

“Không! Không có!”

Liễu Hiên Vinh đám người xua tay.

Bọn họ vừa rồi nghe Dương Nguyên Lãng đau đầu vì không biết xử lý xác c·hết như thế nào, cho nên mới đề nghị muốn làm thay.

Phải biết t·hi t·hể của Dị Lang Tộc rất có giá, càng cao cấp Dị Lang Tộc, giá cả càng cao.

Tiếc là bây giờ có nói gì cũng vô dụng rồi.

Cứ như vậy, một trận đại kiếp của Bất Dạ Thành từ khi Dương Nguyên Lãng xuất hiện liền là có nguy nhưng không hiểm cứ như vậy biến mất.

Mặt Trời đã xuống núi, Bất Dạ Thành không vì thế mà chìm vào đêm tối, ánh sáng từ đèn đường cùng dạ minh châu cùng Dạ Quang Thạch chiếu sáng toàn thành.

Mọi người đang là nâng ly chúc mừng, lễ hội thâu đêm suốt sáng, thứ nhất là Thành Chủ của bọn họ trở lại, thứ hai là Dị Lang Tộc nguy cơ đã không còn, mọi người đương nhiên vui vẻ.

Hiện tại bên trong Bái Quốc, giống như Bất Dạ Thành vậy chỉ có một, những tòa thành khác đã không còn bao nhiêu người sống, Bất Dạ Thành là lãnh địa cuối cùng của Bái Quốc còn phồn vinh hưng thịnh.

“Cho nên các ngươi muốn đem mỏ Linh Thạch kia giao lại cho ta?”

Bên trong Phủ Thành Chủ, Dương Nguyên Lãng mỉm cười nhìn Ngô Việt đám người.

Niềm vui ngoài ý muốn, thật là niềm vui ngoài ý muốn đó nha, đám người Ngô gia này giống như là con sâu trong bụng của hắn vậy, biết hắn hiện tại đang cần gì, liền đưa đến cái đó.

“Tiền bối..!”

“Gọi ta là Thành Chủ đi!’’

Bị một đám lão già gần cả trăm tuổi gọi tiền bối, hắn cảm thấy không quen, vẫn là Thành Chủ nghe êm tai hơn.



“Vâng! Thành Chủ đại nhân!”

“Là nhe vậy! Mỏ Linh Thạch kia chính tôi hoàn toàn tự nguyện dâng lên cho Thành Chủ, báo đáp lại ân cứu giúp của ngài!”

Chỉ là lời nói sáo rỗng mà thôi, trên thực tế Ngô gia bọn hắn biết mình không giữ được mỏ Linh Thạch này.

Qua đi kiếp nạn, Bái Quốc cũng đã không còn, đám người Triều Tịch Vương Triều kia như sói đói nhìn chằm chằm vào, một khi đại quân kéo đến, hay cường giả xuất thủ, Ngô gia bọn họ đều phải ngoan ngoãn giao ra, còn có khả năng bị diệt tộc nữa là đằng khác.

Đường nào cũng không giữ được, sao không đem nó giao ra cho Dương Nguyên Lãng, đổi lấy được những thứ hữu ích thì tốt hơn.

“Khục!”

Liễu Hiên Minh dùng ánh mắt quái dị nhìn sang đám người Ngô Việt.

Trước đó không lâu, hắn có qua xem mỏ Linh Thạch kia, bên trong còn không nhiều Linh Thạch lắm đâu.

Vậy mà Ngô Việt còn giao ra một cách khẳng khái hào hùng như là món quà thượng đế một dạng.

Có thể y còn chưa biết nội tình của mỏ Linh Thạch mà mình định giao ra cho Dương Nguyên Lãng.

Không biết Dương Nguyên Lãng đi đến nơi đó, nhìn bên trong không có bao nhiêu Linh Thạch, sẽ có cảm nhận gì.

“Các ngươi có điều kiện gì?”

Dương Nguyên Lãng ra tay tiêu diệt Dị Lang Tộc, là do đám đui mù đó chọc đến Bất Dạ Thành, cũng không thực sự có ý định cứu đám người này.

Hắn đây cũng không phải là cường đạo, sẽ không đi c·ướp c·ủa người khác.

Khụ! Tiền đề là đối phương không có của cải gì để cho hắn nhìn trúng mới được.

“Thành Chủ đại nhân! Chúng tôi muốn gia nhập vào Bất Dạ Thành, xin Thành Chủ Đại nhân thành toàn!”

“Gia nhập Bất Dạ Thành?”

“Vâng! Thành Chủ đại nhân!”

Ngô gia đám người đã thương lượng rất kỹ, Bái Quốc hiện tại đã xong rồi, tương lai nơi đây chỉ có một thế lực duy nhất là Bất Dạ Thành.

Bất Dạ Thành có Dương Nguyên Lãng một vị siêu cấp cường giả tọa trấn, về an toàn có thể sẽ không cần lo lắng.

Loạn thế này cái gì quý trọng nhất, đương nhiên là tính mạng của bản thân mình rồi. Mạng cũng không còn, nói gì đến chuyện bảo vệ gia tộc.

Viên Linh Đế Quốc vì sao có thể làm chủ Viên Linh Địa Khu nhiều năm như vậy mà không ngã?

Không phải là bên trong Đế Quốc bọn họ có Luyện Thần cảnh cường giả tọa trấn hay sao?