Không phải là bên trong Đế Quốc bọn họ có Luyện Thần cảnh cường giả tọa trấn hay sao?
Siêu cấp cường giả tọa trấn, tính mạng được bảo hộ, những gia tộc bên trong đó cũng có thể ra sức phát triển, đây cũng chính là dựa vào đại thụ có bóng mát.
“Được! Nếu như các ngươi đã có ý này, như vậy thì hãy ở lại đây đi!”
Dương Nguyên Lãng gật đầu, hắn sao không biết trong lòng đám người này nghĩ gì.
Nhưng thôi, thêm một cái Ngô gia, thiếu một cái Ngô gia cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục, chỉ cần đám người này tuân thủ luật pháp của Bất Dạ Thành là được rồi.
“Đa tạ Thành Chủ đại nhân!”
“Ân! Còn có chuyện gì nữa hay không? “
“Thành Chủ đại nhân! Thật sự là còn có một vấn đề!”
“Nói đi!”
Đến phiên Dương Nguyên Lãng đau đầu rồi đây.
Nhìn điệu bộ của đám người này, quá lớn là bàn về chuyện vặt vãnh bên trong Bất Dạ Thành.
Mà những chuyện này Dương Nguyên Lãng hắn không muốn quản nhất.
Ý định ban đầu chiếm lấy Bất Dạ Thành cũng chỉ để cho bản thân có nơi ở tạm thời.
Còn thỏa mãn lòng hư vinh của ông già nhà hắn chút.
Ai ngờ Bất Dạ Thành càng làm thì càng lớn.
Công việc thì càng ngày càng nhiều.
Ách.
Mà hắn nghĩ kỹ lại, thời gian qua mình cũng không có quan tâm gì đến sự vụ của Bất Dạ Thành, toàn để cho đám người bên dưới sắp xếp cả thôi thì phải.
“Là như vậy! Thành Chủ đại nhân, ngài chắc cũng biết, Bái Quốc hiện tại đã không còn!”
“Nói điểm chính!”
Dương Nguyên Lãng lại nhức đầu.
Đám người này, thông minh một chút có được hay không.
Bọn chúng không nhìn ra hắn không có bao nhiêu thời gian dư thừa dành co bọn chúng hay là sao.
Mỗi giờ mỗi khắc hiện tại của hắn đều là phải kiếm Linh Thạch, vào Mộng Cảnh, tăng cường tu vi, hơi đâu đi nói nhảm với chúng mày.
“Có hai vấn đề, thứ nhất là dân chúng bên trong Bái Quốc, bọn họ phần lớn đã bị Dị Lang Tộc tiêu diệt, nhưng cũng có một số ít người may mắn còn sống, đã chạy vào phía Viên Hoang Sơn Mạch lánh nạn!"
Dừng lại một chút, Ngô Kinh lên tiếng nói tiếp:
"Ý của tiểu nhân là không biết Thành Chủ đại nhân có thể tiếp thu đám người đó hay không?”
Ngô Kinh lấy hết can đảm nói ra.
Bái Quốc đã không còn, nhưng thân là quốc chủ, hắn cũng cảm thấy thẹn với dân chúng, là hắn cùng hoàng thất không bảo vệ được cho dân chúng, làm cho dân chúng phải lầm than, như có thể làm được chút gì, hắn cũng nguyện ý làm.
“Được!”
Dừng lại đôi chút, Dương Nguyên Lãng lên tiếng nói tiếp.
“Chuyện này do ông đến làm đi, ta phong cho ông chức Hộ Thành Ty, giải quyết vấn đề nhân khẩu cùng tài chính bên trong Bất Dạ Thành!”
Cùng là nhân tộc với nhau, như có thể giúp được, vậy hắn cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền.
“Đa tạ Thành Chủ đại nhân!”
Ngô Kinh quỳ lạy xuống bên dưới, trong lòng hết sức kích động.
Hộ Thành Ty, cơ quan này tương đương với lại Hộ Bộ Thượng Thư của triều đình.
Từ Hoàng Đế một nước giáng xuống làm Hộ Bộ Thượng Thư, nhìn như giáng chức, nhưng thực tế lại không phải.
Bất Dạ Thành tuy chỉ là một cái tiểu thành, nhưng có một tôn đại thần như Dương Nguyên Lãng ở đây, tương lai phát triển không thể tưởng tượng được, thăng lên ngang hàng với Hoàng Triều Đế Quốc cũng là chuyện sớm muộn.
Làm Hộ Bộ Thượng Thư của một Đế Quốc, thân phận phải cao quý hơn một cái Quốc Chủ của tiểu quốc vô số lần.
“Nói ra vấn đề thứ hai đi!”
“Hồi Thành Chủ đại nhân, vấn đề thứ hai là diện tích của Bất Dạ Thành!”
“Diện tích của Bất Dạ Thành?”
Hắn như chưa nghĩ đến vấn đề này.
“Thành Chủ đại nhân, Bất Dạ Thành nội thành hiện tại có mười ngàn km vuông, dân chúng tầm bảy triệu người!”
“Gì! Bảy triệu người?”
Dương Nguyên Lãng hơi giật mình.
Ba năm trước khi hắn rời đi, Bất Dạ Thành cao lắm còn chưa đến một triệu người nữa mà, không nghĩ đến mới qua ba năm, dân cư lại tăng lên gấp bảy lần.
“Thành Chủ đại nhân! Dân cư nhiều như vậy là từ Bái Thành chạy đến!”
Dương Thái Thu bên cạnh cung kính lên tiếng.
Đám người này, khi Dị Lang Tộc đánh đến, biết không địch lại liền chạy về Bất Dạ Thành theo lời đề nghị của Ngô Minh.
Mà cao tầng đã chạy đi, tầng dưới dân chúng cũng sợ Dị Lang Tộc vỡ mật, kéo nhau chạy theo.
Vốn bọn chúng là muốn chạy đến Triều Tịch Vương Triều kia kìa, nhưng ngặt nỗi đường đó chính là hướng mà Dị Lang Tộc đánh đến, nên đành quay lại Bất Dạ Thành nơi đây.
Mấy ngày qua vì chuyện này mà làm cho hắn sức đầu mẻ trán.
“Nói tiếp đi!”
“Hồi Thành Chủ đại nhân, với diện tích hiện tại của Bất Dạ Thành, tiếp nhận bảy triệu dân chúng là không có vấn đề gì!"
"Tuy nhiên không bao lâu nữa, dân chúng khi hay tin sẽ chạy đến Bất Dạ Thành ngày càng nhiều, theo như thuộc hạ suy diễn, có thể đạt đến hai mươi triệu người, như vậy Bất Dạ Thành muốn chứa được tất cả cũng có chút khó khăn!”
“Vậy đi! Việc mở rộng Bất Dạ Thành ta cũng giao cho ngươi, làm tốt là được, chuyện này không cần báo cáo lại ta!”
Dương Nguyên Lãng xua tay.
Quản lý mấy chuyện này không phải là thiên phú của hắn, vẫn là để cho những người chuyên nghiệp đi làm đi.
“Vâng! Thành Chủ đại nhân!”
“Dương Đàn!”
“Có thuộc hạ!”
“Ta dự định ở Bất Dạ Thành lập thêm một cái Binh Thành Ty, chiêu mộ binh sĩ cùng lãnh binh bảo vệ Bất Dạ Thành đều từ Binh Thành Ty đến quản, ta muốn phong ngươi làm chủ quản Binh Thành Ty này, ngươi có đồng ý hay không?”
Dương Nguyên Lãng thở dài, hắn chỉ muốn kiếm một chỗ an thân mà thôi, làm thế nào càng làm càng lớn, sắp phải thành triều đình đến nơi.
Dự tính không theo kịp biến hóa, thôi đi vậy, chuyện đến nước này đi đến đâu hay đến đó, cũng nên cho những huynh đệ đi theo mình trước đây một câu trả lời vậy.
“Đa tạ Thành Chủ đại nhân, thuộc hạ nguyện làm hết sức, trung thành với Thành Chủ đại nhân!”
Dương Đàn vừa rồi nhìn qua Ngô Kinh được phong quan, trong lòng muốn bao nhiêu không thoải mái sẽ có bấy nhiêu không thoải mái.
Dựa vào cái gì bọn họ đi theo Thành Chủ đại nhân bao nhiêu năm còn chưa được phong quan, một tên phế quốc chủ như nhà ngươi liền leo lên đầu bọn ta ngồi.
Nhưng giờ đây, bất mãn của hắn đã không còn nữa, nhà ngươi nắm tài chính hộ khẩu thì đã sao, ta đây nắm chính là binh sĩ, dám đụng đến ta, ta phái binh sĩ đến sang bằng Hộ Thành Ty của nhà ngươi.
“Hắc!”
Thứ ngu xuẩn.
Ngô Kinh không khỏi lắc nhẹ đầu.
Binh Thành Ty đó là nơi nào?
Quản chính là binh sĩ đó nha.
Bên trong q·uân đ·ội, thực lực vi tôn, nhà ngươi mới có Võ Giả viên mãn, ngay cả Tiên Thiên còn không đến mà muốn để cho những Tiên Thiên, Tông Sư kia nghe lời của ngươi..?
Đừng có mà nằm mộng giữa ban ngày nữa.
Dù trước mắt bọn chúng sợ hãi Thành Chủ, bên ngoài nghe lệnh nhà ngươi, nhưng phía sau ngáng chân hay không thì không có ai biết.
Ngô Kinh hắn từng là Hoàng Đế một nước, mấy chuyện này hắn hiểu quá rõ ràng đi mà.
Còn có ý định dạy dỗ Hộ Thành Ty của ta..
Hắc...
“Dương Thái Thu!”
“Có..! Có thuộc hạ..!”
“Ta cho ông hai lựa chọn, thứ nhất làm Phó Thành Chủ, thay ta quản lý chính sự tại Bất Dạ Thành, thứ hai làm quản gia bên trong Phủ Thành Chủ, ông hãy chọn đi!”
Dương Nguyên Lãng nghĩ mãi cũng không có vị trí thích hợp cho Dương Thái Thu.
Không phải hắn không muốn làm ra một Ty để cho Dương Thái Thu đến quản lý, mà thực lực cũng như năng lực của Dương Thái Thu không đủ.
Nhớ đến trước đây tên này đưa người chạy loạn lên Bất Dạ Thành mà không được tích sự gì cũng thấy được lốm đốm, người thế này thăng ông ta làm quan lớn, là hại ông ta chứ không phải giúp ông ta.