Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 60: Đi Cướp Một Cái Vương Triều



Chương 60: Đi Cướp Một Cái Vương Triều

Dương Thái Thu lâm vào trầm tư.

Phó Thành Chủ, chức cao quyền trọng, hắn nhìn ra Dương Nguyên Lãng vốn không quan tâm đến chính sự của Bất Dạ Thành, làm Phó Thành Chủ tương đương với lại Thành Chủ của cả Bất Dạ Thành này, lực hấp dẫn quả là quá lớn.

“Thành Chủ đại nhân! Thuộc hạ nguyện làm quản gia của Phủ Thành Chủ!”

Nói ra đáp án, Dương Thái Thu toàn thân như mất hết sức lực, bỏ qua vị trí Thành Chủ, có lẽ cả đời của hắn cũng không thể nào chạm đến nữa, không tiếc nuối là giả.

Nhưng hắn cũng tự hiểu lấy mình, chút bản lĩnh của mình mà đi làm Thành Chủ, không đến mấy ngày Bất Dạ Thành sẽ loạn cả lên, hắn kết quả cũng không quá tốt.

Không bằng làm quản gia cho Phủ Thành Chủ, tương đương với làm quản gia cho Dương Nguyên Lãng, chức vị này là tổng quản đại nội, người thân cận với lại Dương Nguyên Lãng cùng gia đình y nhất, sau này chỗ tốt sẽ không thiếu.

“Ân!”

Ngô Kinh đám người nhìn qua Dương Thái Thu với một con mắt hoàn toàn khác.

Tên này thực lực cùng khả năng không ra làm sao, tuy nhiên vận khí thật không tệ, lại biết lấy được bỏ được.

Đừng nhìn Dương Thái Thu từ bỏ vị trí Phó Thành Chủ để đi làm quản gia mà xem thường, ngày sau bất kể ai là Phó Thành Chủ, cũng phải kính nể Dương Thái Thu mấy phần.

Nói thật như cho hắn chọn, hắn cũng không có đi làm Hộ Thành Ty hay Phó Thành Chủ, bên cạnh Dương Nguyên Lãng mới là tốt nhất, tiếc là hắn không có mệnh đó.

“Vô Vi Đạo Nhân!”

“Có.! Có thuộc hạ!”

“Ta dự tính thành lập lại Bất Dạ Học Viện, ông có hứng thú làm Viện Trưởng của Bất Dạ Học Viện hay không?”

Dương Nguyên Lãng gật đầu, đối với sự lựa chọn của Dương Thái Thu, hắn cũng không có nói gì thêm, xem như hài lòng.

“Nguyện nghe theo mệnh lệnh của Thành Chủ đại nhân!”

Vô Vi Đạo Nhân không có ý kiến gì, từ ngày quyết định đến Bất Dạ Thành, hắn là đã nghĩ đến chuyện phải theo Dương Nguyên Lãng lăn lộn rồi.

"Còn Bất Dạ Vệ!"

Dương Nguyên Lãng ngoài thăng chức cho một đám thuộc hạ tài năng cùng đi theo mình ra, cũng có ý định thành lập một cái tổ chức bí mật ở trong bóng tối.

Tổ chức này có thể giúp đỡ hắn thu thập tin tức tình báo, cũng có thể vì hắn mà g·iết người.

Làm những việc trong bóng tối không thể lộ ra ánh sáng.

Sau này dù hắn không có ở Bất Dạ Thành, người nhà của hắn cũng có thể dựa vào Bất Dạ Vệ này mà có thể an toàn lui thân.



Đương nhiên, việc lựa chọn thành viên, cũng như tài nguyên tu hành cho Bất Dạ Vệ, cũng cần thiết phải được tính đến.

"Tạm thời như vậy đi!"

Dương Nguyên Lãng mỉm cười, cũng không tiếp tục phong thưởng nữa, hắn thấy với quy mô hiện tại của Bất Dạ Thành, nhiêu đó chức vị tạm thời ổn, chờ sau này Bất Dạ Thành lớn mạnh, liền sắp xếp tiếp sau.

“Trong số các ngươi! Có ai có biện pháp trong thời gian ngắn kiếm ra thật nhiều Linh Thạch hay không?”

“Xin hỏi Thành Chủ! Cụ thể là con số bao nhiêu?”

Ngô Kinh suy nghĩ một chút liền lên tiếng hỏi.

Có được mỏ Linh Thạch bên kia, đó là mỏ Linh Thạch khá lớn, nếu như khai thác hết, trong tay Dương Nguyên Lãng chí ít cũng có vài trăm triệu Linh Thạch, tuy nhiên Dương Nguyên Lãng giống như không vừa ý với số Linh Thạch kia lắm thì phải.

“Tầm mười tỷ đi!”

Một trăm triệu đủ cho hắn nhập Mộng Cảnh lần này rồi.

Nhưng tiền ai chê nhiều.

Hắn còn tính xa hơn.

Một khi mình đột phá Động Hư Cảnh bên trong Mộng Cảnh trở lại, muốn nhập Mộng Cảnh có thể cần con số Linh Thạch vô cùng lớn.

Theo như tính toán của hắn, Động Hư chắc cần mười tỷ linh Thạch tầm đó.

Lo trước khỏi họa, hắn không muốn lần nào tỉnh lại mình cũng phải lo lắng đến chuyện phải kiếm đầy đủ Điểm Mộng Đạo để sử dụng lần sau nữa.

“Ực..!”

Trong phòng âm thanh nuốt nước miếng liên tục, mọi người đưa ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn Dương Nguyên Lãng.

Không phải trăm triệu, không phải một tỷ, mà đến mười tỷ chứ không ít, tương đương với bốn năm cái mỏ Linh Thạch cỡ lớn rồi, nó cũng tương đương với một trăm năm thu thuế của Triều Tịch Vương Triều.

“Thành Chủ đại nhân! Thuộc hạ nghĩ có một nơi có thể giúp ngài có được số Linh Thạch đó!”

“Nơi đâu! Nhanh nói đi!”

Lần này đến lượt Dương Nguyên Lãng kích động.

Thật sự có cách, Ngô Kinh này đúng là thiên tài, lần này nhận tên này về dưới trướng là không sai.

“Thành Chủ đại nhân! Đó là quốc khố của Triều Tịch Vương Triều!”



“Ngô Kinh..! Ngươi..!”

Liễu Hiên Vinh tức giận đến nổ phổi.

Ngô Kinh đưa ánh mắt nhìn qua hắn hắn đã sinh nghi rồi, không ngờ tên chó này lại thật sự đánh chủ ý lên Triều Tịch Vương Triều của hắn.

Hắn biết rõ thực lực cùng thủ đoạn khủng bố của Dương Nguyên Lãng, dường như đã tương đương với Luyện Thần cảnh cường giả rồi.

Một khi Dương Nguyên Lãng đến Triều Tịch Vương Triều, nơi đó còn có người nào có thể ngăn cản được Dương Nguyên Lãng đây.

“Xẹt!"

"Ầm..!"

" Phốc..!”

“Đem hắn giam vào nhà lao đi!”

“Vâng! Thành Chủ đại nhân!”

Dương Đàn lắc đầu, ra hiệu cho vài huynh đệ đến mang Liễu Hiên Vinh kéo đi.

Một tên không có mắt, không nhìn thấy Thành Chủ đại nhân vô cùng khát vọng muốn có Linh Thạch hay sao?

Liễu Hiên Vinh đứng ra ngăn cản, không khác gì ngang nhiên chống đối, kết cục này cũng là hiển nhiên mà thôi.

"Thành Chủ đại nhân! Xin hãy nghĩ lại...!"

"Thành Chủ đại nhân! Ngài không thể đánh chủ ý lên Triều Tịch Vương Triều..!"

"Thành Chủ đại nhân...! Tha mạng a..!"

“Hắc!”

Một bên đám người Ngô gia trong lòng sảng khoái a.

Liễu Hiên Vinh ỷ mình là Thần Tàng cảnh, sứ giả của Triều Tịch Vương Triều, trong thời gian đi đến Bái Quốc liên tục diễn võ dương oai, không xem ai ra gì.

Bọn họ tuy giận nhưng cũng không dám nói, giờ thì hay rồi, đi chọc giận Thành Chủ đại nhân, e là đời sau của Liễu Hiên Vinh cũng sẽ ở bên trong nhà lao vượt qua.

“Ngô Kinh! Nói tiếp đi!”

Chút tiểu thủ đoạn của Ngô Kinh hắn không để vào mắt, chỉ cần Ngô Kinh làm được việc cho hắn là được rồi.



“Hồi Thành Chủ đại nhân! Triều Tịch Vương Triều là một Vương Triều khá mạnh, bên trong Vương Triều có đến tám mỏ Linh Thạch đang khai thác, hàng năm đem về cho Triều Tịch Vương Triều hàng trăm triệu viên Linh Thạch, tất cả những Linh Thạch này đã tồn vào trong Bảo Khố của Vương Triều, nếu như..!”

Ngô Kinh không nói tiếp nữa, Dương Nguyên Lãng là người rất thông minh, y tự biết cân nhắc.

“Hắc! Ngô Kinh, ngươi cũng thật đen tối! Tuy nhiên rất hợp khẩu vị của ta!”

Dương Nguyên Lãng liên tục gật đầu.

C·ướp một cái Vương Triều, nếu là trước đây hắn sẽ còn kiên kỵ một hai, nhưng bây giờ hắn đã là Luyện Thần cảnh cường giả, đừng nói là Vương Triều, dù là Hoàng Triều hắn cũng không có để trong mắt.

“Đa tạ Thành Chủ đại nhân khen ngợi!”

Ngô Kinh ý cười tràn đầy, lần này mình vuốt trúng mông ngựa rồi.

“Đại ca! Anh lại phải đi sao?”

Dương Nguyên Bảo không vui.

Dương Nguyên Lãng vừa mới trở về có một ngày thôi, làm sao lại đi nhanh như vậy kìa, hai anh em bọn họ chỉ vừa mớ gặp nhau thôi mà, người nhà còn chưa kịp ăn bữa cơm gia đình với nhau.

Lý Hàm Chi mấy người cũng đưa mắt nhìn về phía Dương Nguyên Lãng, thật có chút không bỏ được a.

Bên kia Dương Nguyên Niên cũng không nói gì.

Dương gia của hắn có ngày hôm nay, làm chủ một cái Bái Quốc, hắn đã cảm thấy rất là không có khả năng rồi.

Dương Nguyên Lãng muốn làm cái gì, muốn đi đâu, hắn cũng sẽ không có hỏi đến.

Hắn biết dù Dương Nguyên Lãng có làm gì, cũng sẽ không có bỏ cái gia đình này, vậy là đủ rồi.

“Nguyên Bảo! Lần này anh đi làm đại sự!”

“Hứ! Đại ca gạt người, anh là đi ă·n t·rộm của người ta thì có!”

Dương Nguyên Bảo khịt mũi xem thường.

Đừng tưởng nó là con nít mà dễ gạt, nó không hề điếc, những gì mấy người này thương lượng, nó đều biết cùng hiểu cả.

“Nguyên Bảo! Cái này không thể gọi là trộm, cái này là Triều Tịch Vương Triều tự nguyện dâng lên cho anh!”

“Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

Mười tỷ Linh Thạch, không phải là số ít, ai đầu óc vô nước lại tự nguyện hiến ra ngoài.

“Đương nhiên! Anh giúp bọn họ đánh đuổi người của Dị Lang Tộc tàn phá, bọn họ nguyện ý giao ra Linh Thạch cho anh cũng là hợp lý!”

“Vậy sao?”