Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 61: Luyện Đan Sư! Thai Tức Đan!



Chương 61: Luyện Đan Sư! Thai Tức Đan!



“Đương nhiên! Ca giúp bọn họ đánh đuổi người của Dị Lang Tộc tàn phá, bọn họ nguyện ý giao ra Linh Thạch cho ca cũng là hợp lý!”

“Vậy sao?”

Dương Nguyên Bảo vẫn có đôi chút nghi ngờ, nó không mấy tin tưởng vào nhân phẩm của người anh cả này của mình cho lắm.

Khi hiểu chuyện, nó cũng đã nghe cha mẹ kể lại không ít chuyện ác tha của người anh này trước khi chưa có thực lực mạnh như bây giờ đâu.

“Đương nhiên rồi! Hơn nữa lần này ra ngoài ca không phải đi không, còn phải tìm Tư Nguyệt trở về đây nữa mà!”

“Đại ca! Anh nhất định phải tìm được chị Tư Nguyệt về đây đó nha!”

Nhắc đến chuyện này, Dương Nguyên Bảo gương mặt lộ ra lo lắng.

Bên ngoài kia quá nhiều nguy hiểm, đáu đâu cũng có Dị Lang Tộc chuyên ăn thịt người, chị Tư Nguyệt mới có bảy tuổi thôi, ở bên ngoài rất là không tiện.

“Đương nhiên?”

Dương Nguyên Lãng cười lên một cách âm trầm.

Nha đầu kia thật sự quá vô pháp vô thiên rồi, vậy mà lại dám bỏ nhà ra đi, phen này tìm được nó, thử xem hắn không đem cái mông của nha đầu kia đánh nở hoa hay không.

“Công tử!”

Lý Hàm Chi cùng Hạ Uyển một lần nữa có phần không nỡ.

Bọn họ là nha hoàn thân cận của Dương Nguyên Lãng, còn chưa hầu hạ Dương Nguyên Lãng được ngày nào, trong lòng bọn họ không được thoải mái.

Bây giờ Bất Dạ Thành đã đi vào quy củ, địa vị cũng đã được xác lập, chỉ cần bọn họ có thể...

Như vậy về sau bản thân cũng như gia tộc phía sau không cần phải lo lắng bất kỳ chuyện gì nữa rồi.

“Ở lại chăm sóc cha cùng Di Nương của ta thật tốt đi!”

Dương Nguyên Lãng không có đắm chìm vài sắc dục, thu nhận hai người Lý Hàm Chi cũng chỉ là điều bất đắc dĩ.

Trong lòng hắn, hai người này còn lâu mới có thể sánh ngang với lại nha đầu Tư Nguyệt kia.



Cũng không biết hiện tại nó đang ở nơi nào rồi.

Có Bạch Hổ bên cạnh, hy vọng là không có sao.

...

Triều Tịch Vương Triều! Vương Đô!

Khách sạn Vương Triều!

“Hắc xì!”

“Ai đang mắng bản cô nương?”

Dương Tư Nguyệt ánh mắt nguy hiểm nhìn xung quanh, nàng sẽ không vô duyên vô cớ hắc xì, chắc chắn nơi đây có người đang mắng nàng.

“Thôi đi cô bé! Ta đã nhìn qua, không ai chú ý nha đầu cô đâu!”

Bạch Nghiêu ăn uống no say, khinh thường lên tiếng.

Ba năm qua nó cũng không phải chỉ ở bên cạnh Dương Tư Nguyệt mà không làm gì cả.

Qua bao ngày cố gắng tu hành, hắn đã đột phá thành công Đạo Thai cảnh, hiện tại nó là Đạo Thai cảnh Yêu Thú.

Thần niệm cũng vô cùng mạnh mẽ, nếu như có người mắng Dương Tư Nguyệt, hắn sao có thể không cảm ứng được.

“Không phải đám người nơi này, không lẽ là nhà ta hay sao..?”

Khoan đã!

Dương Tư Nguyệt nhìn qua Bạch Nghiêu, hai người thầm gật đầu, cũng không phải là không có lý.

Lần này bỏ nhà ra đi là chỉ ý của Bạch Nghiêu, nhưng nàng cũng có ý nghĩ ra bên ngoài xông pha một phen nên mới hùa theo Bạch Nghiêu rời đi, giờ nghĩ lại những gì trải qua trong vòng một tháng qua, nàng còn cảm thấy sợ.

Những người khác nàng không cần để ý, tuy nhiên vị đại ca kia lại không thể không lo lắng.

Mạnh như Bạch Nghiêu vậy, còn bị đại ca nàng đánh cho không có lực hoàn thủ, phải khép nép đi theo bảo vệ nàng ba năm qua.

Nếu như y trở về, phát hiện nàng tự ý bỏ nhà ra đi không nói tiếng nào.

Nghĩ đến đây, sau lưng nàng không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh.



“Ực!”

“Nha đầu! Nếu bây giờ cô hối hận, có thể quay về nhà!”

Dù đã đột phá Đạo Thai cảnh, tuy nhiên mỗi khi nhớ đến ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm của Dương Nguyên Lãng, Bạch Nghiêu trong lòng cũng không khỏi có chút ớn lạnh.

“Hừ! Ai bảo là ta hối hận?”

Dương Tư Nguyệt hết sức kiên cường.

Nàng nghĩ rồi, bây giờ đi về thế nào cũng sẽ không thoát được trận đòn, sau này đi về cũng sẽ như vậy, trước sau cũng c·hết, sao không nhân cơ hội này quẩy một trận cho đã đi chứ.

“Hắc! Vậy thì ta cũng xá mệnh bồi quân tử!”

Bạch Nghiêu hắn ở Bạch Hổ Sơn cũng là một tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, cha hắn còn không có ngán, sao có thể ngán Dương Nguyên Lãng kia chứ.

“Bạch Nghiêu! Ngươi đúng là đứa em tốt của ta!”

Dương Tư Nguyệt xoa xoa cái đầu nhỏ của con mèo này, vô cùng hài lòng.

“Tiểu nha đầu! Đừng có sờ lên đầu của ta! Còn nữa, ta đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ta là đại ca, không phải là em trai của ngươi!”

Bạch Nghiêu nổi đóa, hắn là sống hơn hai trăm năm rồi, vậy mà bị con nha đầu mới sáu bảy tuổi xem là em trai, hổ gia làm sao chịu nổi.

“Tiểu Bạch Miêu! Chấp nhận đi! Đời này của ngươi chỉ có số làm em trai của ta thôi!”

“Ngươi..!”

“Chúng ta chuẩn bị đi đâu chơi tiếp đây?”

Bạch Nghiêu chán nản, ai bảo hắn đánh cược thua con tiểu nha đầu này, không thể nào làm gì nó được.

“Chúng ta đến Đại Nhật Hoàng Triều đi, thức ăn ở đó nghe nói rất ngon!”

Dương Tư Nguyệt ánh mắt tỏa sáng.

Ước mơ của nàng là chu du khắp thiên hạ, ăn những món ăn ngon nhất, ba đại Vương Triều nàng cũng đã đi qua rồi, bây giờ nên đến cấp độ cao hơn để nhìn xem rồi.



“Được thôi! Vậy sáng mai chúng ta đi!”

Bạch Nghiêu cũng không phản đối.

Với bản lĩnh của nó hiện nay, chỉ cần không chọc đến Đế Quốc cường giả, ở Viên Linh Địa Khu này, hai người bọn họ có thể đi ngang.

“Không được! Phải đi ngay bây giờ!”

“Tại sao?”

Hắn vừa ăn no căng bụng, phải có thời gian để tiêu hóa mới được chứ.

“Không làm sao cả, chỉ là ta cảm giác được trong lòng không ổn!”

Dương Tư Nguyệt nhíu mày, cũng không hiểu vì sao, hôm nay trong lòng có đôi chút bồn chồn, giống như mình ở lại đây qua đêm, chỉ sợ không có cơ hội chu du thiên hạ nữa vậy.

“Được! Vậy chúng ta đi!”

Bạch Nghiêu cũng không phản bác nữa.

Hai người bọn họ mỗi người đều có sở trường riêng, hắn là đánh hơi được bảo vật, Dương Tư Nguyệt là cảm ứng được nguy cơ, dựa vào hai sở trường này, mấy tháng qua hai người bọn họ lăn lộn phong sinh thủy khởi, hắn không thể không tin Dương Tư Nguyệt.

“Xẹt!”

“Kỳ quái! Mình giống như cảm ứng được nha đầu Tư Nguyệt kia?”

Dương Tư Nguyệt cảm ứng đúng rồi, khi hai người rời đi không đến mười lăm phút, Dương Nguyên Lãng cũng liền xuất hiện ở khách sạn Vương Triều, chỉ là hắn cũng không phải cố tình tìm Dương Tư Nguyệt, chẳng qua là thuận đường đi qua đây mà thôi.

“Đại..! Đại nhân!”

“Gọi ta là Thành Chủ đi!”

“Vâng! Thành Chủ đại nhân! Xin hỏi không biết bây giờ chúng ta đi đâu?”

Nhạc Diệu Quang cung kính lên tiếng hỏi.

“Bất Dạ Thành!”

“Tuy nhiên chỉ mình ngươi trở về trước mà thôi, ta còn có việc phải làm!”

Nói đoạn, Dương Nguyên Lãng đem một chiếc Túi Không Gian quăng đến cho Nhạc Diệu Quang.

“Bên trong đó có thư tín của ta, ngươi cầm nó giao cho Dương Thái Thu, hắn sẽ sắp xếp cho ngươi thành lập Đan Thành Ty, còn Triều Tịch Quyết cùng các loại công pháp võ kỹ khác ngươi giao cho Vô Vi Đạo Nhân, để hắn đem ra dạy cho các học viên đi!”

Chuyến đi đến Triều Tịch Vương Triều này thu hoạch lớn nhất không phải là ba tỷ Linh Thạch, cũng không phải là Địa Giai Trung Phẩm công pháp Triều Tịch Quyết, mà chính là Nhạc Diệu Quang này.

Tên này là Thủ Tịch Luyện Đan Sư của Triều Tịch Vương Triều, tài nghệ Luyện Đan xuất quỷ nhập thần, lấy Thần Tàng Ngũ Chuyển cảnh giới, lại có thể luyện chế ra Thai Tức Đan.