Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 62: Hoàng Triều Rất Thức Thời Vụ



Chương 62: Hoàng Triều Rất Thức Thời Vụ

Tên này là Thủ Tịch Luyện Đan Sư của Triều Tịch Vương Triều, tài nghệ Luyện Đan xuất quỷ nhập thần, lấy Thần Tàng Ngũ Chuyển cảnh giới, lại có thể luyện chế ra Thai Tức Đan.

Thai Tức Đan là Ngũ Giai Đan Dược, có thể tăng lên tỷ suất đột phá Đạo Thai cảnh.

Theo như hắn biết thì Thần Tàng Ngũ Chuyển đỉnh phong nếu như dùng Thai Tức Đan, sẽ tăng lên ba thành tỷ lệ đột phá, cộng thêm tích lũy của bản thân, tài nguyên khác có trong tay, trở thành Đạo Thai Cảnh là rất cao.

Dù Nhạc Diệu Quang thành đan không cao, mấy lò mới ra được một lò, phẩm chất còn không cao, nhưng cũng vô cùng đáng quý rồi.

Triều Tịch Vương Triều trước đó không có Đạo Thai Cường giả, nhưng mà từ khi bắt được Nhạc Diệu Quang trở về, trong vòng mười năm ngắn ngủi đã ra ba tên Đạo Thai cảnh.

Không thể không nói bản lĩnh của Nhạc Diệu Quang rất là khủng bố.

Như có hắn ở Bất Dạ Thành, sẽ làm cho thực lực chỉnh thể của Bất Dạ Thành tăng lên một mảng lớn, nội tình của Bất Dạ Thành dù không có hắn thì cũng có thể dần hướng đến Vương Triều tiến bước, nên hắn mới bất chấp tất cả, cưỡng ép Nhạc Diệu Quang rời đi.

“Tiểu nhân tuân lệnh!”

Nhạc Diệu Quang khá hèn mọn tiếp nhận Túi Không Gian từ tay của Dương Nguyên Lãng.

Không có cách nào khác được!

Đối phương là Luyện Thần cảnh cường giả, trong khi hắn vẫn còn bồi hồi ở Thần Tàng cảnh, thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, hắn không phản kháng nổi.

Luyện Đan Sư đúng là chức nghiệp đầy vinh quang, đầy sự tôn trọng của tu luyện giả trong tu luyện giới này.

Nhưng không nên quên, chúa tể thế giới này vẫn luôn là cường giả, siêu cấp cường giả, nếu như không nghe lời bọn họ, bị diệt sát đi, cũng không có người nào vì nhà ngươi mà ra mặt cung một vị siêu cấp cường giả đối kháng.

Nói thêm thì làm việc cho Triều Tịch Vương Triều cũng là làm việc, làm việc cho Bất Dạ Thành cũng là làm việc, nơi đâu cũng giống nhau cả mà thôi, chỉ đổi hoàn cảnh khác.

“Ngươi đi đi!”

“Cũng không cần lo lắng Triều Tịch Vương Triều trên đường làm khó ngươi, bọn chúng không có lá gan đó!”



“Vâng! Thành Chủ đại nhân!”

Điều này thì Nhạc Diệu Quang hết sức tin tưởng.

Đi đắc tội với lại Luyện Thần cảnh cường giả, họa may ấm đầu mới làm như vậy, ngay cả cường đại như Viên Linh Đế Quốc, cũng không dám dễ dàng đắc tội Luyện Thần cảnh cường giả.

“Hắc! Cũng là đến lúc đi tính nợ với lại Đại Nhật Hoàng Triều rồi!”

Chờ Nhạc Diệu Quang rời đi, Dương Nguyên Lãng cười lạnh lùng một tiếng.

Vốn Triều Tịch Vương Triều không chỉ có ba tỷ Linh Thạch thôi đâu, mà là sáu tỷ.

Tuy nhiên theo như lời của đám Đạo Thai cường giả của Triều Tịch Vương Triều nói là vì hay tin Dị Lang Tộc phái đến Đạo Thai Cảnh t·ấn c·ông Triều Tịch Vương Triều, thế cho nên bọn chúng đã đem theo lượng lớn Linh Thạch lên Đại Nhật Hoàng Triều cầu viện, một lần là ba tỷ Linh Thạch.

Không thể không nói đám người Liễu gia này quá xa hoa, cũng rất là quyết đoán, mạnh hơn Ngô gia trước đây không ít.

Vấn đề chính là ở đó.

Vốn hắn lấy thêm của Triều Tịch Vương Triều sáu tỷ Linh Thạch nữa thì còn thiếu có hai tỷ, hắn có thể đi hai cái Vương Triều khác để gom thêm, nhưng con số hiện nay là năm tỷ Linh Thạch, không đi hỏi thăm Đại Nhật Hoàng Triều là không được rồi.

“Xẹt.! Xẹt.!”

Dám lấy đồ vật của hắn, vậy hắn sẽ để cho Đại Nhật Hoàng Triều trả một cái giá thật lớn.

Nghĩ như vậy, Dương Nguyên Lãng không ở lại Triều Tịch Vương Đô lâu, hắn sử dụng thuấn di công năng, hư không biến mất tại Vương Đô dưới sự thở phào nhẹ nhõm của đám Liễu gia Đạo Thai cảnh, tiến thẳng đến Đại Dương Hoàng Đô.

Luyện Thần thuấn di, tốc độ cực kỳ kinh khủng, mấy chục vạn km khoảng cách từ Triều Tịch Vương Đô đến Đại Dương Hoàng Triều người bình thường cả đời cũng chưa chắc đi được đến, nhưng mà Dương Nguyên Lãng chỉ mất có hai tiếng đồng hồ.

Khi hắn hạ xuống Hoàng Cung Đại Dương Hoàng Triều, cũng là gần tám giờ tối chút đỉnh, tốc độ có thể nói là nhanh kinh khủng.

“Bái kiến Bất Dạ Thành Chủ!"



"Hoang Nghênh Bất Dạ Thành Chủ đến Đại Nhật Hoàng Triều làm khách!”

“Ân! Đám người này?”

Dương Nguyên Lãng ngạc nhiên, bọn họ sao lại biết hắn sẽ đến bây giờ còn ra nghênh tiếp.

Mà khoan đã, rõ ràng hắn đến đây là để c·ướp đoạt Đại Nhật Hoàng Triều các ngươi mà?

Những người này nên dàn đội hình cự mạnh, tung ra thiên la địa võng chờ đón hắn mới đúng chứ, bọn họ làm như vậy..

“Hồi bẩm Thành Chủ đại nhân! Không lâu trước đây, Liễu Kiết đã dùng truyền âm phù báo tin cho chúng tôi chuẩn bị nghênh tiếp đại giá của ngài!”

Người lên tiếng trả lời là Vương Khối.

Đạo Thai viên mãn cảnh giới, đệ nhất lão tổ của Đại Nhật Hoàng Triều, một chân đạp vào Luyện Thần cảnh.

Tuy nhiên, dù hắn chỉ cách Luyện Thần cảnh một bước nhỏ, nhưng một bước này như là lạch trời, hắn đã ngừng lại tại Đạo Thai viên mãn hơn năm trăm nay.

Năm nay hắn đã ba ngàn năm trăm tuổi, mắt thấy tuổi thọ cũng đã đi đến cuối, khí huyết suy kiệt, đời này cũng chỉ dừng ở đây thôi.

Nhưng còn Dương Nguyên Lãng?

Vương Khối nhìn người thanh niên trẻ tuổi còn không bằng chắt chít của hắn này mà có chút thất thần.

Cảnh giới khốn trụ hắn cả một đời người, vậy mà một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa lại dễ dàng đột phá, ông trời đúng là không công bằng mà.

“Thì ra là vậy?”

Nếu như đám người Liễu gia đó báo tin, vậy cũng không trách.

“Tiền bối! Xin mời vào bên trong nói chuyện!”



Vương Khối nhiệt tình dị thường.

Lúc nhận được tin này từ Liễu Kiết, hắn còn không tin, Viên Linh Địa Khu có một cường giả nhân tộc đột phá được Luyện Thần cảnh, sao hắn lại không chút hay biết gì vậy kìa.

Tuy nhiên mang tâm lý thử một phen, hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng tiếp khách, như đúng đối phương là Luyện Thần cảnh, sẽ không mất bao nhiêu thời gian từ Triều Tịch Vương Triều đến đây.

Còn như đối phương ngày mai hay mấy ngày sau mới xuất hiện, vậy thì không cần phiền toái như vậy, chỉ cần tên tiểu tử này dám đến, hắn sẽ chính tay tiếp đón, tuyệt đối sẽ cho y có đến mà không có về.

Chẳng thể ngờ đối phương chỉ mất một canh giờ liền đến thật, tốc độ này ngoài Luyện Thần cảnh ra, quả thật không có người nào làm được, hắn cũng là cúi thấp cái đầu lâu của mình, dẫn Hoàng Tộc thành viên ra nghênh đón.

“Nói chuyện thì miễn đi!”

Dương Nguyên Lãng phất nhẹ tay.

Loại cảm giác cao cao tại thượng này có chút làm cho người ta say mê, hèn gì tu luyện giả nào cũng muốn tăng cao tu vi, đột phá cảnh giới, đây là có thể làm chúa tể sinh tử của người khác đây mà.

“Như các ngươi đã nhận được mật báo từ đám người Liễu gia, chắc cũng biết được mục đích hôm nay mà ta đến đây rồi chứ hả?”

Dương Nguyên Lãng đi thẳng vào vấn đề, những thứ giao tiếp lễ nghi lòng vòng hắn rất nhức đầu, miễn được thì nên miễn đi.

“Vâng! Vâng! Thành Chủ đại nhân, chúng tôi hoàn toàn biết dụng ý của ngài đến đây hôm nay?”

“Vậy ý của các ngươi là?”

Là chiến hay hàng thì nói cho ta biết tiếng nhanh lên, ta không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với các ngươi đâu.

“Hồi Thành Chủ đại nhân! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn Linh Thạch chờ ngài đến lấy, cũng biết được ngài hiện tại đang rất cần Linh Thạch, thế cho nên Vương gia chúng tôi chuẩn bị thêm ba tỷ Linh Thạch nữa cho ngài!”

Vương Khối rất là thức thời vụ.

Không chịu thua cũng không được, người ta là Luyện Thần cảnh, tâm tình không vui liền một chưởng hạ xuống cũng đủ đem hoàng cung này hủy diệt, Vương gia biến mất.

Bọn họ dù có nhiều Thần Tàng hay Đạo Thai cũng vô dụng, trước mặt Luyện Thần cảnh, nhiều hơn Đạo Thai cũng không làm được trò trống gì, huống chi bọn họ bên trong chỉ có ba vị Đạo Thai Cảnh.

“Hắc! Các ngươi thật có lòng!”

Nhìn từng đống lại từng đống Linh Thạch chất cao như núi bên trong Bảo Khố, Dương Nguyên Lãng ánh mắt sáng lạng, quay lại vỗ vai của Vương Khối mấy cái, lấy làm khen ngợi.