Nhìn từng đống lại từng đống Linh Thạch chất cao như núi bên trong Bảo Khố, Dương Nguyên Lãng ánh mắt sáng lạng, quay lại vỗ vai của Vương Khối mấy cái, lấy làm khen ngợi.
Sáu tỷ, thêm vào trong tay của hắn có năm tỷ nữa, vậy là đã được mười một tỷ, sử dụng một lần Mộng Cảnh vẫn còn thừa nhiều lắm kia kìa.
Hy vọng hắn đoán đúng, sau khi đột phá Động Hư Cảnh, Linh Thạch cần cũng chỉ tầm mười tỷ đổ lại.
Quả nhiên đám Hoàng Triều này đều là giàu đến chảy mỡ, lần này mình đến đây là đúng rồi.
“Không dám nhận, được làm việc cho Thành Chủ đại nhân là niềm vinh hạnh cho Đại Dương Hoàng Triều chúng tôi!”
Vương Khối gương mặt co giật mấy cái.
Hắn tu đạo hơn một ngàn năm nay, còn chưa có ai dám vỗ vai hắn như Dương Nguyên Lãng này cả.
Như có thể...
Trong lòng Vương Khối có tia sát ý xông lên.
Mà thôi, đối phương là Luyện Thần cảnh, hắn không dám có ý nghĩ kia.
“Xẹt!”
“Cái này ngươi cầm đi!”
“Thành Chủ đại nhân! Cái này.!”
Đưa cho hắn tấm lệnh bài bằng thép bình thường này để mà làm cái gì, hắn cũng không cần loại đồ chơi rách nát này a.
Ngay cả Linh Thiết cũng không phải, lấy ra thật quá mất mặt Luyện Thần cảnh cường giả đi chứ.
“Cái này là Bất Dạ Lệnh, một ngày nào đó như các ngươi có việc khó khăn, có thể đem nó đến Bất Dạ Thành, ta sẽ giúp các ngươi làm một việc!"
"Ân! Là trong khả năng cùng tùy tâm tình!”
Dương Nguyên Lãng không thích nợ ân tình của người khác.
Đám người Vương gia này vừa cung kính tiếp đón hắn, lại vô tư đưa số lượng Linh Thạch lớn như vậy cho hắn tiêu xài, không trả lại chút ân tình, trong lòng hắn không có thoải mái.
“Vậy..! Vậy thì đa tạ Thành Chủ đại nhân!”
Vương Khối phải kiềm chế lắm mới không xúc động đem tấm lệnh bài rách nát này hủy đi.
Mẹ kiếp, nhà ngươi nói trả lại ân tình, làm giúp một việc, tuy nhiên còn tùy tâm trạng.
Một khi nhà ngươi tâm trạng không vui, vậy không cần phải làm.
Bổn ý của nhà ngươi chính là như thế này có phải hay là không?
“Không cần khách khí!”
Không phải hắn không muốn thực hiện lời hứa, mà sự thật nhiều khi hắn không có thời gian để mà làm như vậy.
Vừa trở lại Mộng Cảnh liền phải bế quan cũng cố cảnh giới, hết bế quan thì cũng đi tìm Linh Thạch để có thể nhập Mộng Cảnh lần thứ hai.
Nhìn xem hắn cũng vất vả lắm đó chứ bộ.
"Cứ như vậy đi!"
"Xẹt!"
Nói xong, Dương Nguyên Lãng không quan tâm đến đám người Vương gia này nữa, sử dụng thuấn di, đi vào bên trong đem toàn bộ Linh Thạch đổi lấy Điểm Mộng Đạo.
Chỉ trong nháy mắt, Điểm Mộng Đạo của hắn điên cuồng dâng lên, từ năm tỷ ban đầu nhảy lên thành mười một tỷ.
“Đinh! Điểm Mộng Đạo đã đủ điều kiện Nhập Mộng Cảnh, xin hỏi Túc Chủ, phải chăng Nhập Mộng..?”
“Hắc!”
Dương Nguyên Lãng cười một cách ngây ngô.
Cái âm thanh này hắn chờ đợi lâu lắm rồi, giờ đây nghe lại được, hắn có cảm giác mình như nghe thiên âm vậy.
Mười một tỷ, trừ đi một trăm triệu, không khác gì chín con trâu mất một sợi lông, bây giờ hắn cũng đã là người giàu có rồi đó nha.
Chỉ là hắn cũng không vội Nhập Mộng Cảnh, nơi đây là Hoàng Cung Đại Nhật Hoàng Triều, ở nơi đây Nhập Mộng, có chút không được an toàn.
“Xẹt.!”
“Rầm..!"
"Ui da!"
"Cái quỷ gì vậy?”
Dương Nguyên Lãng xoa xoa cái mông của mình, tức giận lên tiếng mắng, thuấn di của mình sao lần này lại không có tác dụng vậy kìa.
“Ong..!"
"Ầm ầm!”
“Ân! Nơi này?”
Có chút không đúng.
Không gian xung quanh Bảo Khố mày giống như đã bị bao phủ bởi một loại Trận Pháp khá là lợi hại một dạng.
Ngay cả Luyện Thần cảnh lực lượng cũng không thể đem nó công phá, Trận Pháp này có chút không bình thường.
“Hắc! Tiểu tử! Ngươi không cần phí công, ngươi đã bị giam tại Khốn Thần Trận của Đại Nhật Hoàng Triều chúng ta!"
"Trừ khi ngươi là Luyện Thần viên mãn cảnh giới, nếu như không cả đời ngươi cũng đừng nghĩ ra bên ngoài được!”
Vương Khối bỏ xuống lớp mặt ngụy trang, gương mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
Đại Nhật Hoàng Triều hắn lập quốc mấy ngàn năm, còn chưa tùng bị người nào ngang nhiên đi vào nhà c·ướp b·óc như vậy, Viên Linh Đế Quốc Luyện Thần cảnh cường giả cũng là chưa có.
Vậy mà một thằng nhóc còn chưa dứt sữa lại dám đến nơi này đánh chủ ý lên tài sản của bọn họ, đúng là không biết sống c·hết.
“Khốn Thần Trận! Lại có thể vây sát được Luyện Thần hậu kỳ cường giả, chí ít cái Khốn Thần Trận này Lục Giai cao cấp đi!”
Dương Nguyên Lãng ngay lập tức liền xuyên phá bí mật của cái Trận Pháp này.
“Ngươi! Ngươi biết lai lịch của Khốn Thần Trận này?”
Vương Khối gương mặt biến đổi.
Hắn từng ở di tích cổ chiếm được cái Trận Bàn này, mấy trăm năm qua, chưa từng nói cho bất kỳ ai, cũng chưa dùng nó để đối phó với bất kỳ kẻ nào cả, danh tiếng của nó không ai biết, vì sao Dương Nguyên Lãng lại rõ ràng như vậy.
“Ta không những biết lai lịch của nó, còn biết rõ một khi Khốn Thần Trận khởi động, thì sẽ không bao giờ dừng lại được, cho đến khi vây khốn c·hết địch nhân thì mới thôi!”
Những Trận Pháp khác, có thể tùy theo ý của người bày trận mà thay đổi hay ngừng lại theo ý muốn, tuy nhiên Khốn Thần Trận thì lại khác, nó một khi khởi động sẽ không thể ngừng lại, cho đến khi người bị vây trong trận c·hết đi thì mới thôi.
Cũng may, cái Trận Pháp này đã quá cũ kỹ rồi, nó chỉ vây khốn, mà không có công kích, nếu không, hắn cũng phải mệt mỏi với nó, không chừng còn ngủm ở nơi này nữa ấy chứ.
“Ngươi!”
“Hừ! Ngươi biết được lai lịch của Trận Pháp này thì làm sao chứ, ta cũng không có tin ngươi có thể rời khỏi nơi này!”
Vương Khối âm tình bất định, trong lòng có chút lo lắng bất an.
Chỉ vì tên Dương Nguyên Lãng này không chỉ hiểu rõ lai lịch của Khốn Thần Trận, mà y còn quá mức bình tĩnh, nói không chừng y thật sự có thể rời khỏi nơi đó.
Nhưng sao có thể, Trận Pháp này chỉ có Luyện Thần viên mãn mới phá nổi, không lẽ Dương Nguyên Lãng là Luyện Thần viên mãn cảnh giới hay sao?
Nghĩ đến khả năng này, hắn có chút buồn cười.
“Vương Khối! Nếu như ta đoán không sai, ngươi dự định sẽ đi tiêu diệt Bất Dạ Thành của ta có phải hay không?”
“Phải thì làm sao?”
Vương Khối cũng không phủ nhận.
Ngày hôm nay Dương Nguyên Lãng đem đến cho Đại Nhật Hoàng Triều hắn sĩ nhục to lớn như vậy, không đem Bất Dạ Thành tiêu diệt, làm sao có thể làm cho hắn nguôi giận được.
“Hắc! Ta khuyên ngươi đừng nên hành động ngu ngốc thì tốt hơn, nếu như không, ngày mai ta rời khỏi nơi này, ta bảo đảm sẽ đem Đại Nhật Hoàng Triều các ngươi chém tận g·iết tuyệt, chó gà không tha.!”
Âm thanh của Dương Nguyên Lãng không lớn, nhưng nó lại mang theo một cổ sát ý thấm vào xương cốt, làm cho tất cả thành viên Hoàng Tộc Đại Dương không khỏi rùng mình một cái.
“Hừ! Ngươi nghĩ nói như vậy có thể hù được ta hay sao?”
Vương Khối khí thế có chút yếu đi mấy thành.
Đối phương dù sao cũng là Luyện Thần cảnh cường giả, Trận Pháp kia nói là có thể giam cầm được Luyện Thần hậu kỳ, tuy nhiên nó cũng quá cũ kỹ, ai biết giữa đường có ra trục trặc gì hay không?
“Vương Khối! Ta không có nói đùa với các ngươi!"
"Hay là vậy đi, các ngươi bỏ ra một đêm, chờ đến ngày mai, nếu như ta còn chưa thoát ra được Khốn Thần Trận, các ngươi muốn làm gì cũng được!"
"Tuy nhiên, nếu bây giờ các ngươi đi, ngày mai ta rời khỏi, hậu quả thế nào, chắc các ngươi cũng hiểu!"
"Cho ta một đêm thời gian, cũng xem như cho các ngươi một cơ hội đi!”