Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 64: Lần Nữa Nhập Mộng Cảnh



Chương 64: Lần Nữa Nhập Mộng Cảnh

“Cho ta một đêm thời gian, cũng xem như cho các ngươi một cơ hội đi!”

Dương Nguyên Lãng nói đến đây, liền không có cùng đám người Vương gia câu thông nữa, lời của hắn đã nói hết, nghe hay không là chuyện của bọn họ.

Như bọn chúng tự tìm con đường c·hết, hắn cũng không có cách nào.

Chỉ là chuyện lần này cũng dạy cho Dương Nguyên Lãng một bài học.

Không nên xem thường bất kỳ người nào cả.

Nhìn xem, chỉ một cái Hoàng Triều chỉ có Đạo Thai Cảnh mà thôi, còn có thể vây khốn hắn.

Xui xẻo một chút nếu như là Khốn Thần Trận chính cống, hắn có nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên nói, hắn quá xem thường người trong thiên hạ rồi.

Mới đột phá Luyện Thần đã tự cho mình là thiên hạ vô địch, tâm thái đó là không nên có với một cường giả chân chính.

“Lão tổ! Chuyện này phải làm sao đây?”

Vương Nghịch, Hoàng Đế hiện tại của Đại Nhật Hoàng Triều khá là lo lắng.

Luyện Thần cường giả thần thông quảng đại, như thật sự cùng những đại năng này đối địch, Vương gia mình không có bao nhiêu phần thắng.

Không có cách, sự lợi hại của Luyện Thần cảnh đã ngấm sâu vào trong máu của bọn họ rồi, nếu như Đại Nhật Hoàng Triều mà ra một vị Luyện Thần cảnh thôi, dựa vào nội lực của bọn họ, ngay lập tức có thể tấn thăng Đế Quốc.

Đế quốc đó nha! Có thể ngự trị bên trên hết thảy thế lực, Hoàng Triều, Vương Triều cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Hiệu lệnh vô số thế lực, không người nào dám không nghe.

Viên Linh Đế Quốc vì sao có thể làm bá chủ của Viên Linh Địa Khu mấy ngàn năm, đó là vì bên trong Đế Quốc bọn chúng có Luyện Thần Cảnh cường giả.

“Chúng ta chờ đến sáng mai đi!”

Vương Khối suy nghĩ một chút, liền hạ quyết định.

Như Dương Nguyên Lãng nói, chỉ một buổi tối mà thôi, chớp mắt sẽ qua, về nhà ngủ một giấc tỉnh lại là xong rồi.

Hắn tu hành hơn ba ngàn năm, không phải là người lỗ mãng, một buổi tối cũng không chờ được.

Đến ngày mai, khi Dương Nguyên Lãng không ra được, bọn họ liền diệt đi Bất Dạ Thành cũng không muộn.



Như thật sự Dương Nguyên Lãng có thể rời đi, nghĩ đến hắn không làm gì quá đáng, đôi bên còn chưa kết tử thù, y chỉ cần lấy mạng một mình hắn là đủ rồi, không liên lụy đến những người khác.

“Nghịch Nhi! Ngươi đưa Vương Khấu cùng một số thiên tài của Vương gia chúng ta đến Đế Thành trước đi!”

Đế Thành, đó chính là Đế Đô của Viên Linh Đế Quốc, nơi đó cường giả như mây, quan trọng là nơi đó có Luyện Thần Cảnh tọa trấn.

Mà Đại Nhật Hoàng Triều của hắn bao nhiêu năm qua vẫn luôn hiếu kính với Viên Linh Đế Quốc, chưa từng có một chút ý khinh thị nào.

Nếu như bên mình gặp khó khăn, cũng có thể nương nhờ vào Viên Linh Đế Quốc để tồn tại tiếp.

“Lão tổ!”

Vương Khấu là con hắn, là Thái Tử của Đại Nhật Hoàng Triều, người có thiên phú xuất chúng nhất hiện nay.

Cũng là tương lai của Đại Nhật Hoàng Triều, có hy vọng tu hành đến Luyện Thần Cảnh nhất.

Đưa Vương Khấu đến Viên Linh Đế Quốc?

Chuyện đã đến bước đường xấu như thế này rồi hay là sao.

“Nghe lời của ta đi!”

Vương Khối phất tay một cái.

Đây là dự trù xấu nhất có thể xảy ra.

Hắn cũng không hiểu, khi mình làm ra quyết định dự phòng kia, hắn thật có vài phần tin tưởng Dương Nguyên Lãng có thể rời khỏi được Khốn Thần Trận kia.

“Ân! Đại lão tổ! Có đại sự xảy ra!”

Vương Thắng Lợi nhận được tín tức, không khỏi nhíu mày lại một cái.

“Lão nhị! Có chuyện gì?”

Vương Khối nhìn qua Khốn Thần Trận vẫn còn chưa bị phá, trái tim treo trên cổ họng cũng đã hạ xuống đôi chút.

Dương Nguyên Lãng còn chưa rời khỏi được, chuyện lớn đến đâu hắn cũng có thể giải quyết.



“Đế Quốc truyền đến tin tức, Dị Lang Tộc tại Ải Quan đã bắt đầu t·ấn c·ông phòng tuyến!"

"Mười vị Lang Vương cùng Lang Hoàng của bọn họ lần này cũng đã xuất hiện, tình thế vô cùng nguy cấp!”

“Cái..! Cái gì?”

Vương Khối nghe như thế, lảo đảo muốn ngã.

Được gọi là Lang Vương, tu vi phải đạt đến Luyện Thần cảnh mới được.

Mười vị Lang Vương dưới trướng Lang Hoàng đều là Luyện Thần cảnh.

Mười vị Luyện Thần cảnh cường giả, không ít là Luyện Thần hậu kỳ.

Còn có Lang Hoàng, nghe nói đây chính là Luyện Thần viên mãn cảnh giới tồn tại, một chân đã bước vào cảnh giới trong truyền thuyết Động Hư cảnh.

Ở Viên Hoang Đại Lục nơi này, Lang Hoàng cũng được mọi người công nhận là thiên hạ đệ nhất cường giả.

Bây giờ không nói đến Lang Hoàng, chỉ nói đến mười vị Lang Vương thôi, ở Viên Linh Địa Khu này có ai có thể chống lại.

Nên nhớ Viên Linh Đế Quốc cũng chỉ có ba vị Luyện Thần cảnh mà thôi, còn chưa người nào có thể đột phá được Luyện Thần hậu kỳ cảnh giới.

Lần này không lẽ nhân loại bọn họ phải bị hủy diệt rồi hay là sao.

“Đại Lão Tổ! Tình cảnh có vẻ không quá bi đát như chúng ta nghĩ!”

“Là thế nào?”

“Đế Quốc truyền tin lại nói, vì Lang Thần Quốc đã hủy diệt tất cả đế quốc bên ngoài Viên Linh Địa Khu, cho nên lượng lớn cường giả chạy thoát được đã tiến vào Viên Linh Địa Khu, liên hợp với lại Đế Quốc, bảo vệ mảnh đất còn sót lại của nhân loại chúng ta!”

“Như vậy thì tốt! Như vậy thì tốt!”

Vương Khối cùng toàn thể hoàng tộc thở phào một hơi nhẹ nhàng.

Viên Hoang Đại Lục này mấy ngàn năm trước vẫn là thiên hạ của nhân loại, chỉ khi Lang Hoàng xuất hiện, mới bị thay đổi mà thôi.

Dù vậy, qua hàng ngàn năm tích lũy, loài người vẫn sẽ có không ít cường giả.

Vào giờ khắc nguy cấp này, tất cả liền nắm chặt tay nhau lại, chống lại Lang Hoàng mới là đúng đắn.

“Đại Lão Tổ! Đế Quốc lần này đưa thư, không chỉ nói chúng ta đưa Thần Tàng cảnh trở lên cường giả ra đến Ải Quan, mà còn nói chúng ta phải mời được Bất Dạ Thành Chủ đến Ải Quan trợ chiến!”



Tin tức của Đế Quốc thật nhanh, mới đó đã biết Dương Nguyên Lãng là Luyện Thần cảnh cường giả rồi.

Nhưng có vẻ như Đế Quốc còn chưa biết được Dương Nguyên Lãng đã bị bọn họ dùng Khốn Thần Trận vây lại, nên mới đưa ra yêu cầu này.

Một khi bọn họ biết trong lúc dầu sôi lửa bỏng này mà bọn họ còn n·ội c·hiến????

“Cái..! Cái này!”

Vương Nghịch hiểu rõ ý của Đế Quốc, dù sao c·hiến t·ranh ở thế giới này đều là dựa vào cường giả.

Dương Nguyên Lãng là Luyện Thần cảnh, một mình y có chiến lực bao trùm một cái Hoàng Triều, là thượng vị giả, sao Đế Quốc có thể bỏ qua một người như vậy.

“Đem chuyện nơi này báo cáo đi lên đi!”

Vương Khối cũng không còn cách nào.

Không phải hắn không muốn thả Dương Nguyên Lãng, mà Khốn Thần Trận một khi khởi động, hắn cũng không biết làm sao ngừng lại nó được, có lẽ Đế Quốc nhân tài đông đảo, có thể phá được Trận Pháp này.

“Cũng chỉ có thể như vậy?”

Vương Nghịch thở dài.

Vương gia bọn họ lòng dạ nhỏ mọn, nhưng mà đứng trước tồn vong của nhân loại, bọn họ cũng lựa chọn hy sinh vì đại nghĩa, hết thảy qua tránh đại kiếp này rồi tính sau đi.

Còn về Dương Nguyên Lãng!

Mọi người nhìn qua hướng Bảo Khố không hề phát ra âm thanh gì nữa, trong lòng cũng hy vọng những gì Dương Nguyên Lãng nói vừa rồi không phải thổi da trâu, ngày mai y thật sự có thể phá được Khốn Thần Trận rời đi.

...

“Đây là Côn Bằng Tông!”

Dương Nguyên Lãng mở mắt ra nói nhỏ.

Côn Bằng Tông!

Đế Cấp Đạo Thống tông môn, bá chủ Côn Châu, thời gian trước hắn nghe như sấm bên tai.

Tính ra lần trước nhập vào Hoàng Khiêm, hắn cũng đã được trao tặng Chân Truyền Đệ Tử thân phận ấy chứ.

Tiếc là hắn còn chưa đến được Côn Bằng Tông thì đã bạo thể bỏ mình mất rồi.