Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 65: Lại Là Phản Diện



Chương 65: Lại Là Phản Diện

Tính ra lần trước nhập vào Hoàng Khiêm, hắn cũng đã được trao tặng Chân Truyền Đệ Tử thân phận ấy chứ.

Tiếc là hắn còn chưa đến được Côn Bằng Tông thì đã bạo thể bỏ mình mất rồi.

Cũng không biết sau khi mình c·hết đi, Luyện Kiếm Tông bên kia ra sao?

Người mẹ hờ Phương Tố Trân của hắn hiện tại như thế nào nữa.

“Lương Sinh sư đệ, cậu làm sao vậy?”

Hồng Ánh thân thể không một miếng vải che thân, ngước lên nhìn Lương Sinh, ánh mắt có đôi điều nghi hoặc.

Người này qua một đêm cũng nàng triền miên tỉnh lại giống như có chút khác biệt thì phải.

Còn nói đây là Côn Bằng Tông?

Nếu đây không phải là Côn Bằng Tông thì là nơi đâu nữa.

Thường nghe nói nhị công tử Lương gia đầu óc thất thường, hành động thường kỳ kỳ quái quái.

Trước nàng chỉ cười trừ một tiếng, bây giờ nhìn lại, người bên ngoài đồn cũng không phải là không có căn cứ a.

Nếu như không phải vì tài nguyên tu hành, nàng đường đường là Động Hư cảnh Tôn Giả, đời nào lại khuất thân cho một tên đầu óc thất thường như thế này.

“Không có gì! Chẳng qua có chút mệt mỏi!”

Dương Nguyên Lãng trả lời cho qua chuyện.

Hệ Thống lần này để hắn nhập vào một người tên là Lương Sinh, Lương gia nhị thiếu gia, là dòng chính.

Năm nay năm mươi tuổi, tu vi hiện tại là Luyện Thần sơ kỳ Ngưng Thần Cảnh.

Thiên phú của Lương Sinh cũng thuộc hạng nhất lưu, là Nhất Giai Thiên Phú.

Xuyên qua thân thể này cùng cảnh giới bên ngoài thế giới hiện thực không khác gì mấy, cả Thiên Phú cũng y hệt.



Nếu như bên ngoài hắn không phải là Luyện Thần cảnh, cũng không phải là Nhất Giai Thiên Phú, Hệ Thống sẽ không có đưa hắn trùng sinh vào tên Lương Sinh này đâu.

Chỉ là hắn có chút không thích Lương Sinh cho lắm, tên này từ đầu đến đuôi là một tên nhị thế tổ, ngoài ăn chơi ra thì không có làm gì.

Năm mươi tuổi Luyện Thần cũng là do người nhà ép buộc hắn quá mới đi tu hành, bình thường thì lười thối thây.

Dương Nguyên Lãng hắn có đôi chút cảm khái, có Nhất Giai Thiên Phú, còn là sinh ra ở Thế Giới này, gia tộc còn là Chuẩn Đế thế gia, nếu như chịu khó tu hành, bây giờ nói không chừng đã là Động Hư cảnh đến nơi.

Phải biết đại ca của Lương Sinh chỉ có Nhị Giai Thiên Phú, thế nhưng người ta bây giờ đã là Tiểu Thánh Cảnh viên mãn, lúc nào cũng có thể đột phá Đại Thánh Cảnh, hiện tại còn là Thánh Tử của Côn Bằng Tông.

So với người đại ca kia, tên Lương Sinh này là cặn bã trong cặn bã, thật là lãng phí ông trời cho tên này Nhất Giai Thiên Phú.

Tính ra cái tên Lương Sinh này cũng không quá xa lạ gì đối với hắn, như hắn nhớ không nhầm, Lương Sinh chính là người mười mấy năm trước đã đến Luyện Kiếm Tông, ép Dương Ngọc Hoàn phải nhảy vực t·ự s·át.

Kể từ khi hắn trở lại hiện thực đã qua hơn ba năm, nơi này thời gian cũng là như thế, không biết Dương Ngọc Hoàn đã tìm ra Dương Chí để mà tính rõ ân oán chưa nữa.

"Dương Chí?"

Dương Nguyên Lãng ánh mắt chợt âm trầm lại.

Những lần trùng sinh trước hắn không g·iết được Dương Chí thì cũng thôi đi.

Hắn không tin lần này mình đầu thai vào Chuẩn Đế gia tộc, vẫn còn không diệt được y.

“Cạch!”

“Hừ!”

“Ân! Đại ca! Sao anh lại đến đây?”

Dương Nguyên Lãng giật mình nhìn ra người vừa đạp cửa của hắn đi vào.

Đây không phải là đại ca của hắn, không, phải là đại ca của Lương Sinh mới đúng, vị Tiểu Thánh Cảnh cường giả, cũng là Thánh Tử của Côn Bằng Tông đây mà.

“Bái kiến Thánh Tử!”



Hồng Ánh nhanh chóng lấy từ Nhẫn Trữ Vật ra một bộ y phục, đem thân thể ngọc ngà của mình bao bọc lấy.

Trong lòng có chút không yên ổn.

Lương Khố không phải là Lương Sinh, người này ở bên trong Côn Bằng Tông nổi tiếng độc ác cùng khắc nghiệt, chọc y không vui liền sẽ m·ất m·ạng như chơi.

“Hừ! Côn Bằng Thôn Thiên Quyết!"

"Luyện!”

“Ong..!”

“A! Thánh Tử.! Ngài..!”

Hồng Ánh cả kinh thất sắc.

Nàng có làm gì hại đến Lương Sinh đâu, cũng không có đắc tội với lại Lương Khố, y làm sao lại muốn ra tay g·iết nàng đây.

“Rắc!”

Chỉ là không người nào trả lời Hồng Ánh, Côn Bằng Thôn Thiên Quyết cùng với lại Tiểu Thánh Cảnh tu vi, muốn diệt một Động Hư Khuy Hư Cảnh Tôn Giả thật quá dễ dàng như đạp c·hết một con kiến vậy.

“Đại ca! Anh làm vậy có chút quá đáng rồi hay không?”

Theo như bản tính của Lương Sinh, người đàn bà của mình bị hại ngay trước mắt mình, thế nào cũng sẽ tỏ thái độ, nếu như không phải người ra tay là Lương Khố, hắn thậm chí đã cho người vào đ·ánh c·hết y từ lâu.

Không có biện pháp, dù Hệ Thống cam đoan hắn nhập vào thân thể này sẽ không có người nhận ra, tuy nhiên tính cách không thể thay đổi quá nhanh, không thì đó sẽ là một vấn đề.

Đừng quên Côn Bằng Tông nơi đây có Chuẩn Đế cường giả, những người này thủ đoạn thông thiên triệt địa, làm không khéo hắn liền sẽ bại lộ như chơi.

“Quá đáng sao? Ta đem người muốn lợi dụng ngươi g·iết đi, có gì là quá đáng?”

Lương Khố không cho là như vậy.

Đám đệ tử không có chỗ dựa ở Côn Bằng Tông này quá nhiều, như ai cũng làm cách này chiếm lấy tài nguyên từ Lương gia bọn họ, không phải bọn họ sẽ chịu thiệt thòi lớn hay sao.



“Lần này anh đến đây để làm gì?”

Dương Nguyên Lãng cũng không có cho Lương Khố sắc mặt tốt.

Tuy tu vi của hắn kém hơn Lương Khố, nhưng hắn là người được Lão Tổ của Lương gia cưng chiều, đừng nói là Lương Khố, dù cho lão cha của hắn Lương Khang đến đây, cũng không làm gì được hắn.

“Đương nhiên là chuyện tốt!”

“Chuyện tốt gì?”

“Hắc! Phụ thân đã căn dặn qua, hôm nay phải đưa ngươi vào Vạn Yêu Quật tu hành, nếu như không đột phá được Động Hư cảnh, ngươi đừng nghĩ đến chuyện rời đi!”

“Cái gì? Vạn Yêu Quật?”

Dương Nguyên Lãng kinh ngạc không nói nên lời.

Vạn Yêu Quật là một tòa Bí Cảnh do một vị Chuẩn Đế viên mãn cường giả Tống Nham mở ra, bên trong đó chứa rất là nhiều Yêu Thú đủ mọi cấp bậc, cao nhất lên đến Đại Thánh Cảnh Yêu Thú.

Nơi đây là để cho đệ tử của Côn Bằng Tông thí luyện, luyện hóa Yêu Thú, tăng lên tu vi của bản thân.

Tùy theo cấp độ tu vi, nếu như không có đi vào khu vực có Yêu Thú vượt qua mình một đại cảnh giới, thường sẽ không có nỗi lo về tính mạng.

Bao năm qua, cứ lứa Yêu Thú này c·hết đi, Côn Bằng Tông cường giả sẽ đi Thần Hoang Sâm Lâm bắt tiếp một đám đi vào. Thành ra Vạn Yêu Quật bên trong chưa bao giờ thiếu Yêu Thú.

Thế nhưng Yêu Thú b·ị b·ắt vào bên trong đâu có dễ dàng gì để cho đệ tử của Côn Bằng Tông đem tu vi tinh huyết của mình luyện hóa.

Bị bắt đi vào, bọn chúng hận Côn Bằng Tông đến tận xương tủy, gặp Đệ Tử của Côn Bằng Tông, nếu như đánh không lại, thường sẽ lựa chọn phương pháp cực đoan là tự bạo cùng địch nhân đồng quy vu tận.

Ngàn năm trở lại đây, bên trong Vạn Yêu Quật đã không còn là thiên đường của Đệ Tử Côn Bằng Tông tăng trưởng tu vi nữa, mà đó là địa ngục, rất ít người lựa chọn đến Vạn Yêu Quật thí luyện.

Thành ra nơi đó không còn là Bí Cảnh thí luyện nữa, mà là nơi đày những đệ tử phạm tội đi vào.

Lương Sinh tên này ăn chơi đã quen, như b·ị b·ắt vào Vạn Yêu Quật chịu tội, dĩ nhiên không chịu, hắn phải lấy ra Truyền Âm Ngọc Phù, cầu cứu lão Tổ thì mới được.

“Ngươi không cần làm chuyện phí công vô ích nữa, Lão Tổ hiện đang bế quan đột phá Chuẩn Đế hậu kỳ cảnh giới."

"Trong vòng mấy trăm năm tới sẽ không có xuất quan đâu!”

“Cái gì? Các ngươi đã tính toán cẩn thận hết để hại ta rồi hay sao?”

Dương Nguyên Lãng gương mặt trắng xám.