Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 67: Quyết Tâm Diệt Dương Chí



Chương 67: Quyết Tâm Diệt Dương Chí

“Đại ca! Bây giờ Lão Tổ đã bế quan, ta còn có thể giở được trò gì nữa chứ..?”

Dương Nguyên Lãng có đôi chút bất đắc dĩ, đám người này không có tin tưởng mình đến như vậy hay là sao?

Ấy mà nghĩ lại cũng đúng, trước đây Lương Sinh thật sự là người không thể tin tưởng, nói y đi chơi gái hay vui chơi ăn uống nơi đâu còn được, chứ bảo Lương Sinh tu luyện là chuyện khó có thể xảy ra.

“Vậy được rồi! Tháng sau ta lại đến!”

Lương Khố nghĩ cũng đúng, không có hậu trường cứng rắn, Lương Sinh cũng chỉ là một tên Luyện Thần cảnh sâu kiến mà thôi, có thể làm ra được bao nhiêu sóng gió kia chứ.

Thêm nữa lần này đến Vạn Yêu Quật thời gian một trăm năm mới có thể đi ra, với một người ham chơi như Lương Sinh, đúng là không quen, tên này đi chuẩn bị một chút cũng là nên.

“Hắc!”

Chờ sau khi Lương Khố rời đi, khóe miệng của Dương Nguyên Lãng không tự chủ được cong lên.

Vạn Yêu Quật trong kia là thiên đường của hắn, dù Lương Khố không bắt ép, hắn cũng nhất định phải đi vào bên trong đó một chuyến mới được.

Nhưng không thể không đề phòng, một trăm năm thời gian, hắn phải tận dụng cho tốt, hắn không có muốn nữa đường phải c·hết một cách lãng nhách như mấy lần trước.

Lần này hắn không có bỏ ra cái giá nổi, Linh Thạch để nhập Mộng Cảnh một lần cũng đủ đè c·hết hắn rồi, thế nên chuyến đi Vạn Yêu Quật này của hắn, tuyệt đối không thể có sai sót gì.

"Lương Nguyên Khánh! Ông ở nơi nào rồi?"

"Xẹt!"

"Nhị thiếu gia, có gì sai bảo!"

Lương Nguyên Khánh là Thánh Vương sơ kỳ cường giả.

Cảnh giới này đã làm tông làm tổ bên trong Lương Gia. Không cần thiết phải thầm đi theo bảo hộ thằng ranh mới là Luyện Thần Cảnh này.

Nhưng...

À.. ! Mà thôi...!

Lương Nguyên Khánh cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

"Tận dụng tất cả tài nguyên mà ta có thể huy động, cần thiết có thể động dụng đến Lương gia, nhanh chóng làm cho ta một chuyện!"

"Xin nhị thiếu gia chỉ thị!"

Lương Nguyên Khánh vĩnh trở nên nghiêm túc.



Hắn chưa từng gặp qua Lương Sinh lại dùng gương mặt lạnh lùng như vậy để nói chuyện với mình.

Thậm chí thần sắc này của Lương, suốt mấy chục năm qua hắn chưa gặp qua lần nào, đâu đó hắn cũng cảm nhận được áp lực.

"Điều tra cho ta một người, người này tên là Dương Chí, tất cả thông tin của y đều ghi trong Ngọc Giản này!"

"Như tìm được hành tung của hắn, g·iết ngay không cần hỏi nguyên nhân!"

Dương Nguyên Lãng bồi thêm một câu.

Thằng chó Dương Chí kia, lần này đối mặt với mày không chỉ có một mình Dương Ngọc Hoàn, còn có toàn bộ Chuẩn Đế gia tộc Lương gia, tao xem mày có bản lĩnh gì mà còn có thể sống tiếp.

"Dương Chí..?"

"Thế nào? Ông nghe qua người này sao?"

Dương Nguyên Lãng nhíu mày.

Trong lòng của hắn lại có một dự cảm không được tốt cho lắm.

Ngay cả Thánh Vương cường giả như Lương Nguyên Khánh cũng giật mình kho nghe đến tên này.

Không lẽ thời gian mà hắn ở thế giới hiện thực, trong này Dương Chí lại có biến đổi nghiên trời lệch đất gì nữa hay là sao?

"Nhị thiếu gia..! Chuyện này..!"

....

“Tông Chủ! Ngài nghe nói gì chưa! Lương gia nhị thiếu chuẩn bị đi vào Vạn Yêu Quật!”

Côn Bằng Tông Chủ Điện, Phương Tưởng nâng lên chung trà, Thánh Hương nghi ngút, cùng Tống Nhật trò chuyện.

“Đương nhiên có nghe nói qua!”

Tống Nhật là Tông Chủ của Côn Bằng Tông, chuyện liên quan đến các đại gia tộc bên trong Côn Bằng Tông hắn phải hiểu rõ ràng.

Đương nhiên, chuyện này Tống Gia hắn cũng tham gia đi vào, còn lấy của Lương gia không ít chỗ tốt.

“Tông Chủ! Lương Khang sao lại ra quyết định này?”

Phương Tưởng hơi chút trầm ngâm.

Trong số những đại gia tộc của Côn Bằng Tông, Phương gia của hắn cùng Lương gia có đôi chút xích mích, dĩ nhiên hắn cũng quan tâm đến chuyện này rồi.



“Hắn muốn chọn ra ai là người xứng đáng thừa kế Lương gia sau này thôi!”

“Dựa vào Lương Sinh?”

Phương Tưởng cau mày.

Thằng nhóc này hắn có nghe nói qua, là một đứa không có chí lớn gì cả, tu vi cũng chỉ là Luyện Thần sơ kỳ, so với lại Lương Khố thì còn kém quá xa.

Lương Khang có bị ấm đầu hay không, lại để Lương Khố cùng Lương Sinh tranh dành, cái này không phải muốn hại c·hết Lương Sinh hay sao.

“Phương Tưởng trưởng lão, ông cũng đừng có quên, Lương Sinh là Nhất Giai Thiên Phú đó nha!”

“Nhất giai thiên phú?”

Phương Tưởng chớp mắt.

Đúng là thiên phú của Lương Sinh cao hơn Lương Khố, tuy nhiên con đường cường giả, ngoài thiên phú ra, còn có ý chí kiên định, một trái tim bướm đạo, truy cầu cảnh giới cực cao.

Ở Côn Bằng Tông nơi đây, đừng nói là Nhất Giai Thiên Phú, chứ Thánh Giai Thiên Phú cũng không ít đâu.

Nhưng để có thể trở thành cường giả thì lại không có mấy ai.

Từ trên người của Lương Sinh, không người nào có thể nhìn ra được Võ Đạo Chi Tâm của y cả.

Người như thế này, đừng nói là có được Nhất Giai Thiên Phú, dù là Thánh Giai hay thậm chí là Đế Giai thiên phú, cũng không thể trở thành cường giả nổi đâu.

“Biết đâu lại có biến số gì thì sao! Chúng ta cứ chờ xem đi!”

Tống Nhật chỉ cười nhạt, cũng không giải thích gì nhiều.

Hắn cũng không mấy hy vọng Lương Sinh có thể giác ngộ bên trong Vạn Yêu Quật.

Như vậy Lương gia sẽ có thêm một siêu cấp thiên tài nữa, như vậy đối với ai cũng không phải là chuyện tốt.

....

“Chủ tử! Lương Sinh cùng Lương Khố đã đi vào Vạn Yêu Quật!”

Lý Bá Khiêm cung kính cúi đầu hồi báo với lại một chàng thanh niên áo trắng đẹp trai không có góc c·hết đang ngắm trời xanh bên cạnh.

“Lương gia muốn chọn ra người mạnh nhất làm Thiếu Tộc trưởng thôi, chuyện này sau này không cần phải hội báo cùng ta!”

Lý Trường Sinh nhàn nhạt lên tiếng.



“Vâng! Chủ tử!”

Lý Bá Khiêm mỉm cười.

Nghĩ lại cũng phải, dù Lương gia có chọn được ai làm Thiếu Tộc Trưởng, cũng không phải là đối thủ của chủ tử nhà hắn.

Côn Bằng Tông đệ nhất thiên tài, cũng không phải chỉ nói cho vui thôi đâu.

“Ta muốn ông nghe ngóng, thế nào rồi!”

“Hồi công tử! Dấu vết để lại, là ở sâu bên trong Thần Hoang Sâm Lâm!”

“Thần Hoang Sâm Lâm sao?”

Lý Trường Sinh nhíu mày.

Địa phương này hắn rất là không thích, nhưng dấu vết xuất hiện ở nơi đó, vậy sau khi đi vào Vạn Yêu Quật thăm dò tình hình, hắn cũng chỉ có thể đi một chuyến vậy.

...

Bên ngoài gió nổi mây phun, Dương Nguyên Lãng cũng không biết gì cả.

Càng không biết dụng ý của cao tầng gia tộc là gì.

Hành động đi vào Vạn Yêu Quật lần này của hắn cùng Lương Khố làm biết bao nhiêu thế lực chấn động.

“Ầm ầm!”

Thấm thoắt trôi qua, thời gian đi thật nhanh, Dương Nguyên Lãng đã ở bên trong Vạn Yêu Quật này đã được mười năm thời gian rồi.

Sau khi đi vào bên trong, hắn không hề vội vàng đi tìm Yêu Thú tăng cao tu vi, mà là chú tâm tu hành Côn Bằng Thôn Thiên Quyết.

Hắn hiểu rất là rõ ràng, Đế Cấp công pháp vô cùng cường đại, trước đó hắn đem Hỗn Nguyên Kinh cũng Bắc Minh Thánh Pháp tu luyện đến viên mãn mà khi hấp thụ tu vi của người khác còn tẩu hỏa nhập ma.

Huống chi bây giờ cảnh giới của hắn ngày một cao lên, phía trước là Động Hư cảnh, là Thánh Cảnh cường giả, không tu luyện tốt công pháp, chỉ sợ mình cách c·ái c·hết cũng không xa.

“Côn Bằng Thôn Thiên Quyết viên mãn!"

"Có chút không thể tưởng tượng nổi!”

“Ầm ầm!”

Bây giờ Dương Nguyên Lãng chỉ cần phất tay lên, xung quanh hắn liền xuất hiện hàng trăm hàng ngàn cái hắc động lớn nhỏ, đem ngoại vi thiên đị linh khí, thậm chí sinh mệnh sinh linh trong vòng mười km thôn phệ sạch sẽ.

Đây cũng là vì hắn bị tu vi hạn chế, mười năm qua chỉ tăng lên đến Luyện Thần viên mãn, chứ nếu không mức độ thôn phệ của hắn sẽ khủng bố hơn hiện tại gấp trăm gấp ngàn lần.

Truyền thuyết, Côn Bằng Đại Đế đã tu luyện đến viên mãn Côn Bằng Thôn Thiên Quyết, lấy Đại Đế cảnh tu vi, đã đem một vạn cái sinh mệnh tinh cầu xung quanh Thần Hoang Cổ Địa cắn nuốt không còn.

Thậm chí nếu muốn, cũng có thể đem một phần đại địa của Thần Hoang Cổ Địa cắn nuốt, uy lực vô cùng kinh khủng.