Không lâu trước đây hắn ở nơi chỗ Dương Nguyên Lãng bị ăn thiệt thòi không hề nhẹ.
Dương Nguyên Lãng là Động Hư Tôn Giả, hắn không làm gì nổi y, nhưng Dị Lang Tộc này, không lẽ hắn cũng không làm gì nổi bọn chúng hay sao?
Thế là ánh mắt của Thái Tiếu Tiếu càng lúc càng âm lãnh, khí tức trên người của hắn cũng dần dâng cao lên.
"Ong..!"
“Chưởng Trung Ngự Kiếm! Sát!”
“Ong!"
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!”
“Đây là có chuyện gì?”
Lang Hỏa trong lòng kinh hãi không thôi.
Khí tức này đã vượt qua Đạo Thai Cảnh mất rồi, đối phương là Luyện Thần cảnh hàng thật giá thật.
Không lẽ lời đồn kia là sự thật, Bất Dạ Thành Chủ không phải là Đạo Thai Cảnh, mà thật sự là Luyện Thần cảnh.
Nếu như tên đó thật sự là Luyện Thần Cảnh?
Vậy lần này đám người mình t·ấn c·ông Bất Dạ Thành. ....
“Ong !"
"Ầm ầm!"
"A.. ! A!”
“Là Thành Chủ! Thành Chủ đại nhân trở về sao?”
Toàn bộ dân chúng của Bất Dạ Thành một lần nữa sôi trào.
Trong lòng bọn họ, một khi Bất Dạ Thành lâm nguy, y như rằng Dương Nguyên Lãng sẽ xuất hiện, đem đám Dị Lang Tộc kia diệt sát hết thảy, lần này cũng không có ngoại lệ, dù Dương Nguyên Lãng chỉ vừa đi có một ngày mà thôi.
“Đại ca! Anh đã trở lại!”
Bên trong Phủ Thành Chủ, Dương Nguyên Bảo trông thấy Dương Nguyên Lãng xuất hiện, hắn mừng rỡ vô cùng.
Chạy lại chơi chiêu bài làm nũng, bộ mặt béo tròn trông thật đáng yêu.
“Ta chỉ mới đi có một ngày thôi mà! Có cần thiết phải nhớ ta đến như vậy hay không?”
Nói thì nói vậy, nhưng Dương Nguyên Lãng cũng là ân cần ôm lấy Dương Nguyên Bảo vào trong lòng.
Tuy bên ngoài hắn chỉ mới rời khỏi nơi đây có một ngày trời, nhưng trên thực tế, hắn đã ở bên trong Mộng Cảnh suốt một trăm năm thời gian, nổi cô đơn khi không có người nhà bên cạnh, không phải ai cũng hiểu, cũng may mấy năm cuối cùng, có A Liên bên cạnh của hắn, nếu không hắn đúng là phải cô đơn đến già thật rồi.
“Đại ca! Không thể nói như vậy được, dù anh đi một giờ, Bảo Bảo vẫn sẽ nhớ anh!”
Dương Nguyên Bảo những thứ khác học không thông mấy, nhưng công phu nịnh hót thì nó là nhất lưu, không thua kém người chị Dương Tư Nguyệt của mình là bao.
“Hắc!”
Dương Nguyên Lãng chỉ cười nhẹ, dĩ nhiên cũng không có tin vào lời ma quỷ của thằng nhóc này.
Nhìn lại bên ngoài kia, hắn cũng có đôi chút nhíu mày.
Đám Dị Lang Tộc này đến cũng quá đúng lúc, dường như chân trước hắn vừa khởi hành đi Đại Nhật Hoàng Triều, chân sau bọn chúng liền đến công phá Bất Dạ Thành.
Tin tức cùng thủ đoạn cũng quá nhanh một chút.
Nhưng không sao, bọn họ sẽ không bao giờ ngờ đến, lần này hắn chỉ đi không đến hai ngày liền quay lại, cũng liền là tận thế của đám súc sinh này.
“Đại ca! Chị Tư Nguyệt đâu?”
Dương Nguyên Bảo nhìn tới nhìn lui, nhưng chẳng có thấy Dương Tư Nguyệt ở nơi nào cả.
Không phải trước khi đi, vị đại ca này từng thề son sắt sẽ đem cô chị kia quay trở lại Bất Dạ Thành hay là sao?
Ách! Nhưng đại ca cũng chỉ mới rời khỏi nơi đây hai ngày, trong hai ngày kia, có thể làm được gì kia chứ.
“Không cần quan tâm đến nha đầu đó!”
Dương Nguyên Lãng có đôi chút bực mình.
Khi tu vi của hắn đột phá đến Động Hư Viên Mãn Cảnh, thần niệm cũng đã thả ra, bao phủ cả một vùng địa vực rộng lớn, Ải Quan cũng nằm trong phạm vi quan sát của hắn.
Dương Tư Nguyệt đúng là gan to bằng trời, có tý tuổi đầu cũng dám chạy đến Ải Quan xem nhân tộc cùng Dị Lang Tộc đại chiến.
Nếu như không phải hắn ra tay kịp thời đem Lang Hoàng đó đánh bay, nói không chừng bây giờ nha đầu đó đã toi mạng mất rồi.
Cũng không phải hắn không có muốn đưa nha đầu đó về Bất Dạ Thành, kể cả hai người Dương Nguyên Sinh nữa.
Đáng tiếc phản phệ đã kéo đến quá sức nghiêm trọng, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là phải chạy về Bất Dạ Thành trước cái đã.
“Ừ!”
Dương Nguyên Bảo gật đầu, nó thấy đại ca không vui, đương nhiên sẽ không đi chọc giận, tránh rủi ro vào thân.
“Bái kiến công tử!”
“Không cần đa lễ!”
Mấy năm qua hắn chỉ chuyên chú tu hành bên trong Vô Cực Đại Đạo Bi.
Cũng không quan tâm đến hai cô nàng Lý Hàm Chi cùng Hạ Uyển Nhi này.
Giờ nhìn lại, hai cô gái này cũng không có làm cho hắn thất vọng lắm, ở không có hắn chỉ điểm, một người đã đột phá Ngự Khí Cảnh, một người đột phá Dẫn Linh Cảnh, thiên phú cùng cố gắng quả nhiên không tầm thường.
“Vâng! Công tử!”
Lý Hàm Chi hai người nở nụ cười.
Những năm qua đúng là Dương Nguyên Lãng không có chỉ đạo cho hai người bọn họ tu hành nhiều ít.
Nhưng bên cạnh bọn họ có nhiều cao thủ như Vô Vi Đạo Nhân cùng Ngô Việt đám người.
Những cao thủ này vì nịnh bợ Dương Nguyên Lãng, không chú tư tàng chỉ dạy cho hai nàng, tài nguyên những thứ khác cũng không thiếu.
Thêm vào hàng đống công pháp võ kỹ mà Dương Nguyên Lãng lấy về, tu vi của hai nàng không tiến bộ mới là lạ.
Có thể nói, được trở thành thị nữ cho Dương Nguyên Lãng, là lựa chọn sáng suốt cùng đúng đắn nhất trong đời này của hai nàng.
“Cố gắng tu hành đi, tương lai hai cô sẽ còn có tiến bộ rất lớn!”
Dương Nguyên Lãng cũng không nói cho qua, Nhạc Diệu Quang cũng sắp đến Bất Dạ Thành rồi, người này chính là Ngũ Giai Luyện Đan Sư, có đan dược của Nhạc Diệu Quang trợ giúp, tương lai không chỉ hai người Lý Hàm Chi, mà toàn bộ Bất Dạ Thành sẽ có bước tiến vô cùng lớn.
Hắn đã xem Bất Dạ Thành như thế lực của mình, tu vi của mình lại ngày càng cao, thuộc hạ thực lực quá thấp kém, cũng sẽ rơi xuống mặt mũi của bản thân mình mà.
“Vâng! Công tử!”
Hai người Lý Hàm Chi còn chưa biết sự sắp xếp của Dương Nguyên Lãng, y đã mở lời, sau này hai nàng phải tranh thủ cố gắng tu hành càng khắc khổ hơn hiện tại.
“Bái kiến Thành Chủ đại nhân!”
Mấy người Dương Nguyên Lãng trờ chuyện cũng được một hồi, phía bên ngoài những thành viên quan trọng của Bất Dạ Thành cũng đã lục tục chạy đến.
Bây giờ Ngô Kinh hay Dương Thái Thu đám người nhìn Dương Nguyên Lãng càng là bội phục sát đất.
Vị Thành Chủ này chỉ đi ra ngoài có một ngày, quay lại đã có thêm một vị Luyện Thần Cảnh cường giả gia nhập Bất Dạ Thành của bọn họ.
Nhìn qua Thái Tiếu Tiếu, đám người Dương Thái Thu ý kính trọng lại càng sâu.
Luyện Thần Cảnh thường chỉ xuất hiện ở những siêu cấp thế lực như Viên Linh Đế Quốc mới có mà thôi.
Bây giờ Bất Dạ Thành mình cũng có Luyện Thần Cảnh cường giả tọa trấn, nói như vậy Bất Dạ Thành cũng đã đưa mình liệt vào hàng siêu cấp thế lực rồi còn gì nữa.
“Lão Thái! Bên ngoài kia như thế nào rồi?”
“Hồi Thành Chủ đại nhân! Dị Lang Tộc đã bị thuộc hạ tiêu diệt sạch sẽ, không một ai có thể sống sót!”
Thái Tiếu Tiếu cung kính hội báo.
Một đám Dị Lang Tộc, tu vi không có người nào vượt qua Đạo Thai Cảnh hậu kỳ, lấy hắn Hóa Thần Cảnh tu vi, lật tay liền có thể tiêu diệt, không đáng nhắc đến.
“Thành Chủ đại nhân! Dị Lang Tộc bên ngoài đúng là đã bị Thái Chủ Sự tiêu diệt sạch sẽ rồi!”
Ngô Kinh cung kính tiếp lời.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dương Nguyên Lãng càng là sùng bái.
Không sai! Là sùng bái.
Nhìn đi!
Một vị Hóa Thần Cảnh ngay trước mặt mình, nhưng lại đối với Thành Chủ đại nhân hết sức cung kính, đều này chứng tỏ thực lực của Thành Chủ đại nhân còn vượt xa y.
Chỉ có như vậy, Hóa Thần Cảnh Thái Tiếu Tiếu mới cam tâm tình nguyện không chút do dự quy phục vào Bất Dạ Thành.