Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 82: Hồn Cốc



Chương 82: Hồn Cốc

Giờ đây, không cần Dương Nguyên Lãng ra tay, chỉ cần Bất Dạ Thành có Thái Tiếu Tiếu tọa trấn, bên mình sẽ không còn sợ bất kỳ thế lực nào đến t·ấn c·ông nữa cả.

“Ân! Tốt lắm!”

“Thành Chủ đại nhân! Có chuyện này thuộc hạ cần hội báo với ngài!”

“Nói đi!”

“Trước khi Lang Hỏa bị tiêu diệt, thuộc hạ đã moi ra được tin tức, hóa ra Dị Lang Tộc đến Viên Linh Địa Khu nơi này là thông qua một con đường hầm rất dài, con đường hầm này hiện tại đang nằm ở Viên Hoang Sơn Mạch thuộc về Thục Quốc!”

“Vậy ông đi đến Thục Quốc một chuyến, đem cái thông đạo đó hủy đi đi!”

Dương Nguyên Lãng phất tay.

Hắn cũng chẳng có ngán đám Dị Lang Tộc kia là mấy, nhưng trong khoảng thời gian không ngắn tiếp theo, hắn còn phải bế quan ổn định lại cảnh giới của bản thân mình, không có hơi sức đâu đo lãng phí trên người của bọn chúng.

“Thành Chủ đại nhân, chuyện này không có vấn đề, chỉ là Dị Lang Tộc bên kia...!”

Thái Tiếu Tiếu có chút khó mở miệng.

Chỉ là một thông đạo thôi, lấy hắn Hóa Thần Cảnh tu vi, thêm vào Lục Giai Trận Pháp Sư, hủy đi nó không tốn bao nhiêu công sức.

Cái khó ở đây là hắn sợ chọc giận mười đại Lang Vương, thậm chí là Lang Hoàng, bọn chúng kéo đến tính sổ, vậy thì phiền toái lớn rồi.

Nhất là Lang Hoàng kia, nghe đâu cũng sắp bước chân vào Động Hư Cảnh rồi.

Cường giả như thế kia, gặp được hắn chỉ có nước tránh bao xa hay bấy nhiêu.

“Ông cứ việc thẳng tay mà làm, còn về Dị Lang Tộc, ông không cần quan tâm!”

Tên Lang Hoàng đó trong thời gian ngắn cũng không ngoi đầu lên làm hại ai được cả.

Trước đó hắn dùng tu vi Động Hư hậu kỳ thần niệm đánh tên đó b·ị t·hương nặng, giờ đây chắc đang ở một nơi xó xỉnh nào đó liếm láp v·ết t·hương đi.

“Vâng! Thành Chủ đại nhân!”

Thái Tiếu Tiếu cung kính lui ra.

Hắn cũng thầm trách mình có đôi chút ngốc nghếch.

Làm sao hắn lại quên đi mất, vị Thành Chủ đại nhân này bây giờ đã là Động Hư Cảnh Tôn Giả.

Đám Dị Lang Tộc kia nếu dám đến, chắc chắn sẽ không có đường về.



“Thái Thu tổng quản!”

“Hồi Thành Chủ đại nhân, có thuộc hạ!”

“Xẹt!”

“Thanh kiếm này ông giữ lấy, khi ta không có ở nơi này, nếu như có đại địch công đánh Bất Dạ Thành, ngay cả Thái Tiếu Tiếu cũng không phải là đối thủ, vậy ngươi hãy sử dụng thanh kiếm trên tay trấn sát kẻ địch!”

“Cẩn tuân Thành Chủ đại nhân mệnh lệnh!”

Dương Thái Thu hai tay cung kính tiếp lấy bảo kiếm từ Dương Nguyên Lãng.

Trong lòng không khỏi có chút kích động.

Đây chính là át chủ bài của Bất Dạ Thành.

Cả Hóa Thần Cảnh Thái Tiếu Tiếu cũng không địch lại mới lấy nó ra, vậy uy lực bên trong thanh kiếm này phải khủng bố như thế nào?

Ở đây nhiều người như vậy, Dương Nguyên Lãng không đưa át chủ bài này cho bất kỳ người nào, lại đưa cho hắn, nói vậy Dương Nguyên Lãng phải tin tưởng hắn biết bao nhiêu.

Nhìn xem đám người Ngô Kinh, Dương Đàn ghen tị cùng hâm mộ nhìn qua trong tay hắn thanh kiếm này cũng đủ hiểu.

Trong lòng hắn thầm thề, tuyệt đối phải trung thành với Dương Nguyên Lãng, không được để cho Dương Nguyên Lãng thất vọng, dù chỉ là một chút xíu.

“Nhớ lấy! Khi chưa đến bước đường cùng, không nên lấy ra sử dụng!”

Bên trong thanh kiếm này hắn có phong cấm một đạo kiếm khí, thuộc về Tiểu Thánh Cảnh lực lượng.

Một khi xuất ra, chỉ sợ một nửa Viên Hoang Đại Lục nơi này đều phải bị hủy diệt rồi.

Chưa đến bước đường cuối cùng, hắn cũng không hy vọng hủy đi cái Đại Lục này.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Ngô Kinh!”

“Có thuộc hạ!”

“Thời gia sắp tới, ngươi ngoài chú ý bên trong Bất Dạ Thành ra, vẫn còn phải điều tra xem Viên Linh Địa Khu thậm chí là toàn bộ Viên Hoang Đại Lục những mỏ Linh Thạch lớn nhỏ, cùng những nơi xuất hiện thiên tài địa bảo quan trọng, chỉnh lý bọn chúng, chờ khi ta xuất quan, đưa chúng lên đây!”

Bây giờ tu vi của hắn là Đại Thánh Cảnh, như tính không sai, lần sau nếu như sử dụng Đạo Mộng Hệ Thống, phải mất một trăm tỷ Điểm Mộng Đạo.

Cả một trăm tỷ điểm mộng đạo, nghĩ đến thôi hắn cũng đã thấy đầu đau như búa bổ.

Không biết đem toàn bộ Linh Thạch cùng tài nguyên của cái Viên Hoang Đại Lục này lấy hết, có đủ được một nữa điểm mộng đạo hay không nữa.



Thôi kệ đi, thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng, bước một bước rồi tính một bước vậy.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Không có gì bất ngờ, Ngô Kinh hắn biết vị Thành Chủ đại nhân này rất là tham tài, đặc biệt là Linh Thạch các loại, thời gian qua hắn cũng đã có thu thập phương diện này, kết quả cũng phát hiện không ít.

“Vô Vi Đạo Nhân!”

“Có thuộc hạ!”

“Tạm thời ông hãy gác lại việc dạy học tại Bất Dạ Học Viện, đi một chuyến đến Viên Linh Đế Quốc, tiếp mấy người Dương Nguyên Sinh trở lại Bất Dạ Thành nơi này đi!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Dương Nguyên Sinh, Dương Nguyên Sơn cùng Dương Tư Nguyệt là ba đứa em còn lại của Dương Nguyên Lãng, chuyện này thì hắn cũng đã sớm biết.

Hắn cũng không có nghĩ ra, ba người đó có một vị anh cả thần thông quảng đại đến như vậy, sao không ở lại Bất Dạ Thành tu hành, còn chạy ra bên ngoài kia làm gì thế không biết nữa.

.....

Ba tháng sau!

Đại Nhật Hoàng Triều!

Viên Hoang Sơn Mạch!

Hồn Sơn!

“Ầm ầm!”

“Buông ta ra! Cô hãy buông ta ra!”

Dương Nguyên Sơn dùng hết sức bình sinh của mình, muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của Nguyễn Minh Ngọc.

Nhưng mà không thể.

Nguyễn Minh Ngọc hiện tại tu vi là Đạo Thai cảnh viên mãn, trong khi Dương Nguyên Sơn chỉ vừa đột phá Tiên Thiên Dẫn Linh Cảnh không bao lâu, cả hai chênh lệch không phải là một cấp độ, Dương Nguyên Sơn có thể tránh thoát được sự khống chế của Nguyễn Minh Ngọc mới là quái sự.

“Công chúa điện hạ! Cầu xin cô hãy buông tay ra, tôi còn phải cứu anh hai của mình!”

Không thể chống lại sức mạnh của Nguyễn Minh Ngọc, Dương Nguyên Sơn cũng chỉ đành lui bước cầu xin.



“Cứu người? Với bản lĩnh của cậu, làm sao có thể xông được vào Hồn Cốc?”

Nguyễn Minh Ngọc rất là bất đắc dĩ.

Hồn Cốc?

Đó là địa phương quỷ dị nhất Viên Hoang Đại Lục này.

Hàng vạn năm qua, không một người nào đi vào Hồn Cốc mà có thể còn sống đi ra.

Bao gồm cả Luyện Thần Cảnh cường giả cũng là như vậy.

Một tên Dẫn Linh Cảnh như Dương Nguyên Sơn đi vào chỉ có nước nộp mạng.

Nàng còn không dám đi vào nữa mà.

“Nhưng nhị ca của tôi vẫn còn ở bên trong?”

Dương Nguyên Sơn đã không còn là một tên thiếu niên vô tri như mấy năm về trước.

Đương nhiên hắn cũng hiểu sự kinh khủng của Hồn Cốc.

Chỉ là Dương Nguyên Sinh đã b·ị đ·ánh bay vào bên trong kia.

Như hắn không vào bên trong xem thế nào, Dương Nguyên Sinh chắc chắn phải c·hết đó a.

“Ta không có ngăn cản ngươi đi cứu nhị ca của mình, nhưng cũng không có hy vọng ngươi đi c·hết một cách không có ý nghĩa!”

“Công chúa điện hạ! Ngài có cách gì hay sao?”

Dương Nguyên Sơn nhìn lại Nguyễn Minh Ngọc với ánh mắt đầy chờ mong.

Hắn biết bản thân xông vào Hồn Cốc chỉ có một con đường c·hết mà thôi, nếu như có con đường khác có thể cứu lấy Dương Nguyên Sinh, sao hắn lại không có nắm lấy chứ.

“Đương nhiên là có!”

“Xin công chúa điện hạ chỉ rõ điểm mê!”

“Cùng ta đi đến một nơi!”

“Nơi nào?”

“Bất Dạ Thành!”

“Bất Dạ Thành?”

Dương Nguyên Sơn ngạc nhiên vô cùng.

Nếu nhớ không nhầm thì đây là địa phương mà hắn đã sinh sống qua, những năm qua hắn cùng Dương Nguyên Sinh đi đến những địa phương có thế lực hùng mạnh, tầm mắt cũng trở nên cao vô cùng, dần dần cũng đã đem địa phương nhỏ mà ngay cả Tông Sư cũng không có như Bất Dạ Thành quên đi mất.

Nếu không phải nơi đó là nơi hai anh em bọn họ sinh ra, hắn cũng không nhớ địa phương đó rồi.