Dần dần cũng đã đem địa phương nhỏ như Bất Dạ Thành quên đi mất.
Nếu không phải nơi đó là nơi hai anh em bọn họ sinh ra, hắn cũng đã đem địa phương đó quên đi mất rồi.
Bây giờ Nguyễn Minh Ngọc nhắc lại địa phương này, trong lòng của hắn có đôi phần cảm xúc.
“Có phải là Bất Dạ Thành tại Bái Quốc hay không?”
Dương Nguyên Sơn có đôi chút không tin hỏi lại.
“Đúng là như thế!”
Nguyễn Minh Ngọc gật đầu.
“Minh Ngọc công chúa! Ngài không có lừa gạt ta đi?”
Bất Dạ Thành là cái địa phương khỉ ho cò gáy ngay cả Tông Sư còn không có, hai người bọn họ đi đến nơi đó thì có thể làm được gì.
Hồn Cốc này ngay cả Đạo Thai viên mãn như Nguyễn Minh Ngọc còn không có cách nữa mà.
Sao có thể đi trông chờ vào một địa phương nhỏ bé ngay cả một vị Thần Tàng cảnh cũng chẳng có kia chứ.
Có lẽ quay lại tế bái cha mẹ cùng anh em của hắn c·hết đi mấy năm trước, nhưng hiện tại vẫn là chưa phải thời điểm để trở về.
“Ta lừa gạt ngươi để làm cái gì?”
“Nói cho ngươi hay, ta cũng là chuẩn bị đến Bất Dạ Thành cầu xin Bất Dạ Thành Chủ giúp ta phục quốc!”
Trước nàng còn có nghi ngờ, nhưng từ phản ứng của Dương Nguyên Sơn đến xem, tên nhóc con này còn chưa có biết được sự biến hóa của Bất Dạ Thành, cũng chưa biết mình có một vị đại ca thần thông quảng đại như Dương Nguyên Lãng thì phải.
“Phục quốc?”
Dương Nguyên Sơn trầm mặc.
Viên Linh Đế Quốc bị hủy không phải hắn chưa có nghe nói qua.
Cũng hiểu Nguyễn Minh Ngọc muốn phục quốc là ý gì.
Tuy nhiên có khả năng hay là sao?
C·ướp đoạt Viên Linh Đế Quốc là Lý Vô Cơ cầm đầu hơn mười vị Luyện Thần Cảnh cường giả.
Thực lực đó rất mạnh, đủ để chống lại Dị Lang Tộc hiện tại.
Bất Dạ Thành nơi đó làm gì có thế lực nào đủ chống lại Lý Vô Cơ cùng một đám Luyện Thần Cảnh cường giả?
Nhiều khi hắn nghĩ có phải do Viên Linh Đế Quốc bị hủy diệt, đem đến cho Nguyễn Minh Ngọc đã kích quá lớn, cô ấy có chút tẩu hỏa nhập ma, bị điên rồi hay không nữa.
“Nguyên Sơn! Ta nói thật với ngươi vậy, Bất Dạ Thành bây giờ không còn như xưa, còn nữa, đại ca của ngươi Dương Nguyên Lãng rất là lợi hại."
"Chí ít cũng là Luyện Thần Cảnh viên mãn cảnh giới, y đủ sức trợ giúp ngươi cứu Dương Nguyên Sinh ra khỏi Hồn Cốc này!”
Ánh mắt kỳ lạ của thằng nhóc Dương Nguyên Sơn này nhìn nàng làm cho nàng rất là không thoải mái.
Không phải nghĩ đến đại ca kinh khủng kia của y, nàng đã một chưởng đánh qua, đưa tên này đi xuống gặp diêm vương rồi.
“Sao..? Sao có thể?”
Dương Nguyên Sơn trợn mắt, trân trối nhìn Nguyễn Minh Ngọc, cứ như vừa rồi hắn là nghe chuyện thần thoại viễn tưởng một dạng.
Đại ca của hắn là hạng người gì, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nói phế vật còn chưa đủ để hình dung.
Dị Lang Tộc t·ấn c·ông Bái Quốc mấy năm trước, hắn cùng nhị ca chắc chắn trăm phần trăm là Dương Nguyên Lãng cùng cha mẹ mình đ·ã c·hết trong trận đại nạn đó, cả bài vị nhị ca của hắn cũng đã làm ra rồi.
Mấy năm qua cứ đến ngày này hắn cùng nhị ca liền tổ chức ngày giỗ cho bọn họ.
Bây giờ Nguyễn Minh Ngọc lại nói người đại ca vô dụng của hắn không những không c·hết, mà còn có tu vi Luyện Thần Cảnh viên mãn, chuyện này làm sao cho hắn tin tưởng được nổi.
“Cụ thể ra sao ta cũng không hiểu, tuy nhiên ta có thể bảo đảm với ngươi đại ca của ngươi hiện tại vô cùng lợi hại!”
Nguyễn Minh Ngọc ra sức cam đoan.
Có thể thu phục được Hóa Thần Cảnh Thái Tiếu Tiếu quy thuận không chút lề mề, thực lực của Dương Nguyên Lãng phải cực cao.
Luyện Thần Cảnh viên mãn là nàng còn đang hạ thấp thực lực của y, như theo cách nghĩ của Thái Tiếu Tiếu, Dương Nguyên Lãng tu vi đã đạt đến Động Hư Cảnh tôn giả rồi cũng nên.
Nàng rất là không hiểu, theo như điều tra, Dương Nguyên Lãng năm nay chỉ hơn hai mươi tuổi, chẳng hiểu nổi y tu luyện kiểu gì lại có thể đạt được cảnh giới kinh khủng như hiện tại.
“Công chúa điện hạ! Ta nghe theo lời nói của cô!”
Chuyện thần thoại cũng được, cùng lắm là đi một chuyến phí công đến Bất Dạ Thành thôi.
Nhưng nếu đây là sự thật thì sao?
Mình sẽ có một người đại ca là Luyện Thần Cảnh viên mãn cường giả bảo kê.
Có thể nhờ đại ca xông vào Hồn Cốc cứu nhị ca của mình ra.
Cũng có thể đem kẻ địch của hai anh em bọn họ tiêu diệt sạch.
Phần cá cược này xứng đáng cho hắn thử một lần.
Hắn liền tin vào nhân phẩm của Nguyễn Minh Ngọc, công chúa Viên Linh Đế Quốc một lần.
“Vậy thì nhanh đi thôi, đừng có để cho đám người Đại Nhật Hoàng Triều kia đuổi đến nơi!”
Nguyễn Minh Ngọc nắm lấy tay của Dương Nguyên Sơn kéo đi.
Chỉ một cái Đại Nhật Hoàng Triều nàng không để vào mắt, nhưng bây giờ Đại Nhật Hoàng Triều đã quy thuận đám người Lý Vô Cơ, nghe đâu Lý Vô Cơ còn cử một vị Luyện Thần Cảnh sơ kỳ đến Đại Dương Hoàng Triều tọa trấn, cũng như tìm kiếm tung tích của nàng.
Nếu như để bọn chúng phát hiện ra, nàng có thể đến được Bất Dạ Thành hay không cũng còn khó nói.
“Đại Nhật Hoàng Triều? Vương Khấu?”
Dương Nguyên Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Tên này cùng bọn họ tại Ải Quan từng cùng kề vai chiến đấu bảo hộ nhân loại.
Nhưng chỉ vì có người ở bên tai Vương Khấu nói là nhị ca của hắn để mắt đến Nguyễn Minh Ngọc, còn từng được Nguyễn Minh Ngọc tiếp đãi riêng, thế là khắp nơi tìm hai anh em bọn họ phiền toái.
Đến hiện tại, nhị ca của hắn rơi vào Hồn Cốc, cũng là do đám người Vương Khấu ban tặng.
Nếu mà không có Nguyễn Minh Ngọc xuất hiện kịp thời ra tay cứu giúp, chỉ sợ cả hắn cũng đã b·ị đ·ánh bay vào Hồn Cốc mất rồi.
Đám người Vương Khấu hiện tại hãy cầu nguyện cho những gì Nguyễn Minh Ngọc nói là không chính xác đi.
Nếu như không, mối thù này thế nào Dương gia hắn cũng sẽ bắt Đại Nhật Hoàng Triều lãnh đủ.
...
Hồn Cốc bên trong.
Thẩm Kế Trung nằm mơ.
Hắn mộng thấy thời còn bé của mình ở Thẩm gia.
Thẩm gia là một gia tộc tầm trung ở Viên Hoang Đại Lục, Thiên Kiều Địa Khu.
Trong gia tộc có Đạo Thai cảnh cường giả tọa trấn, danh tiếng vang vọng một khu vực.
Mẹ của hắn là con gái út của Thẩm gia gia chủ, từ nhỏ được đến mọi sự cưng chiều.
Tuy nhiên sau chuyến đi vào Viên Hoang Sơn Mạch thí luyện, mọi chuyện đã hoàn toàn cải biến.
Mẹ của hắn đã mang theo hắn khi ấy vừa mới chào đời quay trở lại, dù cho ông ngoại của hắn có truy hỏi thế nào, mẹ của hắn cũng không chịu nói ra cha của hắn là ai, mẹ hắn chỉ dùng nước mắt rửa mặt.
Không còn cách nào, ông ngoại hắn liền giam mẹ hắn ở gian phòng nhỏ xa xôi hậu viện, để mẹ con của hắn tự sinh tự diệt.
Hắn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy suốt năm năm, thường ngày sẽ bị những thiếu gia tiểu thư bên trong Thẩm gia khi nhục ức h·iếp không ngóc đầu lên được.
Đột nhiên có một ngày, hắn không nhịn được nữa, bộc phát sức mạnh của bản thân, đem những vị thiếu gia tiểu thư luôn lấy ức h·iếp hắn làm niềm vui kia bị trọng thương nặng.
Cũng từ đó, hắn hóa thân thành một sinh vật nửa người nữa sói. Đến tận đây, thân phận chân chính của hắn cũng đã dần hé lộ.
Hóa ra cha của hắn không phải người, mà là một vị Lang Vương bên trong Viên Hoang Sơn Mạch.
Mẹ hắn trong lần thí luyện đã quen biết với cha của hắn.
Nhưng khi phát hiện ra thân phận Lang Vương của y thì cũng đã muộn, mẹ hắn đã mang thai, đã thế, vị Lang Vương kia còn không cho mẹ hắn phá đi đứa bé trong bụng, ép buộc sinh ra.