Nếu như không phải Lang Sơn gặp biến cố, bị kẻ địch đánh đến, mẹ hắn sẽ không bao giờ có ngày quay lại Thiên Kiều Địa Khu.
Sau khi hai mẹ con hắn rời khỏi Thẩm Gia, dọc đường bị người của Thẩn gia vây g·iết, mẹ hắn đã bất hạnh q·ua đ·ời, thế gian này từ nay về sau cũng chỉ còn lại duy nhất một mình hắn cô độc sống tiếp.
Nhưng hắn vẫn luôn nghe lời của mẹ mình, trong mọi hoàn cảnh, không cần báo thù, cũng không cần hại người, phải sống làm một người tốt.
Hắn che giấu thân phận của mình sống tiếp, dù làm ăn xin, hắn cũng chưa bao giờ nổi giận với bất kỳ ai, không để cho mọi người biết được bản thân mình là nửa người nữa yêu.
Cho đến một ngày, hắn gặp được cô gái đó, cô ấy cho hắn dùng cơm, đưa hắn trở về nhà của mình, cho hắn cuộc sống mới, dù gia đình cô gái ấy cũng không có khá giả gì nhiều, đây cũng là người đối xử tốt với hắn nhất trong mười mấy năm qua.
Để cho hắn thấy thế gian này vẫn còn hy vọng, vẫn còn có người đối xử với hắn tốt.
Trong lòng của hắn thầm thề, sẽ dùng cả cuộc đời này của mình để bảo họ cô gái một thế bình an vô sự.
Thế nhưng không ai ngờ đến, người của Thẩm gia vẫn là tìm được hắn, bọn chúng đem ngôi làng của người con gái hắn yêu hủy đi, cô gái đó cũng vì cứu lấy hắn, liền c·hết trong tay của đám súc sinh Thẩm gia.
Tận mắt chứng kiến hết thảy. Hy vọng biến mất, thế gian này hắn không còn người thân, chỉ còn lại oán hận.
Hắn không làm gì sai, cũng chưa hại bất kỳ người nào, vì sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy.
Hắn muốn báo thù, nếu thế gian này đã vức bỏ hắn, vậy hắn liền hủy diệt thế gian, hắn muốn cho những người từng hại hắn, hại mẹ của hắn, hại người mà hắn yêu thương phải trả cái giá thảm thống.
Muốn thế gian này không còn nhân loại nữa.
Con đường trở thành Lang Hoàng của hắn cũng bắt đầu từ đây.
“Ta đang ở đâu?”
Thẩm Kế Trung từ từ mở mắt của mình nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Hắn nhớ rõ mình đang tại Ải Quan đại chiến với lại ba tên Yêu Tộc Luyện Thần Cảnh viên mãn cường giả, đã chiếm được thượng phong, chút nữa liền đã đem cả ba người đó tiêu diệt.
Nhưng mà đúng lúc đó hắn cảm nhận được một luồng uy áp cực đại, vượt xa tưởng tượng của hắn, uy áp kia đem không gian chấn toái, thiên địa phá diệt, với thực lực của vào lúc này, hoàn toàn không thể nào chống lại nổi.
Đối phương có thể không phải là vừa mới đột phá Động Hư Tôn Giả như những gì hắn nghĩ.
Để có thể sống sót, hắn phải vận dụng bí pháp độc môn, tiêu hao vô số sinh mệnh tuổi thọ làm cái giá để trả, mới từ loại uy áp kinh khủng kia rời đi.
Khi tỉnh lại, thì đã xuất hiện ở địa phương này rồi.
“Không đúng! Sao ta có thể tỉnh táo như vậy được?”
Thẩm Kế Trung giật mình một hồi.
Hắn có chút không thể tin.
Kể từ mấy ngàn năm trước, khi người con gái kia q·ua đ·ời, sau một ý niệm thù hận đã bị trái tim quỷ dị kia khống chế, hắn chỉ biết g·iết chóc, chưa từng tỉnh táo qua, cũng chưa từng tự hỏi bản thân của mình vì sao lại làm những chuyện như vậy, giống như Linh Hồn của hắn đã bị Thú Thần Chi Tâm giam cầm lại, làm việc không khác gì một con rối.
“Hài tử! Con đã tỉnh lại rồi..?”
“Ông..! Ông là..?”
Thẩm Kế Trung lùi lại phía sau mấy bước.
Ông lão này xuất hiện quá sức đột ngột, dù hắn bây giờ đang b·ị t·hương, nhưng mà tu vi cũng chưa biến mất, nhưng hắn lại không cảm nhận được tu vi của đối phương, càng không biết đối phương xuất hiện bên cạnh hắn từ khi nào.
Nếu như vừa rồi ông lão này nổi lên sát ý với hắn, hắn đ·ã c·hết từ lâu rồi.
“Hài tử! Không cần lo lắng, ta không có ác ý!”
Hồn Lão mỉm cười hòa ái nhìn Thẩm Kế Trung một cái, bày ra thiện ý của mình.
“Vãn bối Thẩm Kế Trung! Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!”
Thẩm Kế Trung ôm quyền thi lễ.
Ông lão này nói đúng, thực lực của ông ta sâu không lường được, nếu ông ta có xấu, đã ra tay khi mình còn hôn mê, không cần chờ đến bây giờ.
“Ta cũng không phải là người đã cứu con!”
“Không phải?”
“Đúng vậy! Thứ cứu con là vật bên trong trái tim của con!”
Hồn Lão chỉ về vị trí trái tim của Thẩm Kế Trung, hiền hòa nói
“Là nó?”
Thẩm Kế Trung không nói gì.
Cũng phải, Thú Thần Chi Tâm này từng quảng cáo mình là thiên hạ vô địch, chút thương thế này của hắn không có làm khó được nó.
“Đúng vậy! Nhưng ta cũng đã giúp con đem ý chí của nó phong cấm lại rồi, tạm thời nó sẽ không có làm gì được con!”
“Đa tạ tiền bối trợ giúp!”
Thẩm Kế Trung kích động.
Hắn cứ cảm thấy là lạ làm sao, mình có thể lấy lại quyền chủ động điều khiển cơ thể cùng ý chí của mình, thì ra là lão già trước mắt này ra tay trợ giúp.
“Không cần cảm ơn ta, ta chỉ tạm thời đem nó áp chế, cũng không thể nào trấn áp nó mãi mãi!”
Hồn Lão lắc đầu.
Lai lịch của Thú Thần Chi Tâm này hắn có biết qua, trận đại kiếp của Thần Hoang Cổ Địa năm xưa, cũng là xuất phát từ nó mà ra.
Tính ra Hồn Tông của hắn bị hủy diệt, cũng là bởi vì Thú Thần ra tay, nó cũng là kẻ thù của hắn đây.
Bây giờ nó đã suy yếu vô số lần, nhưng mà cũng không phải là một linh hồn thể như hắn đây có thể hủy diệt được nó.
“Vãn bối vẫn là đa tạ tiền bối!”
Như vậy là quá đủ rồi.
Hắn có thể nhân cơ hội này, quay lại Thiên Kiều Địa Khu, tế bái mẹ của mình, làm cho người con gái mà hắn yêu một ngôi mộ đoàng hoàng, đây là điều trước giờ hắn có nằm mơ cũng không có nghĩ đến.
“Hài tử! Con có muốn được trở thành một người bình thường như bao người khác hay không?”
“Người bình thường?”
“Đúng vậy? Ý của ta là không cần chịu sự khống chế của Thú Thần Chi Tâm nữa!”
Ở vào đại trận nơi này, Hồn Lão hắn chính là ông trời, những chuyện xảy ra với Thẩm Kế Trung hắn cũng đã nhìn thấy hết thảy.
Nói thật, dù là một linh hồn thể, nhưng khi xem qua t·hảm k·ịch của Thẩm Kế Trung, hắn cũng không khỏi xót xa, thế gian này không nghĩ đến lại có một đứa bé đáng thương đến như vậy.
“Tiền bối! Có thể được hay sao?”
Thẩm Kế Trung cười khổ.
Làm một con người bình thường, có thể giống như bao người khác, có bạn bè, có người thân, có thể tu hành như bao người khác, đối với bao người là điều hết sức bình thường.
Nhưng mà với Thẩm Kế Trung hắn thì lại là mơ ước xa vời.
Thậm chí là một người nông dân chăm chỉ làm việc với hắn cũng là không thể.
Kể từ khi bị Thú Thần Chi Tâm chọn trúng, hắn biết cuộc đời của mình sẽ không có một tia khả năng có thể nghịch chuyển.
“Đương nhiên là được!”
Dừng lại đôi chút, Hồn Lão lại nói tiếp.
“Có lẽ con không biết, nơi mà con đang đứng chính là trận tâm của Hoán Hồn Đại Trận, một loại trận pháp cường đại của Hồn Tông thuộc về hàng ngàn năm trước, còn ta đây hiện tại cũng xem như là Trận Linh của Hoán Hồn Đại Trận này!”
Hồn Tông!
Tại trăm ngàn năm trước tại Thần Hoang Cổ Địa cũng là một đại Tông, địa bàn cai quản một Châu, gọi là Hồn Châu.
Viên Hoang Đại Lục này là một vực bên trong Hồn Châu, gọi là Viên Hoang Vực.
Thực lực của Hồn Tông không yếu hơn những tông môn khác như Côn Bằng Tông, còn có một thời bọn họ đem đệ nhất Thánh Tử cũng là cường giả đứng đầu thế giới thời bấy giờ, lúc y chưa thành Đại Đế là Lý Trường Sinh vây công, chút nữa là lấy được cái mạng của y, chiến tích rất là lẫy lừng.
.....
P/s: Năm mới chúc các vị thư hữu một năm an khang thịnh vượng.