Cơ bản hắn vẫn còn đang trong giấc mộng làm bá chủ thế giới của mình, cũng không quan tâm lắm chuyện xảy ra tại hiện thực.
Còn có chút khó chịu vì người khác phá hỏng giấc mơ của hắn nữa kia.
“Ta hỏi ngươi, ngươi rất muốn làm Lang Hoàng?”
“Đương nhiên! Lang Hoàng thực lực tuyệt thế, ta dĩ nhiên muốn trở thành một cường giả như vậy!”
Nói đùa gì vậy, Lang Hoàng một quyền có thể hủy diệt một quốc gia, một chưởng có thể đánh cho ba tên Yêu Vương tan nát, cường giả mạnh mẽ như vậy, hắn làm sao lại có thể không muốn kia chứ.
Đó là ước mơ của hắn mà lị.
“Nếu như vì trở thành Lang Hoàng, cùng tất cả loài người đối địch, ngươi cũng đồng ý hay sao?”
“Đồng ý! Sao ta có thể không đồng ý cho được, nếu có cơ hội đạt được thực lực như Lang Hoàng, bảo ta từ bỏ cái gì, ta cũng chấp nhận!”
Ánh mắt của Dương Nguyên Sinh tràn đầy khát khao, cũng có vô tận hận ý.
Nếu như hắn có thực lực như Lang Hoàng, hắn còn bị một đám người của Vương Khấu đuổi đến lên trời không được, xuống đất không xong hay là sao.
Nếu mà hắn có thực lực như Lang Hoàng, hắn nói một tiếng, người con gái cao quý như Nguyễn Minh Ngọc dám từ chối lời tỏ tình của hắn hay là sao.
Nếu hắn đủ mạnh, thế gian này còn có người nào dám làm trái ý của hắn đây.
Tất cả hắn phải chịu hôm nay, cũng chỉ vì thực lực của hắn quá kém mà thôi.
“Hài tử! Con đã có quyết định!”
“Tiền bối! Vãn bối muốn cùng Dương Nguyên Sinh thay đổi hồn phách!”
“Con suy nghĩ cho kỹ, nếu như con hoán đổi, con sẽ không còn là Lang Hoàng cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là một tên Hóa Khí Cảnh mà thôi!”
“Con đã suy nghĩ kỹ!”
Thẩm Kế Trung muốn làm một người bình thường, còn Dương Nguyên Sinh muốn làm một cường giả hủy thiên diệt địa, đây là trao đổi công bằng.
Có thể như bao người bình thường khác, đây là điều hắn mơ ước từ lâu, dù cho có là người bình thường một ngày, sau đó c·hết đi, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Được! Như vậy ta sẽ liều mạng già này giúp con một lần!”
“Đa tạ tiền bối!”
“Xẹt!”
“Tiền bối! Cái này?”
“Đây là Thiên Địa Hồn Kinh! Trấn tông công pháp của Hồn Tông, hy vọng con có thể tu hành cho tốt, để Hồn Tông có thể truyền thừa xuống bên dưới!”
“Đa tạ tiền bối ban thưởng! Vãn bối xin thề sẽ không có làm cho tiền bối thất vọng!”
Thiên Địa Hồn Kinh, có bộ công pháp này trong tay.
Về sau chống lại Thú Thần, hắn cũng có thêm được một át chủ bài để thi triển.
“Lấy hồn phách của ta làm dẫn! Hoán Hồn Đại Trận lập tức khởi động!”
“Ong..!"
"Ong.!"
"Ong!”
“Ầm ầm..!"
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!”
“A..! A!”
“Thẩm Kế Trung! Một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Thú Thần Chi Tâm bên trong hồn phách hét lớn lên một tiếng.
Người được hắn lựa chọn, lại đi phản bội lại hắn, tư vị này không hề dễ chịu gì cả.
“Ầm ầm!”
Dù Thú Thần Chi Tâm phẫn hận như thế nào, nó cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế, đại trận khởi động, nó chỉ trơ mắt nhìn linh hồn của Thẩm Kế Trung rời khỏi thân xác của mình.
Thứ nó có thể làm, cũng chỉ là tận lực bảo vệ nguyên thần của Dương Nguyên Sinh không chịu tổn thương hòa vào cơ thể.
“Ầm ầm!”
....
Thời gian cứ như vậy trôi qua, thoáng chốc kể từ biến cố ở Hồn Cốc được mọi người bàn tán xôn xao cũng đã qua đi mười năm.
Trong thời gian này, nhân loại cùng Dị Lang Tộc đại chiến cũng đã đến hồi gay cấn.
Đương nhiên, phần thắng vẫn luôn thuộc về Dị Lang Tộc một phương.
Trong thời gian này, nhân loại nếu như không có sự trợ giúp của Bạch Phù ba vị Yêu Vương cường giả, đã bị luân hãm từ lâu, dù vậy, tình hình hiện tại vẫn là không chút khả quan.
Viên Linh Đế Quốc mặc dù hùng mạnh, vẫn không thể chống lại được Dị Lang Tộc mười đại Lang Vương vây đánh, mất nước chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhân loại mục tiêu cuối cùng còn thủ vững, cũng chỉ còn lại Bất Dạ Thành.
Bên trong Phủ Thành Chủ hiện tại không khí cũng hết sức ngưng trọng, từng người vẻ mặt khá là khó xem.
“Phó Thành Chủ đại nhân! Tin tức mới nhất chúng tôi nhận được, Viên Linh Đế Quốc sụp đổ, dân chúng chạy nạn đến Bất Dạ Thành chúng ta ngày càng một đông, theo thống kê, chỉ trong vòng ba ngày nay, số lượng dân chúng cùng võ giả chạy đến bên ngoài Bất Dạ Thành đã có bốn năm tỷ người!”
Hộ Thành Ty chưởng quản nhân khẩu Ngô Kinh là người đứng lên báo cáo đầu tiên.
“Tình hình bên trong Bất Dạ Thành thế nào?”
Dương Nguyên Sinh gương mặt cũng ngưng trọng lên tiếng hỏi.
Hắn biết, bên ngoài tầm năm tỷ người, nhưng bên trong Bất Dạ Thành con số phải gấp đôi, tầm mười tỷ trên dưới, với số lượng nhân khẩu đông đảo như vậy, chỗ ở thôi cũng là một vấn đề không nhỏ, đừng nói đến chuyện ăn uống sinh hoạt.
“Hồi Phó Thành Chủ đại nhân! Bên trong Bất Dạ Thành hiện tại đã ổn định lại!”
Dương Đàn ánh mắt xẹt qua một vòng lãnh ý.
Ổn định ở đây là hắn dùng thiết huyết thủ đoạn để trấn áp lại hết thảy hỗn loạn, vì vậy trong khoảng thời gian này, trên tay của hắn dính không dưới mấy chục vạn t·hi t·hể.
Theo hắn thấy đây hoàn toàn là mình làm không sai.
Diệt tộc sắp sửa giáng xuống, Bất Dạ Thành bọn họ không màn ân oán cũ tiếp nhận người chạy nạn thì cũng thôi.
Những tên chạy nạn này không những không biết ân, còn muốn ở Bất Dạ Thành làm loạn, đúng là chán sống mà.
“Ân!”
Dương Nguyên Sinh gật đầu, không biểu cảm gì cả.
Chuyện Dương Đàn đại khai sát giới hắn cũng không phải không nghe qua, nhưng hắn cũng không ra mặt ngăn cản, hoàn cảnh đặc thù, phải dùng thủ đoạn đặt thù mà thôi.
“Phó Thành Chủ đại nhân! Còn về đám người chạy nạn bên ngoài kia?”
Ngô Kinh đối với đám người cố ý gây rối kia hận đến thấu xương.
Đang yên đang lành, Hộ Thành Ty bọn họ cũng đã chuẩn bị phương án tiếp nhận người chạy nạn đến Bất Dạ Thành sinh sống, muốn biến nơi này trở thành chốn đào nguyên duy nhất còn lại cho nhân loại sinh sống.
Bây giờ đám người kia náo động lớn như vậy, bên trong Bất Dạ Thành âm thanh phản đối tiếp nhận người b·ị n·ạn càng lúc càng lớn, đặt biệt là những người dân sống tại Bất Dạ Thành lâu năm.
Qua mấy kiếp nạn cùng với bọn họ, không ưa thích gì đám người bên ngoài kéo đến, còn có âm thanh muốn trục xuất mấy tỷ người bên trong Bất Dạ Thành ra bên ngoài, để cho bọn chúng tự sinh tự diệt.
Đương nhiên, ý kiến này không thực tế, mười tỷ dân chúng, nếu như để cho Lang Hoàng nuốt hết đám người này, một khi y đột phá Động Hư Cảnh, thế gian này còn có ai là đối thủ của y nữa.
Đến chừng đó không chắc đang bế quan Thành Chủ đại nhân cũng không thể chống lại Lang Hoàng ấy chứ.
“Khục! Phó Thành Chủ! Theo ý kiến của tôi, chúng ta tạm thời không cần tiếp đón lấy thêm người chạy nạn nữa!”
Như thường lệ, Dương Đàn là người đầu tiên không đồng ý.
Mấy năm qua vì vụ tiếp nhận người chạy nạn này mà Binh Thành Ty của hắn khổ không thể tả, cũng chẳng có lợi lộc gì, làm việc không công này hắn không muốn làm nhất.
“Diệu Quang Chủ Sự! Ông có ý kiến gì?”
Dương Nguyên Sinh không tỏ thái độ, liền quay qua hỏi Nhạc Diệu Quang.
Mười năm qua, nhờ có Đan Thành Ty giúp đỡ, chỉnh thể lực lượng của Bất Dạ Thành cũng đã tiến lên một tầm cao mới.
Đặc biệt Nhạc Diệu Quang cũng nhờ đạt được cơ duyên lớn, bây giờ đã đột phá Luyện Thần Cảnh, là người thứ hai sau Vô Vi Đạo Nhân đột phá được Luyện Thần Cảnh.