Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 87: Trung Tâm Đại Lục! Bất Dạ Thành



Chương 87: Trung Tâm Đại Lục! Bất Dạ Thành

Tính thêm Thái Tiếu Tiếu nữa, Bất Dạ Thành bọn họ bây giờ đã có ba vị Luyện Thần Cảnh cường giả.

Hoàn toàn đã không yếu hơn Viên Linh Đế Quốc năm xưa, thậm chí trên nhiều khía cạnh, Bất Dạ Thành của bọn họ còn mạnh hơn Viên Linh Đế Quốc rất nhiều.

Ít nhất thì Viên Linh Đế Quốc cũng không có Lục Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư cùng Lục Giai Luyện Đan Sư.

Đó là chưa tính vị đại ca thần long thấy đầu không thấy đuôi kia của bọn họ nữa đấy.

Thêm anh ta vào, Viên Hoang Đại Lục này không có thế lực nào có thể làm đối thủ của Bất Dạ Thành.

Nhưng bây giờ không có Dương Nguyên Lãng ở đây, bọn họ cũng phải tự mình giải quyết những khó khăn mà mình đang gặp phải thôi.

“Diệu Quang Chủ Sự! Ngài cũng nên phát biểu cái nhìn của ngài về chuyện này đi!”

Cả Dương Đàn cùng Ngô Kinh đều đưa mắt nhìn qua.

Nhạc Diệu Quang hiện tại địa vị bên trong Bất Dạ Thành rất là cao, không những là Luyện Thần Cảnh, còn đã đột phá Lục Giai Luyện Đan Sư, tương lai bọn họ đột phá Luyện Thần Cảnh, phần lớn đều phải dựa vào Nhạc Diệu Quang đó nha.

Ở Bất Dạ Thành này, Nhạc Diệu Quang chính là người mà không ai muốn đắc tội nhất.

Dĩ nhiên cũng do một phần Nhạc Diệu Quang biết cách làm người, khá điệu thấp, cũng chưa hề đắc tội c·hết với ai.

“Khục! Các vị! Về chính sự ta không hiểu gì nhiều, nhưng ta chỉ hỏi các vị, nếu như hôm nay Thành Chủ có mặt ở đây, ngài ấy sẽ có quyết định gì?”

Nhạc Diệu Quang trả lời khá là trung dung, không đắc tội bất kỳ bên nào cả.

‘Lão hồ ly!’ Đám người Thái Tiếu Tiếu trong lòng mắng thầm một tiếng.

Ở Bất Dạ Thành nơi đây, ai không biết Dương Nguyên Lãng chẳng bao giờ hỏi đến chính sự của Bất Dạ Thành.

Không ai thật sự biết trong lòng của Dương Nguyên Lãng đang nghĩ gì, đi đoán mò ý của chủ thượng, không phải tự tìm lấy c·ái c·hết hay sao.



Nhạc Diệu Quang đưa Dương Nguyên Lãng ra, chẳng ai dám đi làm khó hắn cả.

Dương Nguyên Sinh nhìn cảnh này cũng khá là bất đắc dĩ, mười năm trước hắn cùng hai người Dương Nguyên Sơn cùng Nguyễn Minh Ngọc trở lại Bất Dạ Thành nơi này liền được cha mẹ cùng những đại thần xung quanh đưa lên làm Phó Thành Chủ.

Vì gương mặt của hắn quá giống đại ca mình, lộ diện có thể làm cho dân chúng trong thành an tâm không ít.

Thực tế trong mười năm qua hắn chưa hề gặp Dương Nguyên Lãng một lần nào.

Mấy người Nguyễn Minh Ngọc nói qua Dương Nguyên Lãng là Động Hư Cảnh Tôn Giả hắn cũng không biết là thật hay giả.

Hắn chỉ biết cố gắng làm trọn chức trách của mình, thay vị đại ca kia cai quản tốt Bất Dạ Thành, chờ y trở lại là được rồi.

Cũng không biết Dương Nguyên Lãng là đang tu luyện cái gì, một hơi tu luyện là mười năm trời chưa hề xuất hiện, làm cho cả nhà cũng tránh không được khỏi lo âu.

Nhưng đối với hắn cũng là chuyện tốt, mười năm qua hắn được hưởng trọn niềm vui của gia đình cùng người thân.

Dương Nguyên Niên cùng Hạ Kiều đối xử với hắn vô cùng tốt, hắn cũng hy vọng thời gian tốt đẹp như thế này sẽ có thể kéo dài được mãi, không cần phải xảy ra biến cố gì mới tốt.

“Phó Thành Chủ đại nhân! Vậy theo ý của ngài, nên xử lý bên ngoài dân chạy nạn kia nhe thế nào?”

Vô Vi Đạo Nhân nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

Hắn tinh thông bói toán xem thiên tượng, nhìn gương mặt đoán vận mệnh, tuy nhiên từ trên người của Dương Nguyên Sinh hắn cảm giác vó đôi phần không giống, chỉ là không giống nơi nào, hắn là không nhìn ra được.

Thế nên đối với Dương Nguyên Sinh, hắn vẫn là có thái độ như gần như xa, không muốn quá thân cận đi vào.

“Đúng vậy! Còn xin Phó Thành Chủ chỉ thị!”

Ngô Kinh đám người cũng đều tập trung sự chú ý về hướng Dương Nguyên Sinh.

Dương Nguyên Lãng không có ở nơi này, Dương Nguyên Sinh có chức vị cao nhất, nếu y đã quyết định, bọn họ sẽ tuân theo thôi.



“Các vị đại nhân! Theo ý kiến của ta, Bất Dạ Thành chúng ta vẫn nên tiếp nhận gần năm tỷ dân chúng bên ngoài kia!”

Dừng lại một lúc, Dương Nguyên Sinh nói tiếp.

“Chúng ta đều biết, Dị Lang Tộc tàn bạo như thế nào, nếu chúng ta không tiếp nhận, người dân bên ngoài chỉ còn có con đường c·hết!”

“Bên ngoài kia tất cả đều là nhân loại, cùng là tộc nhân của chúng ta còn sót lại ở Viên Hoang Đại Lục nơi này, không lẽ các vị có thể đứng nhìn nhân tộc chúng ta bị Dị Lang Tộc cắn xé hết hay sao?”

“Hãy tưởng tượng một chút, nếu như bên ngoài kia có người thân của chúng ta, bị Dị Lang Tộc ăn tươi nuốt sống, các vị sẽ có cảm tưởng gì?”

“Ách!”

Dương Đàn đám người trừng mắt trân trối nhìn Dương Nguyên Sinh.

Bọn họ nhớ không nhầm, từ khi lên làm Phó Thành Chủ đến nay, Dương Nguyên Sinh luôn luôn dân chủ, mọi chuyện lớn bé bên trong Bất Dạ Thành đều là do đám đại thần bọn họ bàn bạc với nhau quyết định, chưa khi nào Dương Nguyên Sinh đưa ra chủ ý, còn phát biểu dài như vậy cũng là lần đầu tiên.

Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, đối với phe chủ trương đóng cửa như bên mình b·ị đ·ánh một cái không kịp trở tay.

“Phó Thành Chủ nói rất đúng! Ta hoàn toàn ủng hộ!”

Dương Thái Thu gật đầu đồng ý.

Nhớ lại mười mấy năm trước, Dương gia trấn của hắn cũng gặp phải tình cảnh y hệt như hôm nay, bị Bất Dạ Thành chủ cự tuyệt, phải lủi thủi đi về, trên đường đi còn gặp phải gặp phải Dị Lang Tộc.

Khi ấy nếu như không phải Dương Nguyên Lãng ngang trời xuất thế, bây giờ cũng đã không có Dương gia làm chủ Bất Dạ Thành, cũng không có được sự phồn thịnh của Bất Dạ Thành như ngày hôm nay.

Nên đối với tình cảnh của những người xung quanh, hắn tràn đầy đồng cảm.

“Thái Thu tổng quản nói đúng, ta ủng hộ ý kiến tiếp nhận người tỵ nạn này!”

“Ta cũng không có ý kiến!”



“Ta đồng ý!”

Mấy người Thái Tiếu Tiếu nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Dương Thái Thu là tổng quản của Phủ Thành Chủ, cũng là quản gia của Dương Nguyên Lãng, nên lời nói của y có mấy phần đại diện cho Dương Nguyên Lãng.

Bọn họ có thể không cần cho Dương Nguyên Sinh, hay thậm chí là Dương Nguyên Niên mặt mũi, nhưng không ai ở Bất Dạ Thành này dám ngổ nghịch ý kiến của Dương Nguyên Lãng.

“Phó Thành Chủ! Bên Lễ Thành Ty cũng không có ý kiến!”

Nguyễn Minh Ngọc nhìn về Dương Nguyên Sinh ánh mắt hoàn toàn khác trước.

Khác hẳn với mười năm trước, Dương Nguyên Sinh hiện tại thiên phú càng cao, làm người cũng quyết đoán cùng nhân nghĩa, nàng cũng có chút động lòng với y rồi.

Nếu như trong tương lai không xa, y đột phá Đạo Thai cảnh, không chừng nàng sẽ đồng ý gã cho y.

Ây! Ý nghĩ bậy bạ gì vậy, nàng mới không phải là người như vậy! Nguyễn Minh Ngọc có chút đỏ mặt.

“Như vậy đi! Ngô Kinh Chủ Sự chịu trách nhiệm an trí người tỵ nạn, mở rộng thêm diện tích của Bất Dạ Thành, cho đến khi có thể chứa đủ mười lăm tỷ dân chúng thì thôi!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Mười năm qua, Bất Dạ Thành không ngừng mở rộng, đã đem lãnh thổ trước đó của Bái Quốc cùng những quốc gia lân cận nuốt vào, sớm đã có phong thái Đế Triều.

Bây giờ nếu mở rộng để chưa đủ mười lăm tỷ người, chắc cũng sẽ đem mấy cái Vương Triều cho dung nhập, diện tích sẽ càng ngày càng lớn.

Với tình cảnh hiện tại, thiết nghĩ cũng không có bao nhiêu thế lực dám đi ngăn cản Bất Dạ Thành mở rộng, không chừng những quốc gia đó còn mong đợi Bất Dạ Thành đến dung nạp, để bản thân mình cũng trở thành dân chúng của Bất Dạ Thành cũng nên.

“Tiếu Tiếu Chủ Sự! Bất Dạ Thành mở rộng không thể không thiếu Trận Pháp thủ hộ, về vấn đề này xin ngài ra sức nhiều hơn!”

“Phó Thành Chủ an tâm, chuyện này cứ giao cho Trận Thành Ty chúng tôi!”

Đây là thuộc về chức trách của bọn họ, không thể nào từ chối được.

Mở rộng Bất Dạ Thành, xem ra hắn phải thu thập rất nhiều Trận Pháp tài liệu, làm thêm mấy bộ Lục Giai Trận Pháp nữa, đây cũng là con số trên trời đây.