Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 88: Cường Giả Đều Đến! Trận Chiến Bất Dạ Thành



Chương 88: Cường Giả Đều Đến! Trận Chiến Bất Dạ Thành

“Dương Đàn Chủ Sự! Vấn đề an ninh của Bất Dạ Thành phải dựa vào ngài!"

"Dù trước đó nạn dân có đôi phần kích động, nhưng mà đều là đồng tộc với nhau, hy vọng Dương Đàn Chủ Sự có thể dùng cách nhẹ nhàng để trấn an bọn họ!"

"Những dân chúng này không còn đường đi mới phải đến Bất Dạ Thành của chúng ta, bọn họ cũng không dễ dàng gì!"

"Đương nhiên, nếu là phần tử cực đoan, vậy không cần phải nương tay làm gì!”

“Vâng! Phó Thành Chủ!”

Nghe phần đầu, Dương Đàn chút nữa tức giận hộc máu, má nó chứ, đồng tộc quái gì, vào ở bên trong Bất Dạ Thành còn ngẩn mặt lên trời, dân chạy nạn mà làm giống như còn ở trong hoàng cung nhà mình, muốn tất cả mọi người phải quỳ lạy, phục tùng bọn chúng.

Những người này mà Dương Nguyên Sinh muốn hắn đối xử tử tế với chúng?

Xin lỗi nha, hắn không làm nổi đâu.

Cũng may phần sau còn cho mình không gian thao tác, chứ nếu không, Binh Thành Ty bọn họ phải khổ sở hơn trước gấp mấy lần.

“Phó Thành Chủ đại nhân!”

“Thác Báo Thống Lĩnh! Có chuyện gì?”

Bất Dạ Thành có một chi tổ chức gọi là Bất Dạ Vệ, là tổ chức tình báo do đại ca của hắn lập ra, thu thập các loại tin tức khác nhau.

Thác Báo là người cầm đầu tổ chức này, mười mấy năm bồi dưỡng, bây giờ y cũng đã là Thần Tàng cảnh cường giả, tu vi đúng là ngồi trên t·ên l·ửa bay lên một dạng.

Thần Tàng Ngũ Chuyển tại Bất Dạ Thành hiện tại có Luyện Thần, Đạo Thai mấy trăm người không tính là gì.

Nhưng Thác Báo cũng chỉ chưa đến năm mươi tuổi mà thôi, tương lai của y sau này là rất khó lường.

Y cũng là người được Dương Nguyên Lãng chọn làm thủ lĩnh Bất Dạ Vệ, mọi người đều tin tưởng vào ánh mắt của Dương Nguyên Lãng.

“Bên ngoài có một đám người xưng mình là Bạch Phù, Long Tiềm cùng Huyết Nhạn xin được yết kiến!”

“Mời bọn họ vào đi!”



Đây là ba cao thủ mạnh nhất Viên Hoang Sơn Mạch, từng nhiều lần đại chiến với Dị Lang Tộc Lang Hoàng cùng đám Lang Vương.

Nếu như không có bọn họ trợ giúp, nhân loại đã bị hủy diệt từ lâu lắm rồi.

Dù cả ba đều có tâm tư riêng mới trợ giúp nhân loại chống lại Dị Lang Tộc, nhưng cũng không thể nào phủ nhận công lao của bọn chúng.

“Phó Thành Chủ đại nhân! Ngoài ba vị Yêu Hoàng ra, còn có..!”

Thác Báo nhìn qua Nguyễn Minh Ngọc bên kia, không dám lên tiếng nói tiếp nữa.

“Lý Vô Cơ đám người?”

Dương Nguyên Sinh đám người nghĩ một chút liền hiểu ra ngay.

Bây giờ Viên Linh Đế Quốc đã không còn, trên thiên hạ này chỉ còn lại Bất Dạ Thành là thế lực duy nhất có thể chống lại Dị Lang Tộc, đám người Lý Vô Cơ không chạy đến nơi này, còn có thể chạy đến được nơi nào nữa.

Chỉ là trước đó Lý Vô Cơ đã liên thủ hủy đi hoàng tộc Nguyễn Thị, ân oán với lại Nguyễn Minh Ngọc không cần nói cũng hiểu.

Tiếp nhận bọn chúng, thứ nhất là bên phía Nguyễn Minh Ngọc có phần khó xử, thứ nữa là ai cũng không biết đám người Lý Vô Cơ, Kỹ Phục Đức cùng Triệu Hận có dùng ra chiêu củ c·ướp đoạt chính quyền lần nữa hay không.

“Phó Thành Chủ đại nhân! Mọi chuyện toàn theo ý kiến của ngài!”

Nguyễn Minh Ngọc mỉm cười.

Nàng không phải là người không hiểu đại cục, nhân loại đúng là cần đám người này giúp đỡ vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này.

Ân oán cá nhân của đôi bên, chờ sau này rồi tính.

Thêm nữa ba năm về trước, đám người Lý Vô Cơ cũng đã trao trả lại phụ hoàng của nàng cùng mấy vị Lão Tổ, bọn họ đang dưỡng thương, cũng sắp lành lặn rồi, nên lòng căm hận của nàng với đám người kia cũng không còn mãnh liệt như trước.

“Phó Thành Chủ đại nhân! Chúng ta có thể tiếp nhận mấy người Lý Vô Cơ quy hàng, nhưng với điều kiện bọn họ phải dùng độc đan trong tay của ta để khống chế bọn chúng lại!’’

Nhạc Diệu Quang là người đầu tiên lên tiếng.



Nguyễn Minh Ngọc không tính toán với bọn chúng, tuy nhiên bên phía Bất Dạ Thành không thể không đề phòng, bọn họ cũng không muốn rơi vào kết cục như là của Viên Linh Đế Quốc trước đây.

Thật vất vả đánh xuống cơ nghiệp to lớn, đến bước cuối cùng lại đi làm áo cưới cho người khác.

“Ầm ầm...!"

"Ầm ầm!”

“Rầm rầm.."

"Phốc...!”

“Thứ đồ gì? Lại muốn chúng ta phải chịu sự khống chế của các ngươi, các ngươi không đái một bãi soi lại bản thân mình đi, cũng xứng đáng khống chế sống c·hết của chúng ta hay sao?”

Đoàn người Lý Vô Cơ hùng hổ từ bên ngoài xông đi vào, gương mặt người nào người nấy đều không phải rất là đẹp.

Mẹ chúng nó chứ, bọn họ đường đường là Luyện Thần Cảnh cường giả, đi đến nơi nào cũng là người trên người, làm gì có cái lý làm trâu làm chó cho người khác.

“Bạch Phù! Ba vị muốn làm cái gì?”

Dương Nguyên Sinh nhìn chằm chằm vào ba người dẫn đầu.

Không cần đi truy vấn Lý Vô Cơ, đã Bạch Phù đi theo đám người Lý Vô Cơ đến đây, nói rõ ba người bọn họ đều cùng một phe cánh.

Thậm chí Bạch Phù ba người đã khống chế đám người của Lý Vô Cơ rồi cũng nên.

“Dương Nguyên Sinh! Bọn ta đã quyết định từ bỏ chống cự với lại Dị Lang Tộc, cùng nhau chung sống hòa bình rồi!”

Bạch Phù nhẹ nhàng lên tiếng.

“Từ..! Từ bỏ kháng cự?”

Cũng có suy đoán, nhưng khi Bạch Phù nói ra, đám người Dương Nguyên Sinh không khỏi nghẹn họng trân trối.

Ba người Bạch Phù, dù là Yêu Tộc, nhưng những năm qua vẫn luôn đứng về phía nhân loại một phương, cộng đồng chống lại Dị Lang Tộc.

Bây giờ bọn chúng thay đổi chiến tuyến, còn liên hợp với lại đám người Lý Lạc Cơ phản lại nhân loại, bên mình còn có khả năng nào chống lại.



“Xẹt! Xẹt! Xẹt!”

“Ha ha ha! Bạch Phù bọn chúng làm rất là đúng!”

“Bái kiến Lang Vương điện hạ!”

Nhìn thấy mười người Lang Đan xuất hiện, từ thấp Luyện Thần Cảnh sơ kỳ Lỗ Man, cao đến Lý Vô Cơ cùng Bạch Phù, đều cung kính hành lễ.

“Lang Đan! Các người dám xuất hiện nơi này, bộ không sợ Thành Chủ chúng ta xuất hiện làm thịt hết các người hay sao?”

Dương Thái Thu cầm kiếm đi đến, lạnh lùng quét mắt nhìn qua một đoàn người do Lang Đan dẫn đầu.

“Đạp..!"

"Đạp..!"

"Đạp..”

Trông thấy thanh kiếm trong tay của Dương Thái Thu, Lang Đan đám người hoảng sợ thật sâu, dù là có tu vi mạnh nhất mấy người Long Tiềm, cũng không tự chủ lui về sau mấy bước.

Bọn họ sẽ không thể nào quên một màn ba năm trước tại Ải Quan, khi mà nhân loại đang tuyệt vọng cùng cực dưới sự t·ấn c·ông vô bờ vô bến của Dị Lang Tộc, cũng là Dương Thái Thu xuất hiện, chém ra một kiếm.

Chỉ một kiếm duy nhất, làm cho mười triệu Dị Lang Tộc tan thành mây khói.

Cũng qua trận chiến đó, mới đặt vững địa vị số một của Bất Dạ Thành ở Viên Hoang Đại Lục.

Suốt mấy năm qua, dù Dị Lang Tộc đào được nhiều thông đạo đi đến bên trong Viên Linh Địa Khu, cũng không giám bén mảng đến gần Bất Dạ Thành nửa bước.

Mấy người Lý Vô Cơ còn là nhớ như in, bọn họ chính là kh·iếp sợ uy lực một kiếm kia của Dương Thái Thu.

Nên khi biết Nguyễn Minh Ngọc là Chủ Sự Lễ Thành Ty của Bất Dạ Thành, không giám không đem đám người Nguyễn Viết Trung thả ra.

Còn nữa, sở dĩ dân chúng khắp thiên hạ lũ lượt rời bỏ Viên Linh Đế Quốc cùng những Hoàng Triều khác chạy đến Bất Dạ Thành, cũng là hay tin Dương Thái Thu một kiếm chém g·iết mười triệu Dị Lang Tộc chiến sĩ kia.

Tất cả điều biết được, bên trong Bất Dạ Thành, vị Thành Chủ kia đã đột phá được cảnh giới trong truyền thuyết là Động Hư Cảnh mất rồi.

Có Động Hư Cảnh che chở, dân chúng đúng là không hề sợ Dị Lang Tộc hay đám Luyện Thần Cảnh Lý Vô Cơ bọn họ.