Có Động Hư Cảnh che chở, dân chúng đúng là không hề sợ Dị Lang Tộc hay đám Luyện Thần Cảnh Lý Vô Cơ bọn họ.
“Hắc! Dương Thái Thu! Ngươi cũng đừng có đứng ở đây mà hù dọa người, có bản lĩnh ngươi lại chém ra một kiếm nữa cho ta xem nào!”
Lang Đan sau một hồi thất thần thì cười lạnh liên hồi.
Dương Nguyên Lãng tồn tại làm cho bọn họ cùng Lang Hoàng kiên kỵ không thôi, phải qua điều tra tỷ mỉ, làm hết công đoạn, chắc chắn biết được kiếm trong tay Dương Thái Thu chỉ sử dụng được có một lần, bọn họ mới dám đến đây đó chứ.
“Ngươi..!”
Dương Thái Thu thầm hận nha.
Trước khi bế quan, Dương Nguyên Lãng đã từng căn dặn qua hắn, một khi Bất Dạ Thành chưa đến thời điểm sinh tử tồn vong thì không nên lấy ra sử dụng.
Nhưng hắn lại không cưỡng được khi nhìn thấy sự hung hãn tàn bạo của Dị Lang Tộc đối phó với nhân loại, nên hay tin Ải Quan sắp phá, đã chạy đến tương trợ, kết quả hắn biết được, kiếm trong tay hắn chỉ có thể sử dụng một lần.
Thật như Dương Nguyên Lãng trước khi đi nói qua, đúng là chỉ dùng được một lần, hắn là khóc không ra nước mắt.
Những người bên trong Bất Dạ Thành biết được chuyện này, cũng chỉ là khuyên hắn bảo thủ bí mật, không được để cho người khác biết về bí mật của thanh kiếm này, chờ đến khi Dương Nguyên Lãng xuất quan rồi tính.
Không ngờ bí mật này cũng là bị đám người Dị Lang Tộc này phát hiện ra.
"Ân!"
Dương Nguyên Sinh cùng Thái Tiếu Tiếu đám người trao đổi với nhau ánh mắt.
Bọn họ cả đám đều không hiểu, uy năng của thanh kiếm do Dương Nguyên Lãng để lại chỉ dùng được một lần là bọn họ đã nghiêm mật bảo thủ tin tức này.
Không để cho bất kỳ người nào khác ngoài thành viên trung tâm của Bất Dạ Thành biết.
Đám Dị Lang Tộc này làm sao lại có thể biết được rõ ràng như vậy kia chứ.
Không lẽ trong cao tầng Bất Dạ Thành của bọn họ....
Nghĩ đến đây, cả đám dừng lại, cũng không tính suy nghĩ tiếp nữa.
“Ngươi cái gì mà ngươi! Có bản lĩnh mời Dương Nguyên Lãng ra đây cùng chúng ta đại chiến ba trăm hiệp đi!”
“Đúng vậy! Dương Nguyên Lãng đang ở nơi nào? Không phải nghe tin chúng ta đến liền cong đít chạy mất rồi đó chứ?”
“Đúng vậy! Dương Nguyên Lãng thật sự là một tên nhát gan!”
Ngoài trừ ba tên Yêu Vương của Viên Hoang Sơn Mạch ra, Lang Đan cùng Lý Vô Cơ đám người cười to, lên tiếng khích bác.
Bọn họ đã nghe ngóng kỹ càng lắm rồi, thanh kiếm kia đúng là Dương Nguyên Lãng để lại, y cũng đã đột phá Động Hư Cảnh.
Thế nhưng mười năm qua chưa bao giờ xuất hiện.
Theo như Lang Hoàng đại nhân nói, Viên Hoang Đại Lục nơi này rất khó xuất hiện Động Hư Cảnh Tôn Giả, Dương Nguyên Lãng tuổi còn quá trẻ, đã đột phá Động Hư Cảnh, chắc chắn đã dùng bí pháp nào đó để đạt được nó, sau đó cũng là thân tử đạo tiêu mất rồi.
Không thì nhân tộc mấy lần nguy cơ sinh tử, làm sao lại không thấy Dương Nguyên Lãng xuất hiện, mười năm qua cũng chưa hề xuất quan.
Theo như Lang Hoàng bọn họ phỏng đoán, Dương Nguyên Lãng đã tiêu đời từ lâu.
Truyền ra tin tức bế quan cũng chỉ là đang hù dọa thiên hạ, để cho Dị Lang Tộc bọn họ không dám làm quá mức.
Nếu như đã hiểu được trò xiếc của Dương Nguyên Lãng, bọn họ còn sợ gì y nữa chứ.
“Không được nói xấu đại ca của ta!”
“Không được nói xấu công tử của chúng ta!”
“Xẹt..!"
"Ong!"
"Ong!”
Âm thanh lên tiếng vừa rồi là của Dương Nguyên Bảo cùng Lý Hàm Chi ba người.
Bọn họ cũng vừa hay tin chạy đến, nghe đám người Lang Đan sỉ nhục Dương Nguyên Lãng, bọn họ liền lập tức ra tay.
Dù biết rõ bản thân không phải là đối thủ của những Luyện Thần Cảnh cường giả này, bọn họ cũng chẳng quan tâm.
“Muốn c·hết!”
“Ong!”
Không cần Lang Đan ra tay, Lý Vô Cơ chủ động xuất chiến.
Lấy Pháp Thần tu vi của hắn, đối phó với lại mấy đứa nhóc còn chưa đến Thần Tàng cảnh, là dễ dàng còn hơn trở bàn tay.
“Ong!”
“Ầm ầm!"
"Phốc!”
“Chưởng Trung Ngự Kiếm!”
“Thái Tiếu Tiếu!”
Lý Vô Cơ nhíu mày.
Không có Thái Tiếu Tiếu ra tay, ba đứa nhóc con này đ·ã c·hết trong tay của hắn lúc nãy rồi.
“Ngũ đệ! Em không sao chứ!”
Dương Nguyên Sinh tiến đến lại nâng lên thằng nhóc Dương Nguyên Bảo này.
Có tý tuổi đầu, tu vi thì mới đột phá Tiên Thiên, cũng dám hướng Luyện Thần Cảnh cường giả ra tay, đúng là loại nghe con không sợ cọp mà.
“Nhị ca! Em không có sao!”
Dương Nguyên Bảo ủ rũ.
Quả nhiên vẫn là thực lực của mình quá thấp, còn chưa thể giúp được gì cho mấy anh lớn được a.
“Dương Nguyên Lãng! Nếu như ngươi không xuất hiện, vậy thì cũng đừng trách bọn ta ra tay tàn nhẫn!"
"ôm nay không chỉ là người thân của ngươi...!"
"À toàn bộ nhân loại có mặt bên trong Bất Dạ Thành này đều phải bị tận diệt!”
Lang Đan ánh mắt cực kỳ mừng rỡ.
Qua chuyện Lý Vô Cơ ra tay lúc nãy, hắn đã chứng minh được một điều, Dương Nguyên Lãng là không thể nào xuất hiện được nữa.
Nghe nói Dương Nguyên Lãng rất là bao che cho người nhà của mình, bọn họ ức h·iếp thằng nhóc Dương Nguyên Bảo như thế kia, bế như Dương Nguyên Lãng thật sự còn sống, đã xuất hiện vì Dương Nguyên Bảo trả thù rồi.
“Các vị..!”
“Các ngươi rất muốn gặp mặt của ta hay sao?”
“Ân!”
Đang muốn phất tay ra hiệu cho mấy chục vị Luyện Thần Cảnh bên mình xông vào tàn sát người của Phủ Thành Chủ, nghe được âm thanh này, cánh tay đang giơ lên không trung của Lang Đan không khỏi có chút khựng lại, ánh mắt của hắn còn xuất hiện sự khủng hoảng không thể nào che lấp.
“Xẹt!”
“Ực!”
“Dương..! Dương Nguyên Lãng!”
Không chỉ là Lang Đan, Lý Vô Cơ đám người nghe được âm thanh kia trong lòng đã phát lạnh, một dự cảm xấu xuất hiện trong ý nghĩ của bọn họ.
Khi trông thấy Dương Nguyên Lãng xuất hiện, đó đã không còn là dự cảm xấu nữa, mà là sự tuyệt vọng bao trùm tất cả mọi người.
“Đại ca! Anh đã xuất quan!”
“Công tử! Ngài đã xuất quan!”
Vui mừng khôn xiết là Dương Nguyên Bảo cùng Lý Hàm Chi mấy người.
Dù biết Dương Nguyên Lãng sẽ không bỏ mặc bọn họ không lo, nhưng khi Dương Nguyên Lãng xuất hiện, gương mặt bọn họ cũng không có tránh được sự kích động.
“Ân!”
Dương Nguyên Lãng chỉ gật nhẹ đầu.
“Đại..! Đại ca!”
Dương Nguyên Sinh đi đến, lần đầu gặp Dương Nguyên Lãng, hắn có chút không quen, còn có đôi chút câu nệ.
Nói sao hắn cũng không phải là Dương Nguyên Sinh thật sự, dù tin tưởng vào Hoán Hồn Đại Trận cùng Hồn Lão, nhưng Dương Nguyên Lãng tu vi cũng cực cao, có thể phát hiện ra hắn hay không, nói thật hắn cũng không có nắm chắc.
“Nguyên Sinh! Những năm qua em làm rất tốt!”
Dương Nguyên Lãng vỗ nhẹ vào vai của Dương Nguyên Sinh.
Có chút khác lạ, nhưng nhiều hơn là sự thân cận cùng chân tình trong ánh mắt, đây là điều trước đây hắn chưa bao giờ cảm nhận được từ Dương Nguyên Sinh.
Ra bên ngoài một chuyến, cũng đã trở nên hiểu chuyện hơn rồi.
“Đa tạ đại ca khen ngợi!”
Dương Nguyên Sinh mỉm cười.
Hắn cũng từ trong ánh mắt của Dương Nguyên Lãng nhận ra sự chân thành, nỗi niềm lo âu của hắn cũng từ từ tan biến.
Đúng rồi, đây là người nhà của hắn, một gia đình tuy không phải bình thường, nhưng cũng không thiếu niềm vui, thế này không phải là những gì hắn mong muốn hay là sao.
“Bái kiến Thành Chủ đại nhân!”
Dương Thái Thu đám người cũng kích động không kém, Dương Nguyên Lãng vẫn luôn là như vậy, chưa bao giờ làm cho bọn họ phải thất vọng.
“Miễn lễ cả đi!”
“Tạ ân Thành Chủ đại nhân!”
“Thành Chủ đại nhân! Bên kia.!”
“Không cần! Những gì cần biết ta đều biết cả rồi!”