Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 91: Hải Đảo hành trình



Chương 91: Hải Đảo hành trình

“Không sai! Đó mới là sân khấu của ngươi, ở nơi đó, ngươi sẽ có cơ hội tăng trưởng tu vi một cách thần tốc, nhanh chóng đuổi theo được Dương Nguyên Lãng!”

Dù tại Vân Hoang Đại Lục này có gặp đôi chút trục trặc khi chưa thể đem toàn bộ nhân loại tiêu diệt, nhưng mà Thẩm Kế Trung cũng đã đột phá được Động Hư Cảnh.

Hiện tại có thể tự do ngao du thời không, gặp phải Tinh Không Cự Thú hay Tinh Không Đạo Tặc vẫn có sức tự vệ, là thời điểm nên rời đi được rồi.

"Vâng! Thú Thần đại nhân!"

Thẩm Kế Trung cung kính lên tiếng.

Xong, ánh mắt của hắn liếc về một phương hướng, phương hướng đó chính là Bất Dạ Thành, trong ánh mắt không có tình người, chỉ có vô hạn oán độc cùng ganh tị.

Dương Nguyên Lãng.

Thẳng chó c·hết đó.

Rõ ràng có tu vi kinh thần kh·iếp quỷ, nhưng lại vẫn giả trang thành tên phế vật trước mắt của hắn bao nhiêu năm qua, làm cho hắn không còn hy vọng gì, mới phải trao đổi hồn phách.

Thù này hắn sẽ không bỏ qua.

Chờ đi.

Một khi hắn đến được Thần Hoang Cổ Địa, tu vi đột phá đến Chuẩn Đế, thậm chí là Đại Đế, đó cũng là lúc mà tên khốn Dương Nguyên Lãng kia phải đền tội rồi.

....

Bất Dạ Thành!

“Lang Hoàng đột phá Động Hư Cảnh! Thế nên ba người các ngươi mới quy thuận vào hắn?”

Dương Nguyên Lãng nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Phù ba người đang quỳ bên dưới.

Đương nhiên, đám phản phúc như Lý Vô Cơ đã bị hắn đưa tiễn đi theo Dị Lang Tộc cho có đôi có bạn hết cả rồi.



“Thành Chủ đại nhân tha mạng, chúng tôi cũng chỉ là bị ép bất đắc dĩ mà thôi!”

Long Tiềm ba người không dám ngẩn đầu lên.

Cùng là Động Hư Cảnh, nhưng sao bọn họ cảm nhận được khi đối diện với lại Dương Nguyên Lãng liền có một áp lực kinh khủng gấp trăm ngàn lần khi đối mặt với tên Lang Hoàng kia.

Trước mặt của Dương Nguyên Lãng, ngay cả một chút ý nghĩ dối trá, bọn họ cũng không có, người trước mắt bọn họ đây thật quá kinh khủng.

Không phải vậy, thì dù Dương Nguyên Lãng là Động Hư Cảnh, tên Lang Hoàng kia rõ ràng đã đột phá cũng không dám chạy đến nơi này mạo hiểm, còn để một đám tôm tép như bọn họ đi thử nước thay.

Một màn Dương Nguyên Lãng tiêu diệt hết đám Dị Lang Tộc cùng Lý Vô Cơ đám người đến giờ vẫn còn in sâu vào tâm trí bọn họ.

Ba người bọn họ rất là sợ hãi, một khi mình nói sai, làm gì khiến Dương Nguyên Lãng không vui, ngay lập tức liền sẽ giống như đám Dị Lang Tộc bên ngoài kia, c·hết cũng không biết c·hết như thế nào nữa.

“Hắc!”

Lang Hoàng đã đột phá Động Hư Cảnh, bây giờ phải gọi tên đó là Lang Tôn thì mới đúng.

Thế nhưng lá gan cũng bé quá đi, ngay cả đến gặp mặt hắn một lần cũng không có dám.

Thiệt là.

Mà thôi, lấy thực lực của hắn hiện tại, đi tìm một tên Động Hư Cảnh phiền toái thật không hợp với thân phận của mình cho lắm.

Hắn chỉ quan tâm đến chuyện tên Lang Hoàng kia dựa vào thủ đoạn gì để có thể ở xa hàng chục triệu cây số lại có thể nhìn thấy được chuyện xảy ra ở Bất Dạ Thành nơi đây mà thôi.

Không được thì hắn cũng sẽ không miệt mài theo đuổi, quá tốn thời gian.

“Ba người các ngươi ở lại Bất Dạ Thành nơi này, làm Hộ Thành Thần Thú của bổn thành đi!”

Thực lực của cả ba có chút thấp kém, nhưng cũng đã đạt đến Luyện Thần Cảnh viên mãn, có hy vọng đột phá Động Hư Cảnh, nuôi bọn chúng cũng không phí cơm nước nhiều lắm.

Phải nói ba người này hắn cũng khá là thưởng thức.

Có thể kiên trì cùng Lang Hoàng chiến đấu bao nhiêu năm qua, đến khi Lang Hoàng đột phá Động Hư Cảnh, mới phải chịu thua, sự kiên trì này cũng rất là đáng nể rồi.



“Tuân lệnh Thành Chủ đại nhân!”

Ba người Bạch Phù liếc mắt nhìn nhau, đắng chát nở nụ cười khổ.

Ai lại muốn khuất thân làm trâu ngựa cho người khác.

Nhưng hoàn cảnh hiện tại, nắm đấm của đối phương mạnh hơn ngươi, ngươi dám không nghe theo hay là sao.

“Thành Chủ đại nhân! Nơi đây là những địa phương mà ngài cần, thuộc hạ đã biên soạn đi ra, mời ngài xem qua!”

Ngô Kinh cũng hiểu được đã đến lúc mình phải lên sân khấu, liền cung kính hai tay dâng lên một cái Ngọc Giản cho Dương Nguyên Lãng.

“Viên Linh Đế Quốc bên trong có mười hai mỏ Linh Thạch, ba đầu Linh Mạch loại lớn, bên ngoài Viên Hoang có ba mươi tám mỏ, Viên Hoang Sơn Mạch có năm mươi ba đầu, tổng cộng có một trăm lẽ ba mỏ Linh Thạch loại lớn, ba mươi hai đầu Linh Mạch!”

“Ngươi làm không tệ!”

Dương Nguyên Lãng gật đầu.

Xem ra vì có thể điều tra được kỹ càng tỷ mỉ những nơi có Linh Thạch như thế này, Ngô Kinh cũng tốn không ít tâm tư cùng quan hệ đây.

“Đa tạ Thành Chủ đại nhân khen ngợi! Có thể vì Thành Chủ đại nhân hiệu lực, là vinh hạnh của thuộc hạ!”

Ngô Kinh khá khiêm tốn.

Mười năm qua, hắn ngoài việc phát triển Bất Dạ Thành ra, trọng tâm vẫn là tìm kiếm mỏ khoáng Linh Thạch cho Dương Nguyên Lãng.

Vì hắn biết chắc, Dương Nguyên Lãng sẽ không có chuyện gì, thế nào cũng sẽ sớm ngày xuất hiện mà thôi.

May mắn thay, ba năm về trước Dương Thái Thu đại phát thần uy, một kiếm chém mười triệu Dị Lang Tộc, thanh danh chấn động Đại Lục, nên việc thu thập tin tức của hắn cũng dễ dàng hơn không ít.

Về phần sau này, là do Bạch Phù ba người lén lút giao phó cho hắn.



Ba người này là lão đại của Viên Hoang Sơn Mạch trong nhiều năm, dĩ nhiên ở đâu có Linh Mạch, nơi nào có thiên tài địa bảo bọn họ điều sớm biết trước.

“Nhưng cũng còn cách mục tiêu mà mình cần khá xa!”

Dương Nguyên Lãng ngẫm nghĩ.

Một trăm lẽ hai mỏ Linh Thạch, có lớn có nhỏ, quy đổi ra Điểm Mộng Đạo chỉ tầm hơn hai ba chục tỷ một chút, dù thêm vào thiên tài địa bảo khác, cũng chỉ tương đương bốn năm mươi tỷ Điểm Mộng Đạo, khoảng cách một trăm tỷ Điểm Mộng Đạo còn kém đến xa lắm, thật là một con số làm cho bản thân mình đau đầu mà.

“Thành Chủ đại nhân! Có phải ngài rất là cần đến Linh Thạch tài nguyên này hay là không?”

“Ấy! Ngươi có cách hay sao?”

Dương Nguyên Lãng nhìn Bạch Phù có chút thú vị rồi đây.

Toàn thể Viên Hoang Sơn Mạch mỏ Linh Thạch đều đã nằm trong tay của hắn, Bạch Phù còn có thể ở nơi nào tìm ra Linh Thạch đến nữa đây.

“Hồi Thành Chủ đại nhân! Viên Hoang Đại Lục hiện tại đúng là không còn Linh Thạch mà ngài cần, nhưng là bên ngoài hải đảo thì không nhất định!”

“Hải đảo?”

Dương Nguyên Lãng nhắm mắt lại, thần niệm phát ra tận cùng, thoát ly Viên Hoang Đại Lục, đến một phiến hải vực rộng lớn, thần niệm của hắn chạm phải một khối đảo nhỏ cũng đã là tận cùng.

Dù là như vậy, hắn cũng là mừng rỡ vô cùng, vì hắn phát hiện, bên trong cái đảo nhỏ kia, vậy mà tồn tại vài mỏ Linh Thạch thật.

“Ha ha!”

Một cái đảo nhỏ mà thôi, liền có mấy đầu Linh Thạch, nếu như hắn thăm dò toàn bộ vùng biển bên ngoài thì thế nào, chắc chắn sẽ nhiều hơn, nói không chừng tài nguyên để cho hắn một lần nữa đi vào giấc mộng liền có thể tìm đủ.

“Ầm ầm!”

“Thành Chủ! Đây là?”

Ở nơi đây trừ Vô Vi Đạo Nhân ra, không có người nào biết lai lịch tấm bia đá mà Dương Nguyên Lãng vừa lấy ra là bảo vật gì.

“Cái này gọi là Tạo Hóa Vô Cực Bi! Bản Thành Chủ tu luyện được đến cảnh giới như ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào nó!”

“Hiện tại ta để lại nó cho các ngươi nghiên cứu, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, vậy phải tùy vào cơ duyên tạo hóa của các ngươi!”

Dương Nguyên Lãng chầm chậm lên tiếng.

Hắn nhìn ra được, muốn chế tạo Bất Dạ Thành trở thành siêu cấp thế lực, chỉ dựa vào một mình hắn là không được, thuộc hạ bản thân thực lực cũng phải không yếu.