Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 92: Hủy diệt Đông Ly Kiếm Phái



Chương 92: Hủy diệt Đông Ly Kiếm Phái

Nên hắn quyết định đem Tạo Hóa Vô Cực Bi ra, để cho bọn chúng tham ngộ, có thể đạt được bao nhiêu lợi ích, phải xem vào bản thân của bọn họ.

Hắn hy vọng, sau khi mình trở lại Bất Dạ Thành, sẽ có tiếp một lớp cường giả đột phá chống lên thể diện.

Chứ hắn đây đường đường là Đại Thánh Cảnh tu vi, dẫn theo một đám Luyện Thần Cảnh đi qua đi lại, ai mà xem cho được.

Với lại lúc nào nguy hiểm cũng cần hắn ra tay, một khi hắn có chuyện gì rời đi, ai sẽ bảo vệ được cho Bất Dạ Thành đây.

“Đa tạ Thành Chủ đại nhân ban thưởng tạo hóa!”

Mấy chục người bên trong đại điện kích động không thôi.

Bọn họ từng suy đoán Dương Nguyên Lãng làm sao ở cái tuổi này lại có tu vi kinh khủng như vậy, thì ra là dựa vào tấm bia đá này.

Chỉ hơn hai mươi tuổi đã là Động Hư Tội Giả. Đây là điều không người nào có thể tưởng tượng ra nổi.

Nếu như bọn họ có thể lĩnh hội được huyền diệu bên trong đó dù chỉ là một phần nhỏ, như vậy bọn họ cũng có thể dùng cả đời rồi.

Đương nhiên, có thể đạt được lợi ích như Dương Nguyên Lãng, không ai dám nghĩ đến.

Người như Dương Nguyên Lãng, thế gian này chỉ sợ không có xuất hiện người thứ hai rồi.

‘Ẩu trí!’ Vô Vi Đạo Nhân nhìn đám đông kích động lộ rõ trên gương mặt mà không khỏi cười nhạt trong lòng.

Hắn đương nhiên không tin Dương Nguyên Lãng có thành tựu như hôm nay là dựa vào tấm bia đá này.

Phải biết khi hắn gặp Dương Nguyên Lãng, tu vi của Dương Nguyên Lãng cũng là cao không hợp thói thường.

Tạo Hóa Vô Cực Bi này chẳng qua chỉ là tô điểm thêm cho sự kinh khủng của y mà thôi.

Không có tấm bia đá này, thành tựu của y hiện tại cũng không kém bao nhiêu cả.

Dù vậy hắn cũng không có nói ra, tránh đã kích tâm trạng sục sôi của đám người này, không chừng có một vài người nơi đây ngộ ra được sự huyền ảo của Tạo Hóa Vô Cực Bi như hắn thì sao.



“Phù! Cuối cùng Thành Chủ cũng rời đi!”

Thái Tiếu Tiếu cầm đầu, tiếp theo là lần lượt đám người Ngô Kinh cùng ngồi bệch xuống bên dưới.

Thứ bọn họ kích động vừa rồi không phải là được nhìn thấy Tạo Hóa Vô Cực Bi. Mà là Dương Nguyên Lãng đã rời đi khỏi nơi này.

Trước đây bọn họ mong chờ được nhìn thấy Dương Nguyên Lãng bao nhiêu, bây giờ lại hy vọng y đi làm việc khác, hay bế quan tu hành cả đời không ra bấy nhiêu.

Đây cũng không phải là bọn họ có ý định bất kính với Dương Nguyên Lãng, mà sự thật là Dương Nguyên Lãng mang đến cho bọn họ áp lực quá mức khủng kh·iếp.

Trước mặt của Dương Nguyên Lãng, bọn họ hèn mọn không khác gì một con kiến khi đứng trước mặt cự long, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, loại cảm giác áp bách kia như một loại t·ra t·ấn về tinh thần kinh khủng nhất mà chẳng có người nào muốn nhận lấy trong thời gian dài.

Cũng may cuối cùng Dương Nguyên Lãng cũng rời đi.

“Chúng ta tiếp tục tham ngộ Tạo Hóa Vô Cực Bi đi, đừng có để cho Thành Chủ đại nhân thất vọng!”

.

Cả Dương Nguyên Sinh hiện tại cũng không còn gọi Dương Nguyên Lãng là đại ca nữa, mà là Thành Chủ đại nhân.

Không có cách nào khác, Đạo Thai cảnh cùng Đại Thánh Cảnh sinh mệnh bên trên khác biệt, hắn không tài nào đối diện được với Dương Nguyên Lãng mà trong lòng không khỏi sợ hãi.

Nhìn qua Dương Nguyên Bảo bên kia, thường thì hay quấn lấy Dương Nguyên Lãng, nhưng bây giờ cũng không dám đi lên cũng là đủ hiểu.

Hắn cũng biết, Dương Nguyên Lãng chắc cũng nhìn ra điểm này, nên cố ý để lại Tạo Hóa Vô Cực Bi, còn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Xẹt..! Xẹt..!”

“Ây da! Chuyện làm sao lại thành ra thế này!”

Đây gọi là ở nơi cao liền cảm thấy lạnh lẽo hay sao.

Đúng thật là sau khi xuất quan, hắn liền cảm thấy có một sự bài xích không nhẹ từ những người xung quanh, không chỉ vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không cách nào cùng người nhà của mình câu thông thoải mái như trước đây.



Ở trước mặt của hắn, người nào cũng câu nệ, ai cũng đều sợ hắn cả, hắn cũng không biết phải làm sao.

Chỉ muốn tăng lên thực lực của bản thân thôi mà, có cần thiết phải làm đến mức không còn một ai ở bên cạnh như thế này hay là không?

Hy vọng loại cảm giác này sẽ biến mất, nếu không, hắn thật sự là một người cô đơn thật rồi.

“Xẹt..! Xẹt!’’

“Đứng lại! Đây là địa bàn của Đông Ly Kiếm Phái! Người không có phận sự, nhanh chóng rời đi!”

Hai tên giữ cửa nhìn thấy Dương Nguyên Lãng không hề mang phục sức của Đông Ly Kiếm Phái bọn họ, rất nhanh liền biết Dương Nguyên Lãng không phải là người của tông môn.à đã không phải là người của Tông Môn, không ai được phép ra vào.

“Hừ! Ta tìm chính là Đông Ly Kiếm Phái các ngươi!”

“Ong! Ầm ầm!”

Dương Nguyên Lãng cũng chẳng thèm nói nhảm, một trảo xuất ra, sau một khoảng khắc, khổng lồ hư ảnh cự trảo đem hàng vạn km vuông Đông Ly Kiếm Phái cho bao phủ lại.

"Là ai! Dám đến Đông Ly Kiếm Phái của chúng ta dương oai!”

“Ong!"

"Ong!”

“Khốn kiếp! Mau dừng tay lại cho ta!’’

“Ầm ầm!”

“Không xong! Thực lực của đối phương quá mạnh! Chúng ta không chống nổi!”

“Ầm ầm!”

“Lập tức khởi động Hộ Tông Đại Trận, mời lão tổ tông xuất quan ngăn cản kẻ địch!”



Tông chủ Kim Cửu Lý ánh mắt sợ hãi, dựa vào uy thế một trảo kia, hắn biết bản thân không thể ngăn cản nổi, Hộ Tông Đại Trận cũng không biết có cầm cự được bao lâu, tình cảnh cấp bách trước mắt, là phải mời Lão Tổ Tông đang bế quan đột phá cảnh giới xuất hiện, như vậy mới mong ngăn cơn sóng dữ.

“Dừng tay!”

“Ong!"

"Ầm ầm!”

“Ân! Luyện Hư cảnh cường giả?”

Dương Nguyên Lãng dừng tay, có đôi chút kinh ngạc, hắn là không nghĩ đến ở bên ngoài hải vực này lại có cường giả đột phá được Động Hư Cảnh, còn là Động Hư trung kỳ cảnh giới nữa.

Chỉ là nhìn lại, hắn cũng hiểu nguyên nhân do đâu.

Đông Ly Đảo tuy nói là một đảo, chi bằng nói nó là một khối Đại Lục thì đúng hơn, diện tích của nó dù hắn thi triển ra thần niệm hết cỡ mới có thể đem nó bao phủ, độ rộng lớn của nó không kém hơn Viên Hoang Đại Lục bên kia là mấy.

Thiên địa linh khí cũng nồng đậm hơn bên Viên Hoang kia gấp mười lần, ở nơi này tu luyện đột phá được Động Hư Cảnh cũng không phải là hiếm lạ gì lắm thì phải.

“Vị đạo hữu này! Xin hỏi bổn tông cùng quý đạo hữu có ân oán gì, lại phải khiến cho đạo hữu quyết diệt Đông Ly Kiếm Phái ta cho bằng được?”

Hồng Thương Nhân khách khí lên tiếng hỏi, khí thế muốn ăn tươi nuốt sống Dương Nguyên Lãng khi mới vừa xuất hiện cũng biến đi đâu mất cả rồi.

Cũng không thể trách hắn, dù hắn là Thái Thượng Trưởng Lão của Đông Ly Kiếm Phái, Luyện Hư cảnh cường giả, nhưng khổ nổi hắn nhìn không ra tu gvi của tên thanh niên trước mắt này.

Nhưng hắn cũng cảm thấy người thanh niên này rất mạnh, cảm giác áp bách kia làm cho hắn cảm thấy khó thở, hắn biết thực lực đối phương tuyệt đối không kém hơn hắn.

Cường giả như vậy, nếu có thể không đắc tội thì không nên đắc tội cho thỏa đáng.

“Khốn kiếp! Ngươi là Luyện Hư cảnh cường giả, lại thấy Dị Lang Tộc hoành hành bên Viên Hoang Đại Lục mà không chịu ra tay tương trợ, ngươi đáng c·hết!”

“Phong Vũ Loạn Kiếm! Sát!”

“Ong!"

"Ầm ầm!”

Dương Nguyên Lãng giận tím mặt.

Mấy ngàn năm nhân loại bên Viên Hoang Đại Lục chịu đủ khuất nhục, phải làm thức ăn cho Dị Lang Tộc, hắn không tin Hồng Thương Nhân này cùng Đông Ly Kiếm Phái không hề hay biết.