Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 93: Gặp lại Tư Nguyệt



Chương 93: Gặp lại Tư Nguyệt

Dù là như thế, đám người này vẫn khoanh tay bàng quan, không chịu tương cứu.

Nếu như tu vi của mình không bằng đối phương thì cũng thôi, đằng này Hồng Thương Nhân là Luyện Hư cảnh cường giả, lật tay liền có thể trấn áp Dị Lang Tộc, cứu nhân loại thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Nhưng tên này cùng Đông Ly Kiếm Phái chuyện gì cũng không làm, hành động như vậy thật vô liêm sĩ, bọn chúng đáng c·hết.

“Cái này..! không.. Không thể nào!”

Vạn đạo phong kiếm giáng xuống, mỗi một đạo liền vượt qua Luyện Hư cảnh lực lượng, Hồng Thương Nhân biết lần này mình xong rồi.

Nhưng hắn cũng rất là oan uổng a.

Chuyện bên Viên Hoang Đại Lục kia thì có liên quan gì đến Hồng Thương Nhân hắn.

Sống c·hết của đám dân đen bên đó hắn việc gì phải lo, chỉ cần đám Dị Lang Tộc kia không ngu ngốc đi trêu chọc hắn là được rồi.

Tu luyện giả ở trên đời, chủ yếu lo cho bản thân cùng truyền thừa thế lực của mình, có ai hơi đâu đi quan tâm đến sống c·hết của đám sâu kiến không liên quan đến mình kia chứ.

Chỉ vì có mỗi chuyện hắn không ra tay giúp đỡ người khác mà lại chịu cảnh diệt vong như thế này, hắn thật sự không cam tâm, không cam tâm một chút nào cả a.

“Ầm ầm!”

"A..!"

"Phốc!"

"Ầm ầm!"

Không cam tâm cũng không có cách nào, Hồng Thượng Nhân không thể làm gì khác.

Hắn không có khả năng cùng một lúc chống lại quá nhiều Luyện Hư lực lượng công kích đến như thế này.



"Ong!''

"Rắc!"

“Một trăm năm mươi mỏ Linh Thạch, mười hai đầu Linh Mạch, lần này xem như mình đã phát!”

Đông Ly Kiếm Phái làm chủ Đông Ly Đảo đã hàng vạn năm, nội tình thâm hậu, căn bản ở nơi nào có Linh Mạch, Linh Thạch hay thiên tài địa bảo xuất hiện đều bị bọn chúng bá đạo chiếm đoạt, tích lũy lâu năm, thành ra Đông Ly Kiếm Phái là Thánh Địa tu hành duy nhất ở Đông Ly Đảo.

Những thế lực khác trên đảo, nếu như muốn có tương lai cũng chỉ nghĩ cách để con em của mình đến Đông Ly Kiếm Phái tu hành.

Nhưng đó đã là quá khứ, hiện tại những tài nguyên này đều là của hắn hết.

Tuy vậy, dù đem hết tài nguyên trên Đông Ly Đảo lấy hết, đổi lại cũng chỉ được bốn mươi tỷ Điểm Mộng Đạo, thêm ba mươi tỷ Điểm Mộng Đạo trước đó ở Viên Hoang Đại Lục, hắn chỉ mới lấy được bảy mươi tỷ Điểm Mộng Đạo.

Khoảng cách một trăm tỷ Điểm Mộng Đạo vẫn còn kém ba mươi tỷ Điểm Mộng Đạo nữa, xem ra phải trông chờ cuối cùng vào Kỳ Lân Đảo rồi.

“Không được! Những thảo dược kia cũng nên mang về, còn binh khí cùng Tàng Kinh Các nữa, cũng nên chuyển hết về Bất Dạ Thành, đám người Thái Tiếu Tiếu cùng Nhạc Diệu Quang rất cần đến những tài nguyên này!”

Linh Dược phần lớn đều là cấp bốn trở lên, có không ít là cấp bảy, thêm truyền thừa của Đông Ly Kiếm Phái nữa, Nhạc Diệu Quang có thể sẽ tiến thêm một bước.

Còn những khoáng thạch không thể quy đổi ra Điểm Mộng Đạo, hắn để đó chờ thành lập bộ môn khác dùng, binh khí thì giao lại cho Binh Thành Ty quản lý.

Cứ như thế, Dương Nguyên Lãng cứ như một tên trộm chuyên nghiệp, những thứ mà hắn cho là có giá trị bên trong Đông Ly Kiếm Phái hay toàn bộ Đông Ly Đảo, hắn đều sẽ lấy đi hết.

Trông thấy cảnh này, những thế lực còn lại trên Đông Ly Đảo không khỏi há hốc mồm, bọn họ còn chưa gặp cường giả nào mà không có để ý mặt mũi như là Dương Nguyên Lãng vậy, cả một cọng linh dược cấp thấp y cũng không tha.

Làm tuyệt như vậy, còn có thể để lại cho bọn họ chút ít nước canh để mà húp hay là không?

Nhiều người cũng rất là ngạc nhiên, Dương Nguyên Lãng lấy đi nhiều đồ như vậy, không biết là cất chứa ở địa phương nào.

Dù là Nhẫn Trữ Vật, tối cao cũng chỉ có vài trăm mét vuông không gian lớn nhỏ, nhưng những thứ mà Dương Nguyên Lãng lấy, đâu chỉ là một trăm mét vuông không gian thôi đâu, nội tài nguyên của Đông Ly Kiếm Phái cũng gấp mười lần con số kia ấy chứ.



Thật ra những người khác không hề biết, tu luyện giả một khi đột phá đến Động Hư Cảnh, liền có thể ở dị độ không gian mở ra một phương không gian để chứa đồ vật mà mình cần, tu hành đến Động Hư Cảnh, cơ bản là không cần phải sử dụng Nhẫn Trữ Vật nữa.

Dương Nguyên Lãng đây là đã đột phá đến Đại Thánh Cảnh, mở ra không gian là rộng lớn hơn Động Hư Cảnh gấp vạn lần, công pháp chủ tu lại là Vô Cực Đại Đạo Kinh, Động Hư của hắn không chỉ có một cái, nếu như hắn muốn, đem luôn cái Đông Ly Đảo này cất chứa ở dị độ không gian của hắn cũng là được.

Đây chính là sự khủng bố của Thánh Cảnh cường giả, việc luyện hóa một khối địa vực đối với bọn họ mà nói chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi.

“Xẹt..! Xẹt!”

“Còn vài lần di chuyển nữa liền sẽ đến Kỳ Lân Đảo rồi!”

Dương Nguyên Lãng mở ra không gian đi vào bên trong.

Hắn tìm hiểu qua, Kỳ Lân Đảo diện tích lớn hơn Đông Ly Đảo nhiều, xung quanh có chi chít những hòn đảo lớn nhỏ vây quanh, hình thành một phương Hải Vực, mọi người gọi nó là Kỳ Lân Hải Vực.

Đây cũng là địa phương cuối cùng mà hắn phải đi đến trên hành trình thu gom Điểm Mộng Đạo lần này.

Hy vọng lấy hết tài nguyên trên Kỳ Lân Đảo sẽ đủ điểm cho hắn nhập Mộng cảnh thêm một lần, chứ nếu không hắn chỉ còn nghĩ cách khác vậy.

“Cứu mạng! Cứu mạng a!”

“Ân! Tư Nguyệt! Nha đầu này chạy ra bên ngoài Hải Đảo này làm cái gì?”

“Hèn gì ở Vân Hoang Đại Lục tìm không thấy nó..!”

“Rầm!”

“Đại ca ca..! Xin hãy cứu...!”

Dương Tư Nguyệt chớp chớp mắt.

Trời ơi, người mình đụng trúng không phải là người đại ca đáng sợ mà mình muốn trốn đi hay là sao?



Đã chạy ra bên ngoài Hải Vực này chơi rồi, vì sao còn đụng phải anh ta kia chứ, lần này thì mình thảm rồi.

“Đại ca? Sao? Sao lại là anh?”

Dương Tư Nguyệt nở nụ cười có chút khó coi.

Mười mấy năm nay nàng chưa có trở về nhà rồi, không biết hiện tại nhà mình đã xảy ra biến cố gì không nữa.

Còn Dương Nguyên Lãng, không biết tại sao lại xuất hiện ở xung quanh Kỳ Lân Hải Vực nơi đây.

"Hức!"

Bạch Nghiêu bên cạnh cũng run lên rất là nhiều vòng.

Tính ra người đưa Dương Tư Nguyệt rời đi chính là hắn, nếu mà Dương Nguyên Lãng muốn tính sổ. Hắn sẽ là người đầu tiên phải gặp tai ương đó nha.

“Không phải anh thì em cho là ai?”

Dương Nguyên Lãng có chút buồn cười.

Mà khoan đã, nha đầu Dương Tư Nguyệt này bây giờ đã là một đại cô nương mười sáu mười bảy tuổi rồi, không nhìn đường nét trên mặt cùng ánh mắt, thêm vào Bạch Hổ bên cạnh, hắn đúng là không nhận ra cô nương trước mắt này là em gái của hắn.

Đơn giản là vì thiếu nữ trước mắt của hắn quá ư là xinh đẹp.

Da trắng môi hồng, gương mặt xinh đẹp không góc c·hết, từ trong mộng cảnh ra đến ngoài đời thực, hắn còn chưa gặp cô gái nào xinh đẹp bằng Dương Tư Nguyệt.

Nói thật như không phải nha đầu này là em gái của hắn, hắn cũng sẽ nổi lên chút tâm tư khác thường theo đuổi nó cũng nên.

Phi! Phi! Phi! Dương Nguyên Lãng?

Sao ngươi lại có cái ý nghĩ kỳ quái đáng sợ đến như thế kia, nha đầu này là em gái của ngươi đó nha.

“Tiểu Công Chúa.! Cô không cần chạy nữa, cô chạy không thoát đâu!”

“Đại ca! Em biết anh có rất nhiều nghi hoặc, tạm thời em cũng không thể giải thích cho anh hiểu được, nhưng anh phải nghe lời em một lần, nhanh chóng rời khỏi đây trước đi!”

Dương Tư Nguyệt nghe được âm thanh kia gương mặt đột nhiên biến đổi.