Như người mà nàng gặp không phải Dương Nguyên Lãng, mà là một người khác, nàng có thể dựa vào nhan sắc của mình, lừa gạt đối phương một phen, nhưng Dương Nguyên Lãng lại là không được.
Người nhà của mình, người mình quan tâm nhất, sao nàng có thể hại anh ấy được kia chứ.
“Rời khỏi đây?”
Dương Nguyên Lãng hơi nhíu mày.
Người đàn bà đuổi theo Dương Tư Nguyệt là ai?
Nhìn nha đầu này có vẻ rất sợ hãi bà ta thì phải.
Ân! Tu vi của người đàn bà này cũng quá cao một chút đi chứ.
Thánh Cảnh cường giả.
Hắn gặp được người có tu vi cao nhất từ trước đến nay ở thế giới hiện thực, mà không phải ở bên trong Mộng Cảnh.
“Xẹt!”
“Tiểu công chúa! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lưu Yến xuất hiện ngay trước mắt của Dương Tư Nguyệt, nở một nụ cười rất là hòa ái nhìn nàng.
“Ân! Ngươi lại là ai?”
Lưu Yến nhìn qua Dương Nguyên Lãng đang đứng sát bên cạnh Dương Tư Nguyệt, nàng ta không hề đối đãi thân thiện với Dương Nguyên Lãng như là đối xử với lại Dương Nguyên Lãng, ánh mắt càng là chứa nồng đậm sát ý.
“Thôi xong!”
Dương Tư Nguyệt thầm kêu khổ một tiếng.
Trên đường chạy trốn Lưu Yến này, nàng đã không ít lần trông thấy Lưu Yến ra tay vô tình trấn sát những người bên cạnh được cho là thân thiện với nàng.
Đặc biệt là những người đàn ông tuổi còn trẻ. Nguyên nhân là gì thì trước mắt nàng còn chưa được rõ ràng cho lắm.
“Lưu cô cô! Không được ra tay, tôi đồng ý đi theo bà là được chứ gì!”
Dương Tư Nguyệt nhanh chóng đứng chắn trước mặt của Dương Nguyên Lãng.
Những người khác sống c·hết nàng không quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể để con đàn bà điên Lưu Yến này g·iết c·hết đại ca của mình được.
“Hừ! Hôm nay cô nhất định phải đi theo ta, người đàn ông này cũng phải c·hết!”
Lưu Yến thấy Dương Tư Nguyệt ra sức bảo vệ cho Dương Nguyên Lãng thì gương mặt càng khó xem, ánh mắt sát ý càng lúc càng nồng đậm rồi
Mấy tháng qua nàng gặp không ít đàn ông bên cạnh của Dương Tư Nguyệt, nhưng chưa hề có người nào làm cho Dương Tư Nguyệt phải đứng ra liều mạng bảo vệ như Dương Nguyên Lãng này vậy.
Hai người này chắc chắn có ẩn tình gì đó, đây là nhân tố rất nguy hiểm, bằng mọi giá phải loại trừ.
“Xong rồi! Đại ca! Là em đã hại anh!”
Dương Tư Nguyệt nước mắt chảy ròng ròng.
Nàng quá hiểu sự lợi hại của Lưu Yến, nếu như cô ta muốn g·iết ai, ở phiến Đại Lục này không người nào có thể ngăn cản nổi, dù cho đó là Kỳ Lân Tông Thái Thượng Trưởng Lão cũng không thể.
Là nàng hại Dương Nguyên Lãng, nếu nàng không gặp lại y, không, phải nói là nàng không rời nhà trốn đi chơi, cũng sẽ không có hại Dương Nguyên Lãng phải m·ất m·ạng.
“Đại ca! Anh yên tâm đi trước đi! Em sẽ theo sau anh!”
Dương Tư Nguyệt lấy tay lau nước mắt.
Khóc không có ý nghĩa gì, Dương Nguyên Lãng là do nàng hại, nếu như anh ấy c·hết, vậy nàng sẽ lấy c·ái c·hết để tạ tội vậy.
“Hoang đường! C·hết đi cho ta!”
“Đại Hoang Vu Chưởng!”
Lưu Yến giận tím mặt, quả nhiên tên đàn ông thối tha này có quan hệ với tiểu công chúa nhà mình, người như thế này tuyệt đối không thể để lại trên đời.
“Một Tiểu Thánh Cảnh nho nhỏ, là ai cho ngươi lá gan ở trước mặt của ta phách lối!”
Dương Nguyên Lãng gương mặt cũng trở nên âm trầm hẳn lại.
Người đàn bà trước mắt này không phân biệt phải trái trắng đen liền ra tay g·iết người, nhìn qua tuyệt đối không phải là hạng người tốt đẹp gì cả.
Đã vậy còn kiêu ngạo, uy h·iếp em gái của hắn, đúng là chán sống rồi mà.
“Ngươi..! Làm sao ngươi nhận ra được tu vi của ta?”
Lưu Yến kinh ngạc thật sâu, chưởng ảnh tung ra cũng chậm đôi nhịp.
Không nên a!
Hồn Châu Tinh Vực này đã tách ra Thần Hoang Cổ Địa từ lâu, là địa phương cằn cỗi, chỉ một góc của Hồn Châu, tu vi cao nhất cũng chỉ là Động Hư Cảnh hậu kỳ, không ai có thể nhìn ra nổi Tiểu Thánh Cảnh viên mãn của mình mới đúng, tên thanh niên này nhìn qua rất trẻ tuổi, làm sao có thể nhận ra tu vi chân thật của mình.
“Hắc! Ta nhận ra tu vi của ngươi, đương nhiên vì thực lực của ta cao hơn ngươi rồi!”
“Giờ thì nhanh đi c·hết đi!”
“Vạn Lôi Hàng Thế! Sát!”
“Ầm ầm!!!”
“Đại..! Đại Thánh Cảnh cường giả?”
Trông thấy khí tức kinh khủng từ trên người Dương Nguyên Lãng phát ra, Lưu Yến kinh hãi muốn tuyệt vọng.
Là Đại Thánh Cảnh cường giả không hề sai,trong hoàng cung nàng không thiếu gặp được những vị cường giả như thế này.
Nhưng một người trẻ tuổi như Dương Nguyên Lãng, làm sao có thể là Đại Thánh Cảnh cường giả cho được.
Không được!
Bản thân của mình tuyệt không phải là Đại Thánh Cảnh cường giả đối thủ, cùng người chống lại, phải c·hết không thể nghi ngờ.
“Tiền bối..! Khoan đã..! Ta là người của Thần Hoang..!”
“Ầm ầm!”
Còn chưa đợi Lưu Yến nói hết câu, vạn đạo lôi kiếp phủ xuống, đem Lưu Yến đánh tan xác, ngay cả một tia hồn phách cũng không hề chừa lại, triệt để biến mất ở trong thiên địa này.
“Ực!”
“Đại..! Đại ca! Anh là Đại Thánh Cảnh cường giả?”
Dương Tư Nguyệt nuốt khan một ngụm nước miếng, dụi mắt nhiều lần, nàng vẫn còn không thể tin tưởng chuyện xảy ra vừa rồi.
Đương nhiên!
Lời của Lưu Yến nàng không thể nghi ngờ, thực lực của Lưu Yến nàng cũng hiểu khá rõ.
Tiểu Thánh Cảnh viên mãn, một chân đạp vào Đại Thánh Cảnh tu vi.
Có thể không tốn bao nhiêu sức đem Lưu Yến tiêu diệt, cũng chỉ có Đại Thánh Cảnh trở lên.
Đại ca mình quả thật là Đại Thánh Cảnh cường giả.
Nhưng làm sao có thể như vậy được.
“Xem! Xem như vậy đi!”
“Oa! Ha ha ha ha!”
“Đại ca là Đại Thánh Cảnh! Từ nay về sau Tư Nguyệt ta cũng có Đại Thánh Cảnh làm chỗ dựa rồi!”
Dương Tư Nguyệt kích động vô cùng, ôm lấy Dương Nguyên Lãng hôn lấy hôn để, bộ dạng kinh ngạc cùng kh·iếp sợ vừa rồi đã biến mất còn đâu.
“Tư Nguyệt! Bình tĩnh chút! Bình tĩnh chút!”
Dương Nguyên Lãng cũng bị hành động này của Dương Tư Nguyệt dọa sợ không nhẹ.
Có gì đó không đúng.
Đúng ra khi nha đầu này biết hắn là Đại Thánh Cảnh cường giả liền sẽ câu nệ như bao nhiêu người khác.
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Dương Tư Nguyệt xa cách như Dương Nguyên Bảo đám người rồi.
Nhưng phản ứng của Dương Tư Nguyệt vượt qua dự đoán của hắn, chẳng những không kiên kỵ, còn thân cận với hắn hơn trước đó nhiều lắm, đây là có chuyện gì.
“Hắc! Nguyên Lãng đại ca của ta là Đại Thánh Cảnh!”
Cũng phát hiện mình có đôi chút thất thố, Dương Tư Nguyệt liền buông Dương Nguyên Lãng ra, chỉ là trên mặt vẫn không xóa đi sự vui mừng.
“Tư Nguyệt! Mười mấy năm qua em đi đâu? Còn nữa tu vi của em làm sao lại tăng trưởng nhiều đến như vậy?”
Dương Nguyên Lãng nghi hoặc vô cùng.
Pháp Thần cảnh!
Đây là cảnh giới hiện tại của Dương Tư Nguyệt, một cái cảnh giới quá sức không hợp lý.
Ở Viên Hoang Đại Lục, cảnh giới này đã là cao cấp nhất, làm tông làm tổ cũng không có người nào dị nghị.
Chân chính là chúa tể một phương đó nha.
Phải biết, dù hiện nay hắn đã là Đại Thánh Cảnh, nhưng mà trên người của hắn mang theo nghịch thiên Đạo Mộng Hệ Thống, về phần Dương Tư Nguyệt, hắn không tin nha đầu này cũng có Hệ Thống như hắn.
Mười sáu mười bảy tuổi Pháp Thần Cảnh, đặt ở thế giới trong mơ kia cũng không có mấy người làm được chứ đừng nói thế giới hiện tại có phần cằn cỗi nơi đây.
“Đại ca! Những năm qua em cùng Bạch Nghiêu đi nhầm vào một tòa Bí Cảnh cổ quái, ở nơi đó em nhận được cơ duyên vô cùng lớn, nên tu vi của em mới tiến bộ một cách thần tốc như thế này!”