Cũng không thể nào nói cho Dương Nguyên Lãng biết mình thức tỉnh truyền thừa kiếp trước của bản thân mình được, làm như vậy quá sức phiền toái.
Y mà không có nhận người em gái như mình, không nhận người thân như mình, vậy thì mình lại thiệt thòi quá lớn đi.
“Vậy còn người đàn bà kia? Vì sao bà ta lại đuổi theo em? Còn muốn ra tay với em nữa?”
Mấy trăm năm kinh nghiệm, chỉ cần nhìn qua, Dương Nguyên Lãng cũng là biết được Dương Tư Nguyệt đang nói dối để lừa hắn.
Tuy nhiên hắn cũng không có truy cứu đến cùng, ở thế giới tu hành này, ai mà không có bí mật của riêng mình, hắn cũng vậy mà thôi, không cần thiết phải đào quá sâu.
Miễn sao bí mật này không có làm hại Dương Tư Nguyệt, cũng như không cải biến cô em gái của hắn là được rồi.
“Bà ta tên là Lưu Yến! Cũng vì em đạt được truyền thừa trước bà ta một bước, cho nên bà ta mới đuổi theo em không buông tha!”
Trong lòng Dương Tư Nguyệt thầm xin lỗi Lưu Yến một chút.
Bà ta không những không có tranh đoạt truyền thừa gì với nàng, mà còn là đến đón nàng trở lại địa phương vốn nên thuộc về nàng.
Chỉ là chuyện này so với lại ký ức truyền thừa có trong đầu càng phiền toái hơn, một khi nói ra, nàng sẽ không thể ở lại bên Dương Nguyên Lãng cùng người nhà được nữa.
Thế nên thôi, nàng lại lừa dối Dương Nguyên Lãng một lần nữa vậy.
“Đại ca! Đây là truyền thừa cơ duyên mà em có, anh xem qua đi!”
Dương Tư Nguyệt đưa ra một cái ngọc giản.
Phải di chuyển sự chú ý của Dương Nguyên Lãng qua chuyện khác mới được.
Nếu như anh ta cứ hỏi mãi, thế nào nàng cũng không chống đỡ được, sẽ lòi đuôi mất thôi.
Đây là công pháp truyền thừa của nàng, nàng hy vọng nó có thể giúp đỡ được ít nhiều cho Dương Nguyên Lãng.
“Chí Tôn Trường Sinh Kinh?”
Dương Nguyên Lãng ngạc nhiên.
Bộ công pháp này quả thực lợi hại, lấy ánh mắt của Đại Thánh Cảnh như hắn hiện tại, vẫn là không nhìn ra được cấp bậc của nó.
Không lẽ đây là một bộ vượt qua Đế Cấp Công Pháp, trong truyền thuyết Tiên Cấp Công Pháp?
Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Lãng trong lòng thầm mừng thay cho Dương Tư Nguyệt, nha đầu này có cơ duyên lớn như thế này, về sau sợ gì không thể trở thành cường giả.
Bây giờ hắn cũng có đôi phần tin tưởng vào câu chuyện bịa đặt vừa rồi của Dương Tư Nguyệt.
Tiên Cấp Công Pháp, dù là Đại Đế cũng sẽ ra tay tranh đoạt, người đàn bà Lưu Yến kia chỉ là Tiểu Thánh Cảnh, không tham lam mới là lạ.
Cũng may là gặp được hắn đúng lúc này. Mình cũng đã đột phá Đại Thánh Cảnh, chứ nếu không, Dương Tư Nguyệt sẽ phải gặp nguy hiểm rồi.
“Em cất giữ nó đi!”
“Không! Không! Đại ca! Em đã thuộc lòng bộ công pháp này rồi, đây là em đưa cho anh, tu vi của anh càng cao, sau này mới có thể bảo vệ cho em được chứ!”
Dương Tư Nguyệt từ chối.
Nàng lấy ra bộ công pháp này, mục đích là muốn đưa cho Dương Nguyên Lãng, làm sao có thể nửa đường lấy lại cho được chứ.
“Tư Nguyệt! Anh cũng có cơ duyên của riêng mình, cũng có chủ tu công pháp của riêng mình, về phần Chí Tôn Trường Sinh Kinh này với anh không thể nào tu hành được!”
Vô Cực Đại Đạo Kinh của hắn cấp bậc cũng tuyệt đối không có kém hơn Chí Tôn Trường Sinh Quyết của Dương Tư Nguyệt.
Hắn cũng không thể giữa đường chuyển tu công pháp một cách đột ngột như thế này được.
“Vậy à!”
Dương Tư Nguyệt có đôi chút muộn phiền.
Ngẫm nghĩ một chút, nàng cũng không có muốn ép buộc Dương Nguyên Lãng nữa.
Dương Nguyên Lãng trong thời gian ngắn có thể tu hành đến Đại Thánh Cảnh cường giả, nói rõ cơ duyên của y không hề kém hơn nàng, đưa ra công pháp này cũng chỉ thêm dệt hoa trên gấm mà thôi.
“Tư Nguyệt! Em quay lại Bất Dạ Thành một chuyến đi, cha mẹ cùng Nguyên Bảo mọi người rất nhớ em!”
“Vậy còn anh?”
Dương Tư Nguyệt có chút không nỡ xa Dương Nguyên Lãng.
Nói thật nàng nhanh chóng chạy ra khối phương thiên địa kia, cũng là mau chóng muốn về nhà thăm cha mẹ, đã mười mấy năm không gặp họ rồi, nàng rất nhớ bọn họ à nha.
Nếu không phải Lưu Yến truy đuổi mãi không bỏ, cũng sợ liên lụy đến người nhà, nàng đã trở lại Viên Hoang Đại Lục thăm nhà từ mấy tháng trước ấy chứ.
Dù thế, nếu như Dương Nguyên Lãng theo nàng trở về thì càng tốt hơn, cả gia đình bọn họ sẽ có thể đoàn tụ bên nhau như mười mấy năm trước rồi.
“Anh còn có chút việc, cần phải tự mình đi làm!”
Dương Nguyên Lãng thở dài.
Hắn cũng rất muốn quay trở lại đoàn tụ với gia đình a.
Tuy nhiên ngoài nha đầu Dương Tư Nguyệt này hoan nghênh hắn ra, những người khác chỉ sợ sẽ không có thoải mái như thế kia.
“Vậy được! Em sẽ ở Bất Dạ Thành chờ anh quay trở lại, anh nhớ làm xong việc rồi quay trở lại nha!”
Dương Nguyên Lãng bây giờ là Đại Thánh Cảnh cường giả, nàng cũng hiểu đạt đến cảnh giới này không hề dễ dàng, còn có rất nhiều chuyện cần đại ca nàng đi làm, nàng cũng không có miễn cưỡng.
“Nhất định!”
“Ong!"
" Ầm ầm!”
Dương Nguyên Lãng mỉm cười gật đầu, phất tay lên một cái mở ra Không Gian Chi Môn, đem Dương Tư Nguyệt cùng Bạch Nghiêu quăng đi vào, xem như là tiễn đưa bọn họ một đoạn đường, nhanh chóng về nhà.
“Xẹt!”
“Chậc! Đây chính là Kỳ Lân Đảo hay sao? Nhìn ra đúng là khí phách hơn Đông Ly Đảo khá nhiều!”
“Bái kiến Bất Dạ Thành Chủ! Hoan nghênh Thành Chủ đại nhân đến Kỳ Lân Đảo thị sát!”
“Tình huống thế nào?”
Dương Nguyên Lãng ngẩn người trong chốc lát.
Đám người này làm sao biết được mình sẽ đến Kỳ Lân Đảo mà ra nghênh đón?
Dù là biết đi chăng nữa, bọn chúng cũng nên liên kết lại toàn bộ thế lực trên Kỳ Lân Đảo để đối phó với lại hắn nha.
Rõ ràng trong lòng bọn chúng biết, lần này hắn đến nơi đây là để c·ướp sạch Kỳ Lân Đảo kia mà, dù cho bọn họ có cung kính với hắn, hắn cũng đâu dễ dàng gì bỏ qua.
Dương Nguyên Lãng hắn cũng không phải loại người hiền lành gì, người khác nịnh bợ vài câu liền có thể cho qua đó nha.
Không lẽ đám người này còn có âm mưu gì khác.
Lại giống như Đại Nhật Hoàng Triều trước đây, giả vờ thần phục sau đó lại đâm cho hắn một đao?
Mà kệ xác bọn chúng đi, lấy thực lực của hắn hiện tại, còn sợ đám người bên dưới này dở trò hay sao?
Không hài lòng lật tay diệt đi là được mà, suy nghĩ gì cho nhiều.
“Xẹt!”
“Tiểu nhân Hòa Kiều! Thái Thượng Trưởng Lão của Kỳ Lân Tông, bái kiến Thành Chủ đại nhân!”
“Kỳ Lân Thú! Phá Hư Cảnh!”
Dương Nguyên Lãng chỉ liếc mắt qua một cái liền nhận ra tu vi của Hòa Kiều này.
Động Hư Cảnh cảnh giới thứ ba Phá Hư Cảnh, thực lực này quả là rất mạnh, còn cường đại hơn Hồng Thương Nhân của Đông Ly Kiếm Phái rất là nhiều.
“Không dám! Nơi đây là tất cả những tài nguyên mà Kỳ Lân Đảo hiện có, xin mời Thành Chủ đại nhân vui lòng tiếp nhận cho!”
Hòa Kiều xua tay không dám nhận, trong lòng hắn nghĩ mà sợ.
Dương Nguyên Lãng này chỉ nhìn qua một cái liền đem căn tơ kẻ tóc của hắn cho hấp thụ ra ánh sáng một cách sạch sẽ.
Đây quả là đúng như hắn dự đoán ban đầu, Dương Nguyên Lãng vốn không phải là Động Hư Cảnh gì, mà là Động Hư Cảnh bên trên Thánh Cảnh cường giả.
Cũng may, hắn nhận được tin báo từ Đông Ly Đảo sớm hơn, thấy được Dương Nguyên Lãng ra tay trấn áp Hồng Thương Nhân một cách rõ ràng, cơ bản là không phí chút sức, hắn cũng không nhìn ra nổi tu vi của đối phương, nên mới đưa ra quyết định quy hàng thế này.
“Hắc! Con kỳ lân nhỏ nhà ngươi!”
Thật là biết cách làm người quá.
Không, phải nói là biết cách làm yêu thú tốt quá đi.