Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 78: Kiếm Chỉ Sporting Lisbon




Cả khán đài lúc này sững sờ. Đám cổ động viên không tin vào mắt mình. Hơn 80 phút tiến hành áp chế, tấn công dồn dập nhưng không có được bàn thắng. Đối thủ chỉ vừa lợi dụng một sơ hở gần như là duy nhất của trận đấu là hàng hậu vệ dâng cao, lại đem về một bàn thắng quý giá. Cổ động viên của Benfica vô cùng bực tức, tiếng la ó xen lẫn chửi rủa vang lên khắp khán đài. Bởi vì khoảng cách của khán đài sân bóng của giải thanh niên khá gần, nên các cầu thủ trên sân đều nghe rõ mồn một những âm thanh phát ra từ trên các hàng ghế.

Đám cầu thủ Benfica như trong mộng mới tỉnh, gương mặt biến đến vô cùng xấu hổ và giận dữ. Casaca thì tự trách ngồi bệt xuống sân cỏ, không dám nhìn đồng đội mình. Chỉ vì một phút sơ hở khi dâng lên cao, thế mà bị Belenenses đánh lén làm mất đi một bàn thắng. Thời gian chỉ còn lại chưa đến 10 phút, làm sao họ còn cơ hội đây.

Bruno Lage ở ngoài sân nhìn trừng trừng vào bảng điểm số, sau đó quay đầu lại với trợ lý, ánh mắt vừa khó tin vừa sửng sốt, thế nhưng tuyệt nhiên không hề thấy sự tức giận. Rõ ràng, ông bị bàn thắng này đánh cho mộng mị, không kịp tỏ ra sự giận dữ. Mãi một lúc sau, như lấy lại được bản năng của mình, Bruno Lage bắt đầu gầm thét từ bên sân, khiến cho đám cầu thủ Benfica cúi gầm mặt xuống, nhanh chóng đưa bóng về lại giữa sân để tiến hành những cứu vớt cuối cùng, hòng mong gỡ gạc lại chút danh dự.

Đám cầu thủ Belenenses thì ngược lại. Bàn thắng tuy đến quá đột nhiên, nhưng không vì vậy mà cảm xúc của các đồng đội và Tùng trở nên yếu ớt, trái lại, nó bùng nổ thành những tiếng hò reo, đôi khi còn át cả tiếng la ó bên sân. Cả đám quay quần bên Pele, xoa lấy cái đầu trọc của nó, rồi chạy lại vỗ tay với huấn luyện viên cũng đang cười toe toét bên sân. Lúc này, Rui Jorge còn không quên căn dặn cả đám phải hết sức cẩn thận sự phản công của Benfica, khi đã bị dồn vào chân tường.

Khi bóng được lăn trở lại, các cầu thủ Benfica trợn mắt nhìn 11 người của Belenenses đều có mặt ở trước vòng cấm. Trong đó Godinho đang chạy bên cạnh của Rosa hòng mong đoạt được bóng, trong khi thân ảnh ma mị của Tùng cứ lởn vởn ở khắp nơi trên sân, làm đám cầu thủ Benfica thần hồn nát thần tính. Tuy đã cố gắng hết sức, nhưng trước sự phòng ngự quyết liệt của Belenenses, Benfica đành chấp nhận trận thua 1 – 0 đầy cay đắng. Khi tiếng còi kết thúc trận đấu cất lên, đám cầu thủ Benfica bỏ ra sân bóng trong tiếng la ó của cổ động viên, trong khi những cầu thủ của Belenenses thì nằm rạp xuống sân, mồ hôi nhễ nhại, nhưng không đứa nào giấu được nụ cười. Đây là trận đấu khó khăn nhất từ trước đến nay của tụi nó, nhưng tất cả đều được đền đáp xứng đáng. Tụi nó đã đánh bại được một Benfica hùng mạnh, tiếp tục đứng đầu bảng xếp hạng, đè ép cả Sporting Lisbon và Benfica một đầu. Chưa bao giờ trong lịch sử của Belenenses đạt được điều này. Đây là một vinh dự đặc biệt mà chỉ riêng tụi nó mới có.

Tùng mặc dù cũng khá mệt, nhưng vẫn không hề ngồi bệt xuống, mà vẫn nhẹ nhàng di chuyển quanh sân bóng, theo lời dặn của huấn luyện viên thể lực của mình, nhằm thả lỏng cơ bắp và giảm sự nhồi ép đến các mao mạch, có thể gây ra nhiều bệnh vặt không đáng có. Cậu vừa đi vừa nhìn lên khán đài. Khán giả sau màn trình diễn tai hại của Benfica đã lũ lượt bỏ về, nhưng cậu bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.

Tùng mỉm cười hô lớn :”Manuel, ở đây nè”, rồi di chuyển đến ghế ngồi của ông và Marisa.

Manuel không dấu được cảm xúc của mình, cười lớn vỗ vai Tùng, còn Marisa đứng kế bên nhìn cậu với ánh mắt dò xét pha lẫn tò mò.

“Hôm nay cậu chơi khá lắm. Tôi cứ nghĩ là Makelele đã nhập vào người cậu rồi đó”, Manuel vừa cười vừa nhìn Tùng với ánh mắt vô cùng sáng rực. Màn trình diễn của Tùng trước Benfica cho thấy rõ thực lực của cậu vẫn còn nhiều không gian tiến bộ, không hề thua kém bất kì cầu thủ trẻ tài năng nào, kể cả những cầu thủ ở những trung tâm huấn luyện như Benfica. Bằng chứng là hôm nay, Tùng đã hoàn toàn tắt điện được Sami, Yu Dabao lẫn Danilson trên hàng tấn công của Benfica.

Tùng cười nói :”Ông đừng tâng bốc tôi quá.” Rồi quay sang nhìn Marisa, rồi hỏi ngược lại Manuel :”Ông không định giới thiệu tôi quý cô xinh đẹp này sao, Manuel”

Manuel vỗ vỗ đầu, gương mặt áy náy nói :”Cậu xem đầu óc của tôi này. Đây là Marisa, con gái của Mendes, năm nay 21 tuổi. Còn đây là Tùng, cầu thủ dưới trướng của Mendes, năm nay 16 tuổi.”

Tùng cười cười, không lấy gì bất ngờ. Kiếp trước, Tùng còn đọc một bài báo về scandal tình ái giữa C.Ronaldo và Marisa, nên cũng đã bắt gặp bức ảnh của cô rồi. Cậu vươn tay ra trước, mỉm cười nói :”Xin chào Marisa, rất vui được biết cô”.

Marisa nhoẻn miệng cười duyên dáng, nắm lại tay Tùng, sau đó bỏ ra nhanh chóng và nói :”Chào cậu, tôi cũng nghe cha của tôi nói nhiều về cậu rồi, hôm nay mới chính thức gặp mặt. Cậu ở gần đẹp trai hơn tôi tưởng đấy”, nói xong, Marisa còn nở nụ cười tươi rói.

Tùng cười cười, khiêm tốn khoác tay biểu thị không dám nhận. Thấy Tùng thành thạo giao tiếp với Marisa như vậy, Manuel không khỏi kéo kéo khóe miệng. Theo dõi lịch trình của Tùng, ông còn lo rằng cậu cứ chăm chăm vào huấn luyện mà không biết giao tiếp xã hội, điều này sẽ rất bất lợi khi cậu muốn trở thành một cầu thủ nổi tiếng. Thế nhưng hôm nay ông có một cái nhìn mới về Tùng. Ít nhất cậu ta khi đối mặt với sắc đẹp vẫn không hề có cảm giác lay động.

Nếu Tùng biết được suy nghĩ của Manuel, chắc chắn sẽ hô to oan uổng. Cậu cũng là đàn ông, đối mặt với sắc đẹp cũng sẽ trở nên ngu ngốc. Thế nhưng do Marisa vốn không phải là mẫu hình mà Tùng yêu thích, do đó, cậu vẫn có thể thành thạo giao tiếp với cô nàng mà không mảy may xao động.

Thấy Tùng và một mỹ nữ đang nói chuyện với nhau, cả đám cầu thủ chụm đầu vào, bắt đầu đồn đoán xem mối quan hệ giữa hai người là gì. Chỉ đến khí Rui Jorge đi đến, cả đám mới tứ tán bỏ chạy, còn không quên đưa mắt nhìn nhau ý bảo phải tìm Tùng để hỏi cho ra lẽ.

Rui Jorge đến bắt tay cùng với Manuel, cười nói :”Không ngờ trận đấu nào của Tùng ông cũng góp mặt hết đấy, Manuel à. Xem ra Mendes rất coi trọng Tùng rồi. Còn có cả Marisa đến cùng nữa chứ, đúng là vinh hạnh cho chúng tôi quá”, ông vừa nói vừa bắt tay cùng với Marisa. Cô chỉ mỉm cười đáp lại, xem như là gỏ lời chào.

Manuel tiếp lời với Jorge :”Điều này là đương nhiên rồi, Tùng hiện đang là ngôi sao nhỏ của chúng tôi. Tôi và Mendes đều trông ngóng đến ngày cậu ấy thành ngôi sao lớn đây này. Trong thời gian này tôi vẫn phải theo sát cậu ấy để tiến hành chỉnh lý dữ liệu của cậu ấy. Ông thấy đấy, đó không phải là một công việc dễ dàng mà”.

Thấy bầu không khí dần có vẻ căng thẳng, Tùng nhanh chóng tạm biệt Manuel và Marisa, kéo Rui Jorge quay trở lại phòng thay đồ để chuẩn bị trước khi trở lại kí túc xá. Nhìn theo bóng lưng của Tùng, Marisa nhoẻn miệng cười, nói nhỏ :”Cậu ấy thú vị đấy, trong lúc nói chuyện, tôi thấy rõ cậu ta không hề có hứng thú gì với tôi cả”.

Manuel nở nụ cười châm biếm, nói nhỏ :”Cậu ta chỉ là một thằng nhóc, biết gì mà hứng thú cơ chứ”.

Marisa cười cười nói :”Không đâu, tôi lại có cảm giác có vẻ tôi không phải là gu của cậu ta, nên hứng thú của cậu ta chỉ xoay quanh việc tôi là con gái của Mendes mà thôi.”

Nếu Tùng nghe được những câu nói này, chắc chắn phải ngoác mồm kinh ngạc trước trực giác của phụ nữ. Điều này cũng không thể trách được cậu, bởi tính đến bây giờ là đã qua 34 năm, cậu vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai, nên kinh nghiệm đối phó với phụ nữ đa phần chỉ học lóm từ trên mạng, nơi mà những gì sai cũng có thể trở thành đúng.
Trở lại phòng thay đồ, đám cầu thủ bát quái bắt đầu bao vây Tùng để hỏi về mỹ nữ vừa nói chuyện với cậu. Godinho và Pele là hai đứa tò mò nhất, vì bản thân tụi nó gần sát bên Tùng bữa giờ, đều chưa bao giờ bắt gặp nó với một người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến việc nói chuyện với một mỹ nữ như vậy.

Phải tốn hao hết cả đống thời gian, Tùng mới giải thích được cho tụi nó hiểu rằng Marisa chỉ là người của công ty đại diện của Tùng, đơn giản hôm nay đến chỉ để khảo sát tiến bộ của Tùng mà thôi. Cả đám vô cùng tiếc nuối, vì hầu hết người đại diện của tụi nó đều là người trong gia đình, hoặc cũng là những lão già cổ lổ sỉ, chứ nào đâu có được một mỹ nữ như thế. Tùng cùng lười giải thích thêm về việc Marisa chỉ đến khảo sát chứ không phải là người đại diện chính thức của Tùng, khi mà hai thằng Godinho và Pele vẫn không chịu tin tưởng nó. Phải mãi đến khi Rui Jorge tằng hắng một tiếng, câu chuyện bát quái này mới kết thúc được.

“Hôm nay, các cậu thể hiện rất tốt”, Rui Jorge động viên toàn đội. “Đánh bại được Benfica, chúng ta hiện vẫn toàn thắng từ đầu mùa giải đến giờ, trước mặt chúng ta chỉ còn có một Sporting Lisbon nữa mà thôi. Bước tiến của chúng ta sẽ không bị ngừng lại, bất kì ai ngăn cản chúng ta cũng sẽ bị đè bẹp. Nạn nhân kế tiếp chính là Sporting Lisbon. Belenenses vô địch”

“Vô địch, vô địch, vô địch”, đám cầu thủ kích động hô lớn. không hề để ý đến hình tượng xấu xí hiện tại của mình. Chỉ cần một chiến thắng đè bẹp Sporting Lisbon nữa, chúng nó có thể có được nửa mùa giải toàn thắng, một thành tích vô tiền khoáng hậu trong lịch sử câu lạc bộ. Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản Tùng và đồng đội mình lập nên lịch sử.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc