Lương Chiến chỉ vào đứa bé trong lòng "đứa bè này là thế nào?".
Tiêu Giao bình tĩnh nói "còn có thể thế nào nữa, chính là con của chúng ta đấy".
Lương Chiến cười "trực giác của tôi nói rằng chúng ta còn chưa tới bước đó".
Trực giác ma quỷ gì thế này, Tiêu Giao trợn mắt nhìn "anh không tin? Được rồi, tiểu Trình mau gọi ba nào".
Lương Chiến nhíu mày nhìn xuống đứa bé, chẳng lẽ cô ấy thực sự có con. Hơn nữa, giữ anh lại vì muốn anh làm ba của đứa bé này, nuôi con giùm người đàn ông khác. Khụ, thực ra chuyện này cũng không phải không được, nuôi thêm một đứa bé đối với anh chẳng phải khó khăn gì, anh cũng có thể yêu thương nó như con của mình, chỉ cần Tiêu Giao đừng dây dưa với người đàn ông kia là được.
Tiểu Trình nhỏ bé khó hiểu nhìn hai người "ba...ba là...gì ạ?" mẹ còn chưa dạy cho cậu biết ba là gì đâu a.
Lương Chiến và Tiêu Giao đồng thời sửng sốt nhìn tiểu Trình, sau đó Lương Chiến cố nén cười nhìn Tiêu Giao "khụ, hình như đồng minh này không chịu phối hợp với em thì phải?" Tiêu Giao tức giận trừng mắt nhìn anh rồi lại nhìn tiểu Trình "con đúng là tiểu phản bội".
Tiểu Trình lắc đầu nhỏ, không chịu chấp nhận "tiểu Trình..là...tiểu đáng yêu" mọi người đều gọi cậu như vậy.
Tiêu Giao còn muốn nói tiếp nhưng Lương Chiến kịp thời ngăn lại "vậy rốt cuộc đứa bé này là gì của em?".
Tiêu Giao nói "đương nhiên là con riêng của tôi rồi, nhìn chúng tôi không giống nhau sao?".
Lương Chiến nhìn cô một lúc rồi lại nhìn xuống đứa bé trong lòng "khụ...hình như không giống nhau nhau lắm" ngược lại đứa bé này hình như có nhiều điểm giống anh thì phải, đặc biệt là đôi mắt, nhưng anh chắc chắn bản thân mình chưa từng chạm vào phụ nữ, không thể nào có một đứa con lưu lạc được, tiểu Hàn lại càng không, chuyện này chỉ có thể hỏi lại lão tam một chút.
"Được rồi, là con một người bạn của tôi" Tiêu Giao nói, lừa gạt anh ta đúng là chẳng vui vẻ gì.
Lương Chiến ôm tiểu Trình lên cười nói "tôi cũng đoán được, tiểu Trình vừa điềm đạm đáng yêu thế này sao có thể là con em".
Tiêu Giao liếc một cái "ý anh là thế nào?".
"Ý tôi là, con của chúng ta phải có cá tính mạnh mẽ như em" Lương Chiến xấu xa nói.
Tiêu Giao gật đầu chắc chắn "đương nhiên là như vậy" cô không biết mình đã rơi vào cái bẫy của ai kia.
Lương Chiến nói "phải rồi, bác sĩ nói tôi có thể xuất viện".
Tiêu Giao giật mình "nhanh như vậy?".
"Em không muốn tôi xuất viện?" Lương Chiến rõ ràng biết được lo lắng của Tiêu Giao nhưng vẫn muốn trêu chọc cô.
"Không...không phải...vậy chiều mai tôi sẽ làm thủ tục xuất việc cho anh" Tiêu Giao hơi luống cuống. Thật ra buổi trưa có một tin quảng cáo gửi đến điện thoại cô, một khách sạn cao cấp đang thực hiện chiến lược quảng cáo, giá thuê phòng cực rẻ chỉ cho năm vị khách nhanh nhất, cô đã nhanh chóng liên hệ đặt phòng nhưng cô còn chưa đến xem phòng cũng chưa chuẩn bị đầy đủ vật dụng cần thiết.
Lương Chiến gật đầu "tiểu Giao, tôi còn muốn hỏi một vấn đề nữa?".
Tiêu Giao nhìn anh "chuyện gì?".
"Chúng ta ở chung một phòng sao?" Lương Chiến cười vô cùng tươi.
Tiêu Giao trừng mắt "tuy chúng ta là quan hệ yêu đương nhưng cũng không có quá phận đâu" dù cô có ham mê nhan sắc này cỡ nào thì cũng phải quan sát anh thêm một thời gian đã.
Lương Chiến nghiêm túc nói "không sao, tôi sẽ kiên nhẫn đợi đến lúc chúng ta chung một phòng, lúc đó em có muốn bước xuống giường cũng không thể".
Tiêu Giao tức giận nói "tiểu Trình còn ở đây, anh đừng dạy hư thằng bé".
Lương Chiến cười lớn "được, được, tôi chỉ có thể dạy hư mình em".
"Hừ" Tiêu Giao lạnh lùng không muốn đôi co cùng anh nữa, cô bắt đầu dọn thức ăn ra, lần này cô mua gấp đôi thức ăn bữa sáng.
Dọn xong cô ôm lấy tiểu Trình từ lòng ngực Lương Chiến "tiểu Trình con muốn ăn món nào, dì Tiêu lấy cho con".
Lương Chiến nhìn hai người trước mặt cảm thấy kế hoạch đút cơm của mình đã bị phá bỏ, anh cũng không tức giận cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Ăn xong Tiêu Giao cũng không ở lại nữa, cô phải đem tiểu Trình về trả cho Tô Mặc sau đó con đi mua một số vật dụng sinh hoạt cần thiết cho Lương Chiến, còn phải đến khách sạn một chuyến để sắp xếp nữa.
_________________________________________
Tô Mặc vừa tắm rửa cho tiểu Trình vừa dịu dàng hỏi "tiểu Trình hôm nay đi với dì Tiêu có ngoan hay?". Cậu bé hớn hở khoe chiến tích của mình "tiểu Trình...rất ngoan...còn ăn nhiều cơm nữa ạ" rồi lại nó đến gì đó, cậu thắc mắc hỏi "mẹ..ba..ba là gì ạ?".
Động tác của Tô Mặc khựng lại, từ khi cô tỉnh lại trên hòn đảo thì được mẹ Lưu chăm sóc, cô cảm nhận được tình mẹ nhưng lại không có ba, và cô cũng không thể cho tiểu Trình một người ba, có phải cô là một người mẹ thất bại hay không?
"Mẹ..mẹ" thấy Tô Mặc không trả lời, tiểu Trình liền hoảng sợ.