Hiện tại, đạn cối trước tiên nhắm vào ba cỗ hồng Y pháo còn sót của quân đội Thanh triều, tiếp theo là rất nhiều đạn pháo cũng rơi xuống đám cung thủ đứng chung quanh xe mây, khiến xe mây nổ tung, đám cung thủ đứng trên xe lập tức như rơm như rạ, ngã nhào xuống.
Dùng vũ khí khác thời đại đối kháng, xe mây chỉ có thể bị đánh tan tành, bất quá số lượng của bọn chúng rất nhiều, trong lúc nhất thời cũng không thể phá hết hoàn toàn, vì vậy bọn chúng cũng từ từ tiến lại được gần.
Một cỗ đại pháo còn sót lại rốt cuộc đã tiến được vào tầm bắn của mình, phóng ra một viên đạn mạnh, bắn vào ngay cổng thành, vụ nổ phá vỡ cổng thành, tuy nhiên phía sau cổng thành đã được Đô đốc Tuyết sớm dùng bùn đất trám vào đầy phía sau, cho nên một phát đạn này không hề có hiệu quả. D
Nhưng Triệu Hổ lại cảm thấy thế là mất hết thể diện. Hắn liên tục phát pháo. Rốt cuộc trước khi đại pháo phát ra phát đạn thứ hai đã bị bắn cho nổ tung.
- Báo cáo! Bộ binh địch vẫn đang tấn công. Hết.
Một người sĩ quan lên tiếng.
Đô đốc Tuyết thầm nghĩ “ Địch nhân đã không còn đại pháo yểm trợ, không lẽ vẫn muốn xông lên sao?”
Chuyện này kể ra cũng dễ hiểu. Hiện tại, bộ binh cũng đã tiến được một khoảng. Nếu bỏ chạy thì mọi thứ thành công cóc. Hơn nữa, quân ở trong thành hoàn toàn có thể ra ngoài để đồ sát bọn họ.
Bộ binh Thanh triều xung phong lên trước đã sớm đến phía dưới tường thành, họ nhảy qua thi thể đồng bọn để đến tường thành. Đáng tiếc, nghênh đón bọn họ là một trận mưa lựu đạn, vô số cụm khói bốc lên mang theo tay chân đứt gãy tung bay tán loạn, khiến cho Đô đốc Tuyết là tướng đã trải qua trăm trận cũng không đành lòng ngoái nhìn.
Rất nhiều thang tre trong đám khói dựa được vào tường thành, quân Thanh không không ngừng ào lên, nhưng chỉ đi đến được một nửa đã bị lựu đạn phá vỡ thang tre, ngã nhào xuống đất.
Đồng thời, đám xe mây còn sót lại khó khăn lắm mới tiến vào được tầm bắn của mình, trường cung và súng hỏa mai bắt đầu xạ kích. Đó còn chưa kể tới hàng trăm hwacha, mũi tên gắn pháo ở đuôi. Phối hợp cùng cung tên và súng hỏa mai, nó trở thành thứ vô cùng nguy hiểm.
- Chết tiệt!
Một người lính Đại Việt thét lên khi nhìn động đội mình bị một mũi tên cắm xuyên cổ. Dù vậy, anh ta cũng bị ngã gục bởi súng hỏa mai từ một tay lính Triều Tiên. Hai người này không phải là con số duy nhất. Rất nhiều người khác còn bị xuyên bởi số lượng lớn mũi tên đẩy bởi thuốc nổ. Thứ này phối hợp cùng cung tên và súng hỏa mai trở thành sát thủ tiêu diệt không ít lính Đại Việt.
- Tất cả giữ vững vị trí! Tiếp tục chiến đấu.!
Các chính trị viên hô lớn để ổn định tinh thần, vô tình làm họ trở nên nổi bật. Một vài người bị cung thủ Mãn Thanh hoặc lính Triều Tiên bắn chết.
Việc quân Tây Sơn bị giết bởi kẻ địch mấy phú trước còn bị đồ sát khiến cho hỏa lực của quân Đại Việt có chút chậm lại. Dù việc này chỉ kéo dài vài phút, do các chính ủy đã lên dây cót tinh thần lại, nó đã giúp cho Quân Thanh. Chúng không sợ sinh tử, liều chết xông lên, cuối cùng cũng đã có vài trăm đến cả ngàn tên leo được lên mặt thành.
Cho dù những tên này lập tức bị đâm chết, hất xuống thành, nhưng bọn chúng đã tiếp thêm sỹ khí cho quân Thanh, càng lúc càng nhiều lính Thanh tràn lên mặt thành. Ở cổng thành, cỗ xe đẩy cũng bắt đầu thúc đẩy cây đòn dông, cố gắng phá vỡ cửa thành. Thấy tình thế nguy hiểm, một người lính liền rút chốt quả lựu đạn, sau đó ném xuống phía dưới.
- ẦM!!!
Một tiếng nổ vang rền, đám lính Thanh đang thao tác cây đòn dông bị nổ tanh bành, cỗ xe đẩy cũng bị ảnh hưởng một chút. Quân Thanh choáng váng 1 chút, lại lao đến ôm cây gỗ va vào cửa thành.
- ẦM!!!
Lại là 1 quả lựu đạn được thả xuống. Lần này cỗ xe đẩy bị mảnh đạn nổ đứt dây, thanh gỗ lớn văng ra, gẫy làm 2.
Bên ngoài thành lầu, chiến sự đang diễn ra ác liệt. Lính mới liên tục bị quân Thanh đẩy lùi, càng lúc càng có nhiều quân Thanh leo lên mặt thành. Quân Tây Sơn chiến đấu anh dũng vô cùng. Dù vậy, quân địch giống như một cơn lũ khổng lồ. Bọn chúng lấy số lượng để chèn ép những người lính Việt.
- Tak!!! Tak!!! Tak!!! ....
Tiếng súng liên thanh vang lên rộn rã. Từ thành lâu, lính cận vệ của lão Tuyết bắt đầu dùng súng tiểu liên bắn yểm trợ cho quân thủ thành. Tình thế dần dần nghiêng về phía quân thủ thành.
Quân Thanh cũng phát hiện ra ổ hỏa lực mạnh mẽ này, dồn hết toàn lực lao đến, cố gắng xông vào thành lâu. Đám lính Thanh lách qua lính Đại Việt, chạy nhảy trên tường thành, mạo hiểm bị chém giết cũng cố lao vào, bởi vì chúng biết quân cận vệ trong thành lâu sợ tổn thương đến đồng đội, không dám bắn vào chỗ đông người.
Quả thế, đội đặc nhiệm chỉ nhắm vào những chỗ tập trung quân Thanh mà nã đạn, bỏ qua những nơi quân hai bên hỗn chiến. Nhân lúc một lính cận vệ đang thay đổi băng đạn, một tên lính Thanh vung tay ném mạnh cây giáo dài. Cây giáo bay đi, xuyên qua ngực người lính cận vệ, máu bắn tung tóe lên người và lên mặt của lão Tuyết. Một mùi tanh tưởi đến buồn nôn xộc vào mũi, khiến một trong Tây Sơn Thất Hổ Tướng choáng váng. Thừa lúc này, tên lính Thanh vung đao lao đến muốn chém lão Tuyết.
- Tưởng ta là thú săn sao!?
Lão thét lớn rồi chém chết hắn một cách vô cùng dễ dàng trước khi tên này kịp hàng ứng. Thấy vậy, hàng chục tên lính khác lao tới. Bằng vũ khí trong tay, lão Tuyết nhanh chém chết cả đám như người ta chặt cây. Mấy chục tên khác đồng loạt chỉa thương nhưng bị người này hất xuống dưới thành.
Tường thành vốn chất hẹp nên cho dù cả đống lính lao lên thì chỉ có vài tên là có thể giao chiến. Thêm vào đó, lão Tuyết vốn là một trong Tây Sơn Thất Hổ Tướng. Dù có tuổi nhưng sức vẫn còn. Mấy trăm tên như thế này còn chưa đủ để cho lão chém.
Bất thình lình, một tên dùng kinh công lao tới tấn công đô đốc Tuyết từ phía sau. Dù lão là cao thủ võ lâm thì vẫn là người, vẫn có thể bỏ mạng.
- Đoàng!!!
Một tiếng súng chát chúa vang lên, đầu tên lính Thanh nổ tung như quả dưa hấu bị đập vỡ. Máu và óc bắn tung tóe.
Tiện tay rút chốt 1 quả lựu đạn thả xuống phía dưới, Tuyết ngồi xuống bên cạnh người cận vệ mới hy sinh, vuốt mắt cho hắn, rồi nhặt lấy khẩu tiểu liên, vào vị trí bắt đầu bắn yểm trợ.
- Đúng là thần khí mà!
Lão cảm thán. Ở thời đại là súng chỉ bắn một phát rồi nạp đạn thì thứ bắn liên nhanh như thế này đúng là quái vật. Thời gian thay đạn cũng không quá lâu. Nếu sản xuất hàng loạt thì Đại Việt chính là bá chủ thiên hạ.
Khi quân Thanh rút lui để lại hàng đống xác, máu chảy đỏ cả con hào ngoài thành.
Trong lần tổng công kích này, quân Thanh bị tổn thất một vạn ba nghìn lính, quân Đại Việt cũng tổn thất hai trăm người. Xác quân Thanh bị ném xuống dưới chân thành, tưới rượu lên rồi ném lửa xuống đốt cháy, đề phòng ôn dịch. Mùi thịt nước thơm lừng xông lên nhức mũi, làm đám người hiện đại không nén nổi, thi nhau nôn thốc nôn tháo.
Sau đó, mọi người sử lý thương binh.
Binh lính mệt mỏi, băng bó cho người bị thương.
Có người thậm chí đã ném liên tục gần trăm quả lựu đạn, cả cánh tay đều tê dại rồi, có rất nhiều người bị cảnh máu tanh và tàn khốc trước mặt làm sợ tới mức sinh ra dạ dày co thắt, trong lúc kịch liệt chiến đấu thì còn chưa cảm thấy gì, nhưng chiến đầu vừa kết thúc, lập tức phục trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, Quân Tây Sơn bị thương không nhiều.
Nhìn hai trăm xác người đặt nằm ngang trên mặt đất, trên người phủ khăn trắng. Những khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống giờ đây lạnh băng băng. Những đôi môi khô nứt nẻ trắng bệch. Mạnh cởi mũ xuống, cúi đầu. Các binh sỹ Liên Việt cũng lục tục làm theo. Sau 1 phút mặc niệm, lão Tuyết khẽ nói:
- Các anh em! Yên nghỉ nhé!
Trận chiến nửa tháng sau đó diễn ra vô cùng ác liệt. Sau năm ngày lại có một đợt tấn công quy mô lớn. Quân Thanh dùng chiến thuật biển người để tấn công. Sau nhiều ngày, chết gần bốn vạn quân, đành phải đợi đại quân đến. Đây vốn là cuộc chiến của hai đội quân không cùng thời đại, quân đội Thanh triều thất bại gần như là chuyện đương nhiên.
Dù vậy, quân số tổn thất của quân Đại Việt trong thành cũng đã lên tới gần hai ngàn người. Tuy quân địch tổn thất tới hai mươi lần nhưng bọn chúng vẫn còn quân số khổng lồ. Trong khi đó, một nửa quân số đóng ở đây đã hi sinh. Nếu cứ tiếp tục đòn trú thì khả năng toàn bộ đều sẽ chết hết.
Trước tình hình đó, cả đám người nhanh chóng chuẩn bị rút đi. Lực lượng quân Tây Sơn hiện tại chỉ có gần bốn ngàn người, không đủ để đối phó với số lượng quân thù đông khủng khiếp. Trận chiến vừa rồi chỉ là để cho quân ở Ải Chi Lăng chuẩn bị.
Khi đại quân tiến đến thì quân Tây Sơn nhanh chóng rút khỏi thành từ đêm trước, Trang Thân Vương sai kỵ binh cấp tốc đuổi theo. Khi đi qua một đoạn đường núi, một bên là vực sâu thì bỗng nhiên thấy nổ ầm ầm đất đá từ trên núi tràn xuống đè chết mấy trăm quân lấp kín một đoạn đường. Đám kỵ binh bị đất đá chặn đường đành dừng lại quay về.
Lại nói quân đội Mãn Thanh sau khi cho kị binh đuổi theo, để tránh quân bị đánh lén, nên sai quân mang lương thực và vũ khí để vào trong thành. Đang đêm bỗng thấy nổ ầm ầm, cả thành bốc cháy thì ra trước khi rút lui quân Tây Sơn đã cài địa lôi, đặt chất dễ cháy trong các mái nhà ở trong thành. Ban đêm quân cảm tử trong địa đạo bí mật chui ra kích nổ địa lôi làm toàn thành chìm trong biển lửa. Ngay từ đầu, thành Lạng Sơn vốn chỉ được xem là nơi kéo dài thời gian mà thôi.
Kết quả, toàn bộ lương thảo vũ khí đạn dược bị cháy và nổ thương vong mất mấy nghìn quân. Trang Thân Vương thở dài cho người báo tin về để bổ sung gấp lương thảo và vũ khí. Trận đánh ở Ải Chỉ Lăng phải nửa tháng nữa mới chính thức diễn ra.