Chương 882MẮT CÔ ẤY MÀ BỊ THƯƠNG TỔN GÌ THÌ TÔI SẼ XỬ CẢ NHÀ ANH! Thương Lục run sợ trong giây lát.
Anh ta chưa từng thấy Tần Tứ u ám như vậy bao giờ.
Cho dù là năm đó ở nước ngoài, khi chứng bệnh u ám của anh chuyển biến nặng cũng chưa từng biểu hiện ra như vậy.
Yết hầu Thương Lục lên xuống cuồn cuộn, anh ta cắn răng nhìn Tần Bách Duật, “Anh đã từng nói, chỉ cần chú về Parma với anh thì anh sẽ chữa khỏi đôi mắt cho cô ấy.”
Tần Bách Duật nhếch môi lên, “Tôi đã đồng ý rồi.”
“Anh không tin!” Thương Lục cười lạnh, “Các anh em đều biết bụng dạ chú là khó lường nhất. Một khi chú chưa bước lên máy bay về Parma với anh thì anh sẽ không tin.”
“Chỉ vì như vậy mà anh động tới mắt của cô ấy?”
Tần Bách Duật gằn từng chữ, cũng cất bước áp sát tới Thương Lục.
Thương Lực vô thức lùi về sau một bước, “Tần Tứ, là anh em với nhau mà chú lại phá vỡ quy tắc của anh. Anh lấy lại chút lãi cũng không phải quá đáng lắm đúng không? Chú cũng đừng có uy hiếp anh, trừ khi... chú không muốn mắt cô ấy sáng lại.”
“Mẹ nó, Thương Lục, cậu quả thật không phải là người!”
Liên Trinh nghe hiểu được mọi chuyện thì vô cùng tức giận, chỉ vào Thương Lục, rất muốn tiến tới xé nát gương mặt giả dối của anh ta.
Thương Lục liếc nhìn Liên Trinh, cũng nổi giận lên: “Nếu tôi không phải người thì sẽ không vì một cuộc điện thoại của cậu ta mà chạy tới đây đâu.”
Liên Trinh siết chặt hai tay lại, nhưng thấy tình hình trước mắt cũng chỉ đành nhịn xuống.
Lúc này, Tần Bách Duật lạnh lùng nhìn Thương Lục rồi mới chậm rãi bấm điện thoại gọi đi ngay trước mắt anh ta, “Sắp xếp đường bay tư nhân đến Parma vào ngày mai.”
“Vâng, cậu Tư.”
Đợi bên kia đầu dây đáp lại, Thương Lục mới nhướng mày, “Ngày mai, trước khi lên máy bay, anh sẽ cho cô ấy dùng thuốc. Đợi chúng ta đến Parma thì mắt cô ấy sẽ sáng lại như thường.”
“Thương Lục, nếu mắt cô ấy chịu thương tổn gì thì tôi sẽ xử cả nhà anh.”
Tần Bách Duật nhìn anh ta, thốt lên một câu cảnh cáo lạnh thấu xương rồi mới xoay người rời khỏi phòng nghiên cứu.
Cho dù hai người có phải là anh em hay không thì anh cũng không thể tùy tiện ra tay được, bởi vì anh không thể lấy mắt của Tiểu Thất ra đùa giỡn.
Anh không đánh cược nổi! Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Anh có thể mặc kệ tất cả mọi thứ, chỉ có Nghiên Thời Thất chính là vảy ngược, cũng là xương sườn mềm của anh.
Mà Thương Lục biết rõ điều này mới dám ngông cuồng như vậy!
Liên Trinh nhìn theo bóng dáng Tần Bách Duật xoay người rời đi mới trừng mắt nhìn Thương Lục. Anh không thể làm gì, chỉ có thể nện một cú đấm lên trên quầy thuốc.
Kệ thuốc kim loại bị anh đấm lõm xuống, mà tay anh cũng bị trật khớp theo.
Thương Lục thấy động tác của Liên Trinh thì lạnh nhạt hỏi, “Anh là cậu của cô ấy thật sao?”
Tức giận và mất kiểm soát như thế có vẻ vượt quá giới hạn cậu cháu rồi thì phải.
Máu từ từ nhỏ xuống từ tay Liên Trinh, nhưng anh không lên tiếng, chỉ mệt mỏi rời khỏi phòng nghiên cứu, vượt qua đám người đi tới phòng hút thuốc.
“Bác sĩ Liên, tay anh... Nên xử lí đã.”
“Đúng vậy, bác sĩ Liên, anh đợi chút.”
Nhân viên nghiên cứu không hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng quan hệ đồng nghiệp khá tốt, cho nên có mấy nhân viên nữ đi theo sau lưng anh lải nhải không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại một mình Thương Lục lúng ta lúng túng đứng trong phòng nghiên cứu.
Anh ta nhìn cửa kính bị vỡ tan tành dưới đất, lại xoay người nhìn bàn thí nghiệm.
Đây là chuyện gì vậy chứ?
Anh ta chỉ động tay tí thôi chứ không thật sự hủy hoại đôi mắt của cô ấy, thế sao nhiều người lại mất kiểm soát đến vậy.
Thương Lục cũng không ngờ Nghiên Thời Thất lại quan trọng với Tần Tứ đến mức độ này.
Anh ta buồn bực bước tới trước bàn thí nghiệm, đẩy dược liệu trên bàn sang hai bên rồi chống tay lên trán thở dài một tiếng.
Anh ta cảm thấy, nếu không phải mắt của Nghiên Thời Thất còn chưa khỏi hẳn thì rất có thể ban nãy Tần Tứ đã đánh mình rồi.