Sau khi bay thẳng theo hướng được Kế Bi chỉ dẫn, Nguyễn Long Duy đã tìm được Địa Môn.
"Địa môn? Nó nằm trên cao thế này cơ mà?" Tiểu Huyền chỉ cánh cửa gỗ khổng lồ ở trước mặt nàng.
Nguyễn Long Duy nhìn Địa môn, trong lòng nảy ra rất nhiều suy nghĩ.
Kế Bi có nói với hắn, Địa Môn được làm bằng Nguyên Tằm Tang Thụ, một trong Thập Đại Thần Mộc.
Nếu như Nguyễn Long Duy dám nói hắn không thèm muốn, đây chắc chắn là nói xạo.
Thập đại thần mộc, nghe tên thôi đã biết giá trị của nó.
Nhưng hắn cũng không biết cách lấy loại cây này.
Nguyên Tằm Tang Thụ, tên gồm có hai bộ phận ý nghĩa.
Nguyên Tằm là tên của một loài côn trùng, cụ thể hơn là một loại thần trùng, chuyên hấp thu Thiên địa Nguyên khí để tu luyện.
Tang Thụ, chính là cây dâu mà phàm nhân thường trồng để lấy lá cho tằm ăn.
Gộp lại cả hai, có được tên Nguyên Tằm Tang Thụ. Vì vậy, trên Nguyên Tằm Tang Thụ luôn có Nguyên Tằm sống ở trên nó, mà còn không ít.
Nguyễn Long Duy nhìn chăm chú cây tằm. Hắn thấy được lá cây, nhưng không thấy con tằm nào.
"Tằm đâu?" Hắn quay sang Tiểu Huyền hỏi.
"Tằm gì cơ, Tiên sinh?" Tiểu Huyền mờ mịt không hiểu.
Như vậy có thể suy đoán ra, Hoàng Hậu cũng chưa từng thấy qua cây này.
Lấy ví dụ này để so sánh, như thế có thể hình dung ra Thập Đại Thần Mộc quý hiếm đến đâu ở giới này.
Nguyễn Long Duy nhớ tới lời nói của Kế Bi.
"Lệnh bài chữ "Bi" của ta cũng được làm từ Nguyên Tằm Tang Thụ, vốn do Ngục chủ đời đầu luyện chế thành. Cây này vô cùng linh thiêng, bởi vì sinh trưởng ở nơi có Thiên Địa Nguyên khí nên năng lực của nó cũng không tầm thường, khả năng của nó chính là trấn áp. Mà Lệnh bài kia, công dụng cũng chính là Trấn Ngục."
Ngắn gọn hai chữ trấn áp. Không cần giải thích dài dòng, vì không có ngoại lệ.
Thế mà Nguyên Tằm Tang Thụ trước mặt của hắn,lại bị Thánh tộc đem đi làm một cái cửa ra vào.
"Suy nghĩ của người giàu, thật không thể hiểu nổi." Nguyễn Long Duy cảm thán.
Hắn đưa tay cảm nhận Địa Môn, truyền Mộc linh lực vào bên trong.
Linh lực vừa truyền vào, thần mộc liền phản ứng lại. Nguyễn Long Duy còn chưa rút tay kịp vì sợ hãi thì đã nhìn thấy phía đối diện phát sinh biến đổi.
Ban đầu, Tang Thụ vốn còn đang khô héo lại dần tỏa ra một ít sức sống. Lá dâu bắt đầu mọc ra nhưng vỏn vẹn chỉ một lá.
Mà Nguyên Tằm cũng từ hư không xuất hiện ra, bắt đầu bò đến vị trí lá dâu để ăn.
"Nãy giờ nó tàng hình sao?" Nguyễn Long Duy tự hỏi.
Tiểu Huyền nhìn thấy việc này, đôi mắt to liền trợn trắng, tựa như một cặp trứng gà.
Nguyên Châu ở bên cạnh, cũng đang tò mò quan sát.
Nguyễn Long Duy cách không tóm lấy một con Nguyên Tằm, muốn bắt đầu nghiên cứu. Nhưng Nguyên Tằm cảm nhận được ác ý của hắn, liền lập tức phun ra một đoàn sương trắng.
Sương trắng chạm vào pháp lực của Nguyễn Long Duy liền làm nó tan biến.
"Mạnh như vậy?" Nguyễn Long Duy sợ hãi nhìn Nguyên Tằm.
Vừa rồi, hắn cảm giác được áp lực cực lớn. Nếu Nguyên Tằm muốn t·ấn c·ông hắn, chỉ cần đoàn sương kia cũng đủ để đem toàn bộ tu vi của hắn vô hiệu hoàn toàn, căn bản là không có cách chống lại.
Nguyên Tằm cũng không thèm để ý Nguyễn Long Duy. Nó tiếp tục chầm chậm bò đến vị trí của lá dâu.
Nguyên Tằm ăn lá dâu rất vui vẻ, gặm một ngụm lớn đưa vào miệng.
Chợt, nó cảm giác được cái gì, lại nhìn về phía Nguyễn Long Duy.
"Ngươi muốn linh lực của ta?" Hắn thử hỏi.
Mộc linh lực được đưa ra, dẫn dụ Nguyên Tằm tiến đến. Đáng tiếc, vô dụng.
Hắn thử lại một lần, truyền linh lực vào cây, lại xuất hiện một cái lá khác. Nguyên Tằm thấy thế, lập tức lết thân mình chậm chạp bò qua ăn. Ăn xong, nó tiếp tục nhìn Nguyễn Long Duy.
Hắn hiểu ý, lại tiếp tục rót vào Linh lực. Cứ lặp lại nhiều lần như vậy, Nguyên Tằm càng ăn càng béo.
Nguyễn Long Duy cũng không có ý mạo phạm nó như trước, chỉ ở gần nó quan sát mà thôi.
Nguyên Tằm ăn xong, há miệng ra đẩy một đống khí ra ngoài. Hành động giống như khi đang ợ.
Nó nhìn về phía Nguyễn Long Duy, nhưng lần này cũng không phải có ý xin ăn.
Miệng của Nguyên Tằm mở to, chầm chầm phun ra một sợi tơ thật dài.
"Cho ta sao?" Nguyễn Long Duy hỏi nó.
Nguyên Tằm hơi ưỡn cái đầu lên, sau đó tan biến tại chỗ.
"Muốn trả ơn cho ta vì bữa ăn? Nguyên Tằm huynh đệ này cũng thật tốt." Nguyễn Long Duy lắc đầu cười, lại cách không tóm lấy sợi tơ.
Ánh mắt của Nguyễn Long Duy chớp mấy cái, vì không thể tin nổi. Khi cầm lên Nguyên Tằm Tơ, hắn đã hiểu được hết tất cả công dụng của nó. Là thủ đoạn của Nguyên Tằm sao? Không hề có dấu vết của thần thức hay linh lực. Hoàn toàn là một sợi tơ lại có thể truyền tải được toàn bộ thông tin của nó.
[Nguyên Tằm Tơ: là một sợi tơ do Nguyên Tằm tạo ra. Bất kỳ sinh vật nào nhìn vào cũng không thể phân biệt được đây là Nguyên Tằm Tơ, chỉ xem nó như loại tơ vải thông thường. Người dùng có thể dùng Linh lực để điều khiển, thay đổi hình dạng tùy theo ý thích, cũng có thể chỉnh sửa chất liệu, màu sắc, thuộc tính của nó. Tùy vào nhu cầu sử dụng của chủ nhân, cũng có thể luyện chế nó thành pháp bảo. Tuy nhiên, Nguyên Tằm Tơ chỉ có một sợi, không thể chia làm nhiều hơn. Nguyên Tằm Tơ vô cùng chắc chắn, dựa theo khả năng chưởng khống linh lực của người dùng mà có thể tăng lên khả năng phòng ngự của Nguyên Tằm Tơ. Tu sĩ cùng đẳng cấp khó có thể làm hư hại được tơ này, nhưng nếu như bị hư hại, liền sẽ phế đi, không có cách nào sửa chữa.]
Nguyễn Long Duy nói tiếng cảm ơn:
"Tằm huynh đệ, cảm ơn ngươi. Ta rất cần quần áo. Làm người rừng thật lâu, suýt chút nữa quên cách ăn mặc luôn rồi."
Hắn vung tay, dùng pháp lực che lại khả năng cảm nhận và quan sát của Ngưng Châu và Tiểu Huyền.
Sau đó, Nguyên Tằm Tơ biến đổi, hóa thành một bộ áo thụng màu xanh.
Bịch.
Áo, quần da thú bị quăng xuống đất, bị vứt bỏ không hề thương tiếc.
Pháp lực được giải khai, Tiểu Huyền có lại được thị giác.
Nguyễn Long Duy khoác lên mình một bộ áo xanh, mỉm cười nhìn về phía nàng.
Một bộ dáng thư sinh áo xanh, khuôn mặt bình thường, da dẻ bình thường, tóc đen lại để dài đến lưng, bên hông đeo hai cái mai rùa nho nhỏ. Nhìn qua liền sẽ nghĩ hắn thường thường không có gì lạ.
Lần này, Nguyễn Long Duy rất vui. Từ lúc sinh ra đến giờ không hề nghĩ đến, chỉ là một việc đơn giản như kiếm được quần áo mặc có thể mang đến sung sướng như vậy!
"Tiểu Huyền, thấy sao?"
"Quá xá đẹp luôn tiên sinh. Loại áo này là thứ đẹp nhất ta từng thấy. Bọn Yêu tộc ngu ngốc không biết thiết kế trang phục, so với món này của ngài quả là một trời một vực." Tiểu Huyền tranh thủ tâng bốc rồi hỏi một câu: "Nhưng trang phục đẹp như vậy cũng không nên mặc một mình. Không biết ngài có dư tơ không, cũng làm cho Tiểu Huyền một cái?"
Nguyễn Long Duy mới đầu còn vui vẻ, lúc sau liền muốn đổi sang chủ đề khác.
"Thần Mộc không lấy được, cũng nên ra ngoài thôi."
Sớm biết trước khó có thể lấy được thần mộc, bây giờ lại lời được một bộ quần áo. Không lỗ!
Sau đó, Tiểu Huyền "được" ưu tiên ra ngoài trước vì là nữ... chuột bạch. Sau đó, khi đã biết phía bên kia an toàn rồi, đến lượt Nguyễn Long Duy cùng Nguyên Châu.
Ở phía bên kia Địa Môn, cũng không phải là bên trong Long Mạch, mà là Bãi Vỹ Liên Sơn.
Nguyễn Long Duy nheo mắt nhìn Bãi Vỹ Liên Sơn, nhìn sang Tiểu Huyền, hỏi:
"Quang cảnh núi này có chút khác biệt."
Tiểu Huyền ở bên cạnh, vốn đã ngây ngốc ở tại chỗ. Miệng nhỏ của nàng há ra thành chữ O, để lộ hàm răng trắng bóng.
Bốp.
Thừa Phong Kiếm gõ vào đầu nàng, khiến nàng lấy lại tinh thần.
Nguyễn Long Duy hỏi: "Ngươi bị gì?"
Tiểu Huyền chỉ chỉ Bãi Vỹ Liên Sơn, phấn khích nói: "Đã qua, đã qua. Bên đây là phía Nam Liên Sơn. Ta chỉ đường đúng!"