"Tam phương? Không biết ý của ngài là...?" Thiết Điền hít dài một hơi, luống cuống hỏi lại.
Lỗ Thâm nghe được lời này, trong lòng cũng có sóng to gió lớn nhấc lên.
Kim Tân, Kim Vĩnh vốn dĩ còn muốn dùng ánh mắt tác động đến Thiết Điền thì bỗng nghe được tiếng truyền âm trong tai, sau đó bọn hắn không cáo từ đã rời đi.
Cửu Dạ thấy vậy, không khỏi mỉm cười tạm biệt:
"Kim chỉ, kim khâu lần sau lại gặp."
Hai người không nói gì, chỉ để lại một tiếng "Hừ" ở trong sảnh sau khi biến mất.
"Cửu tiền bối, vừa rồi ngài có ý gì?"
- "Ý trong mặt chữ. Ba bên chúng ta cùng nhau hợp tác, phát triển cái biên giới này. Dù sao Tây Vực bị lạc hậu đã lâu, cũng nên để nó bắt kịp văn minh hiện đại một chút." Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lỗ Thâm, để lộ ánh mắt mang ý vị sâu xa. "Ví dụ xây dựng thêm vài tuyến Tốc Hành Linh Chu."
(Chu: nghĩa là tàu thuyền. Tốc Hành Linh Chu có thể hiểu là tàu tốc hành)
Lỗ Thâm nghe xong lập tức thu được kinh hỉ, hắn vốn dĩ còn đang suy nghĩ cách nói chuyện cùng Cửu Dạ, không ngờ tới đối phương lại trực tiếp như vậy. Khóe môi vị chấp sự mập mạp này lộ ra một nụ cười hòa ái, giọng điệu thân thiết vô cùng:
"Cửu tiền bối chí phải. Tiêu Thủy Thương Minh cùng Thánh Cung từ lâu đã có tiếng là quan hệ tốt, hôm nay lại cùng nhau hợp tác lại còn không phải là quý hóa quá đây?" Nói xong, hắn lấy ra một cái ngọc giản, xin phép Cửu Dạ. "Nếu như tiền bối đồng ý, vãn bối xin phép được thông báo cho Đà chủ, để ngài ấy tự mình tới Thánh Cung bàn bạc."
"Không cần thiết. Ba chúng ta đều đã ở đây, đủ để đại diện cho ba bên hợp tác."
Lỗ Thâm nghe vậy, lộ ra một chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cố xin phép được bàn với cấp trên, sau khi được Cửu Dạ đồng ý, hắn tạm thời ra ngoài liên lạc một chút cùng cấp trên để xin phép.
Bên trong sảnh nghị sự, Cửu Dạ thản nhiên chờ đợi, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Nguyễn Long Duy với ánh mắt mang theo ý vị thâm trường.
Nguyễn Long Duy cảm giác được ánh mắt của đối phương thì gật đầu nhẹ biểu thị lễ phép.
Một chốc sau, Lỗ Thâm quay trở lại, trên gương mặt không còn một chút bất đắc dĩ nào, chỉ có vui vẻ đọng lại.
Sau khi qua một phen thảo luận công phu, rốt cuộc ba bên cũng soạn ra được bản thảo luận hợp tác.
Bởi vì để đạt được sự tin tưởng hoàn toàn khi hợp tác, Cửu Dạ đề nghị ba người cùng nhau lập xuống lời thề, nhờ Thiên Đạo làm chứng. Cách thức cũng đơn giản. Mượn nhờ khí vận của Thiên Kiếm Sơn Trang làm trung gian, để có thể lập lời thề cùng Thiên Đạo.
Vùng tiếp giáp giữa Nam Bộ cùng Tây Vực hiện tại đều thuộc sở hữu của Thánh Cung. Mà địa bàn của Thiên Kiếm sau khi được phân chia lại đã chiếm gần một nửa. Trong số đó cộng thêm một khoảng đường biển dài chiếm gần 1 phần 3 vùng duyên hải của Tây Vực.
Thánh Cung sẽ hỗ trợ Thiên Kiếm Sơn Trang phát triển toàn bộ những nơi này, xây dựng rất nhiều thành thị lớn cùng hải cảng. Về phần quản lý, đương nhiên sẽ là đôi bên cùng làm.
Đổi lại, Thánh Cung sẽ được phân chia một phần ba lợi nhuận thu được từ các nơi này trong vòng trăm năm. Hai phần ba còn lại sẽ được chia đều cho Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Tiêu Thủy Thương Minh. Sau khi kết thúc thời hạn trăm năm, ba bên sẽ cùng nhau thỏa thuận lại lợi nhuận.
Nguyễn Long Duy đứng ở phía sau, yên lặng lắng nghe, trong lòng âm thầm suy tính.
"Lợi nhuận này không tệ, còn là ngang hàng cùng với Thánh Cung cùng với Tiêu Thủy Thương Minh. Nhưng rốt cuộc vì sao Thánh Cung lại muốn làm vậy? Chẳng lẽ Thiên Kiếm Sơn Trang nằm trên một cái kho báu?"
"Có lẽ không phải. Bọn họ đánh mất bốn tông ở Tây Vực, bây giờ lại đánh chủ ý vào đường biên giới, hẳn là muốn tìm cách tiến vào Tây Vực một lần nữa."
"Thiên Kiếm Sơn Trang hiện đang thiếu thốn nhân lực, đương nhiên sẽ không tiếp quản những tòa thành này. Ngược lại cũng tốt, hiện tại đã có người của Thánh Cung cùng Tiêu Thủy Thương Minh hỗ trợ quản lý."
"Nhưng việc này có chút kỳ quái. Theo như ta biết, Tây Vực không thể so bằng bất kỳ một bộ nào. Vì sao hết Tiêu Thủy Thương Minh rồi lại đến Thánh Cung cố chấp muốn gặm cục xương này?"
"Có lẽ nên đợi cơ hội thích hợp lại hỏi Lỗ chấp sự."
"Theo như thực lực của vị Cửu tiền bối này, tu vi hẳn phải là Hóa Thần rồi? Một cái Hóa Thần ngang nhiên đi vào Tây Vực chắn chắn sẽ bị Vực Chủ biết đến. Nhưng hợp tác lần này không có Vực Chủ xuất hiện ngăn cản, hẳn là đã được thông qua. Dù cho là mưu dày kế ẩn nhưng trước mắt là trăm lợi, không hại, quả thật không có lí do nào để mà từ chối."
Vốn dĩ ba người Cửu Dạ, Lỗ Thâm, Thiết Điền đang bàn luận, chợt Cửu Dạ nhìn về phía Nguyễn Long Duy, lên tiếng:
"Chử tiểu hữu thấy các điều khoản này đã đủ hợp lý chưa?"
Lúc này, Nguyễn Long Duy đang đăm chiêu cùng chiêu suy nghĩ trong lòng, bên ngoài thì đan tay, cúi đầu nhìn đất giả vờ ngây ngô.
Khi nghe thấy đối phương hỏi đến mình, hắn vội vàng đáp lại:
"Tiền bối quá xem trọng vãn bối. Vãn bối chỉ là một cái tiểu tu sĩ, sao có thể hiểu được chuyện trọng đại như vậy?" Cảm thấy trả lời như vậy còn chưa đủ ổn thỏa, hắn bổ sung một câu. "Thế nhưng trong lòng vãn bối biết rõ, Thánh Cung tới đây với thiện ý, đương nhiên sẽ đưa ra điều kiện hợp lý."
Cửu Dạ mỉm cười, nói lời giống như chỉ thuận tiện hỏi thăm:
"Ồ. Nếu tiểu hữu đã tin tưởng chúng ta như vậy, chi bằng cùng xuôi Nam một chuyến, tự mình tọa trấn một tòa thành như thế nào?"
"Đương nhiên, nếu tiểu hữu nguyện ý, chúng ta có thể hoàn thành một cái thật nhanh trong chưa tới một tháng, thuận tiện cho tiểu hữu tu luyện. Về phần linh mạch, bản sứ cũng sẽ tự mình đi một chuyến, lựa chọn thượng phẩm linh mạch để bày tỏ thành ý."
(Linh mạch: tương tự như Long Mạch nhưng nó chứa đựng linh khí thay vì nguyên khí, mức độ phổ biến ở tu tiên giới là rất cao. Hơn nữa linh khí còn dễ tiếp cận hơn, không bị giấu kín sâu trong lòng đất. Chia làm các cấp nhất giai đến ngũ giai, tương ứng với từng cảnh giới từ Luyện Khí đến Hóa Thần. Bên trong từng giai cũng phân chia thành từng phẩm cấp hạ, trung, thượng, cực.)
Nguyễn Long Duy nghe xong, trong lòng liền bộp chộp. Hắn thật sự muốn trốn thật xa, cẩu thả tu luyện một quãng thời gian, sau đó đột phá Hóa Thần chi cảnh lại xuất hiện.
Thế nhưng ở Tây Vực đào đâu ra nơi tu luyện dễ như vậy? Rồi lại đào đâu ra công pháp?
Không giống như các nơi khác, Tây Vực không có dư dả linh mạch. Nói đúng hơn, đều đã bị các đại thế lực chiếm cứ.
Nếu Nguyễn Long Duy muốn tìm nơi để cẩu thả thả tu luyện, trước hết hắn cần cắt ra một phần linh mạch phía dưới Thiên Kiếm Sơn Trang rồi vác nó đi. Điều này quá bất hợp lý.
Dù cho có nơi tu luyện, liệu hắn có thể cẩu thẳng một đường?
Hắn đã từng nghĩ đến vấn đề này nhiều lần. Câu trả lời là không. Trong bốn cái tài, lữ, pháp, địa, hắn thiếu đủ thảy bốn cái.
Vì thế hắn quyết định không cẩu.
Nhắc đến cũng trùng hợp, đề nghị mà Cửu Dạ đưa cho Nguyễn Long Duy lại có kèm tài, lữ, địa bên trong, chỉ thiếu mỗi pháp.
Cửu Dạ vẫn cười, thuận miệng hỏi:
"Thế nào Chử tiểu hữu?"
Quả thật Nguyễn Long Duy cũng có ý định xuôi Nam, nhưng không phải bằng cách này. Vì vậy đành từ chối "ý tốt" thôi.
Ngoài ra còn một lí do nữa, vẻ mặt của người này quá bất bình thường. Vẻ đẹp lưỡng tính này có chút lạ. Mà Nguyễn Long Duy thì không thích "lạ". Hắn sợ rằng Cửu Dạ có ý đồ bất chính với thân thể hắn!
"Đa tạ ý tốt của tiền bối. Hiện tại vãn bối chỉ muốn ở lại tông môn, dốc lòng tu luyện, sớm ngày kết đan. Những cái khác về sau lại nói."
Cửu Dạ nghe xong cũng không tỏ thái độ gì:
"Được rồi. Vậy thì ta chúc tiểu hữu sớm ngày ngưng được Linh Đan, trở thành trụ cột của quý trang. Còn vấn đề kia, về sau lại nói."
Sau đó, hắn lấy ra một cái lệnh bài bằng kim loại cùng một lá phù đen, đưa cho Thiết Điền:
"Đây là Thánh Thi lệnh, có được nó đồng nghĩa với việc đại diện cho thân phận khách quý của bản cung. Ngoài ra, nó cũng có tác dụng như ngọc giản truyền tin. Về sau nếu có việc cần thông báo có thể tùy thời liên lạc cùng chúng ta bằng cái này."
"Về phần hắc phù thì nó có thể bảo vệ quý tông khỏi ngoại xâm." Nói xong, Cửu Dạ truyền linh lực vào trong lá phù.
Phù được kích hoạt, hiện ra vô số văn tự lơ lửng, sau đó lần lượt bay ra xung quanh Thiên Sơn, Kiếm Sơn. Mấy trăm cột sáng màu đen xuất hiện, đồng loạt phóng thẳng lên trời.
Sau đó, cột đen hòa lại làm một thể, tạo thành một hình bán cầu màu đen bao phủ Thiên Kiếm Sơn Trang.
Phóc.
Phù đen kêu lên một tiếng rồi tiêu tán.
Bán cầu màu đen dần dần mờ nhạt, sau cùng biến mất theo.
"Tốt. Trận pháp phòng hộ đã được bố trí xong. Mọi việc xem như hoàn thành, bản sứ cũng nên đi."