Sau khi đưa tiễn vị đại sứ Cửu Dạ rời đi, Thiết Điền và Lỗ Thâm đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng xong."
Riêng Nguyễn Long Duy còn đang sững người, không kịp phản ứng. Bởi vì vừa nãy hắn nghe được truyền âm của Cửu Dạ bên tai.
Nội dung cụ thể nhưng vô cùng khó hiểu: "Nếu tiểu hữu có thắc mắc hay khó hiểu gì khi tu luyện đều có thể đến Thánh Cung chúng ta."
Ta tu luyện thì liên quan gì đến Thánh Cung các ngươi mà phải hỏi? Chẳng lẽ Cửu Dạ giống như thầy Ưu Đà trước kia, nhìn ra được ta cùng linh hồn chi đạo hữu duyên?
Nguyễn Long Duy chợt nhớ đến thủ đoạn khống chế hai vị Nguyên Anh chân quân của Cửu Dạ trước đó, trong lòng rất hứng thú: "Ừm, nếu vậy khi nào dịp cũng nên thử nhìn qua một chút."
Lỗ Thâm lấy ra một viên châu, đem nó dò xét kỹ càng Thiên Kiếm Sơn Trang một lần. Xác định mọi thứ đã ổn, hắn quay sang nhìn Nguyễn Long Duy, đánh gãy suy nghĩ của đối phương, hỏi:
"Chử Sen, ngươi dự định ở đây tu luyện sao?"
Lỗ Thâm nhìn thấy biểu hiện do dự không nói của hắn, bình thản giải thích:
"Không cần lo lắng. May là trước khi đi đến đây, Đà chủ có đưa cho ta Tiêu Thủy Tử Châu. Nhờ có nó mà vừa rồi ta có thể thăm dò xem Thánh Cung có lưu lại thủ đoạn gì ở sau hay không. Nó vừa rồi đã đưa ra kết quả là không, ngươi có thể yên tâm nói chuyện."
Lợi hại như vậy?
Nguyễn Long Duy nhìn viên châu không phải màu tím, hơi thắc mắc:
"Lỗ chấp sự. Tiêu Thủy Tử Châu nhưng lại không có màu tím?"
"Ha ha ha." Thiết Điền ở một bên, nhịn không được bật cười thành tiếng. "Chử Sen, không phải chữ Tử (tím) mà là chữ Tử trong mẫu tử. Nó là một bộ nhiều viên tử châu cùng một viên mẫu châu."
Lỗ Thâm gật đầu, xoa xoa viên châu, lại nói:
"Đây là pháp bảo của Thương minh. Mẫu châu là thông thiên linh bảo, sở hữu linh trí. Nó dựa vào việc học tập kiến thức của đan, khí, trận, phù..."
Lỗ Thâm giới thiệu rất nhiều, tiện thể kể thêm một số lịch sử của Thương Minh, Nguyễn Long Duy nghe rất chăm chú, không hề tỏ ra mất kiên nhân. Nội dung bài thuyết trình dài hơn 10 vạn chữ đã được lược bớt sau dấu ba chấm.
"Ta giải thích như thế, ngươi có thể hiểu rõ đại khái?"
- "Ta đã hiểu rồi chấp sự."
Tiêu Thủy Châu là thông thiên linh bảo, có khả năng thu thập toàn bộ dữ kiện cùng phân tích nó. Dựa vào đó có thể đưa ra kiến nghị cùng biện pháp cho người sử dụng.
Nói dễ hiểu, thì nó có thể được xem như là ChatGPT phiên bản tu tiên.
Bằng cách dùng Tiêu Thủy Tử Châu ghi lại thông tin cần thiết sau đó truyền về (nhập dữ liệu) cho Tiêu Thủy Mẫu Châu thì ta có thể nhận được phản hồi kết quả (xuất dữ liệu) từ nó.
Sau lần này, Nguyễn Long Duy lại có thêm nhận thức về Tiêu Thủy Thương Minh. Hóa ra đây không phải là thương hội bình thường, mà là một thế lực đỉnh cấp!
Tiêu Thủy Thương Minh phủ rộng khắp tu tiên giới. Ban đầu, trụ sở của nó nằm ở Bắc Bộ, trải qua hơn vạn năm phát triển, cuối cùng đạt đến mức độ khổng lồ như hiện tại.
Thực lực của Tiêu Thủy Thương Minh lớn đến đâu sao?
Bắc Bộ, Nam Bộ, Đông Hải đều có trên một vị Hóa Thần nguyên sư của Thương Minh tự mình tọa trấn. Chỉ riêng Tây Vực vì chưa phát triển được hoàn toàn nên chỉ có một vị Đà chủ là Nguyên Anh chân quân tọa trấn.
Biết được hiện tại đã có thể nói chuyện bình thường, Nguyễn Long Duy nói r dự định sắp tới của mình cho hai vị trưởng bối này biết, đồng thời hỏi thăm một số thứ.
Đầu tiên hắn dự định đi ra ngoài lịch luyện, tranh thủ cơ hội đi biển tìm một nơi thích hợp để thả trứng rùa, cũng như rời khỏi Tây Vực.
Vì sao phải rời đi Tây Vực? Bởi vì nơi này quá lạc hậu mà còn bị Kim Hoàn Thần Tông kiểm soát gắt gao. Đây giống như việc sinh viên ở quê phải lên thành phố vậy. Nhất là sinh viên nghèo hiếu học Nguyễn Long Duy.
Tiếp đến, hắn muốn học tập luyện đan cùng trận pháp. Nghe nói ở Nam Bộ cũng có không ít tông môn chuyên về thứ này, vừa vặn có thể đi học hỏi người ta.
Cuối cùng chính là tìm kiếm hành tung của Lữ Mộc cùng nữ tử tóc bạc. Vấn đề này bị Nguyễn Long Duy một mực ghim ở trong lòng. Mục đích đơn giản là trả thù. Đôi khi ngủ mơ, hắn thường sẽ nhớ đến lúc bị hai người này tính kế g·iết hắn ở thành An Lộc cũng như cảnh tượng bọn chúng tàn sát Thiên Kiếm Sơn Trang ngày đó.
Đây cũng là tác dụng phụ của thuật sưu hồn. Việc đọc được ký ức của đối phương sẽ dễ ảnh hưởng đến tâm trí của chính mình, sử dụng càng nhiều sẽ càng dễ trộn lẫn giữa ký ức chính mình và ký ức của đối phương, về lâu dài có khả năng sẽ rơi vào tình trạng điên điên khùng khùng. Đối với tu sĩ có tâm lý yếu còn sẽ rất dễ xuất hiện tâm ma.
"Ngươi sinh ra tâm ma rồi?" Lỗ Thâm kinh ngạc hỏi.
Thiết Điền không nói gì, nhưng khuôn mặt lại toát lên một vẻ lo lắng. Dù sao Thanh Diệp chân nhân trước đây cũng bởi vì vướng phải tâm ma mà chậm trễ việc tu luyện.
Nguyễn Long Duy nghe vậy, cảm thấy giật mình, nhưng rất nhanh hắn lắc đầu, bình thản nói:
"Không phải tâm ma. Chỉ là khó chịu vì bị tính kế thôi. Dù cho ta không trả thù được thì cũng không thấy có vấn đề gì. Hiện tại không được thì về sau ta lại đi tìm chúng trả thù."
Thiết Điền không hiểu, hỏi:
"Chử Sen, nếu ngươi đã muốn trả thù thì tại sao không yêu cầu Cửu tiền bối bắt chúng đến bồi tội? Dù sao ngay cả Nguyên Anh chân quân còn bị trảm đầu thì hai cái Trúc Cơ có tính là gì?"
- "Nhưng ta nghe Cửu tiền bối nói bọn chúng đã bỏ trốn sau khi nghe tin Đoạt Hồn ma quân c·hết."
"Thì sao? Chúng ta cũng có thể nhờ Cửu tiền bối truy nã chúng cơ mà?"
Thiết Điền tiếp tục truy vấn, không hề nhượng bộ. Nguyễn Long Duy nghĩ nghĩ, nói ra lời nói dối:
"Đệ tử muốn tự mình thay cho các vị đồng môn báo thù."
Hiểu được ý tứ của hắn, Thiết Điền cũng không còn muốn quản:
"Được, tùy ngươi thôi. Trước khi hành động nhớ cân nhắc kỹ là được."
- "Đệ tử hiểu rõ."
Lỗ Thâm phất phất tay, muốn dời khỏi chủ đề này: "Được rồi, vấn đề này nói sau đi. Chúng ta trở lại chuyện trước đó."
"Chử Sen, nếu ngươi đã có ý định rời khỏi Tây Bộ thì trước tiên nên đi gặp Đà chủ trước đã. Ngài ấy có lời muốn cùng ngươi nói."
Nguyễn Long Duy chỉ chỉ chính mình, hỏi lại:
"Cùng ta nói sao chấp sự? Nhưng ta còn chưa từng gặp qua ngài ấy cơ mà?"
Lỗ Thâm nhếch vai, nói:
"Ta không biết lí do, vốn chỉ giúp truyền đạt lại cho ngươi mà thôi."
Nguyễn Long Duy chép miệng: "Được, vậy để ta đi. Địa điểm ở đâu vậy chấp sự?"
"Ở đây. Thời gian khoảng chừng 1 tháng nữa đi."
"Sau đó Đà chủ hẳn sẽ đi một chuyến đến Thánh Cung. Đến lúc đó ngươi cũng có thể đi nhờ phi chu của thương minh để lén lút rời khỏi Tây Vực."
"Ừm, còn có một chuyện về việc ngươi muốn học tập luyện đan và trận pháp. Thương Minh của chúng ta cũng có đào tạo hai thứ này. Tuy nhiên lại có một điều kiện."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, hai mắt phát sáng lên, nhìn về Lỗ Thâm với vẻ chờ mong, hỏi ra ước ao trong lòng:
"Ngũ Hành Dung Linh đan pháp cũng có dạy sao?"
Ngũ Hành Dung Linh đan pháp là đan pháp nổi danh của Tiêu Thủy Thương Minh, tuy nhiên chỉ có nhân viên ở cao tầng mới có tư cách học đến. Đối với bảo tiêu quèn như Nguyễn Long Duy mà thì khó mà với tới.
Lỗ Thâm khịt mũi xem thường, dội nước vào đầu hắn:
"Ngươi tiếp tục mơ đi. Hiện tại trong minh chúngg ta còn có chưa đến mười vị được phép nắm giữ Ngũ Hành Dung Linh đan pháp. Ngươi nghĩ mình có thể chen chân vào sao?"
Nguyễn Long Duy chán chường thở dài:
"Như vậy ý ngài là gì?"
Lỗ Thâm lấy ra một cái ngọc giản, một cái đan đỉnh, ném đến chỗ hắn nói:
"Sắp tới khi chúng ta hợp tác tam phương, đương nhiên sẽ cần rất nhiều trận pháp sư đến để xây dựng thành trì cũng như luyện đan sư đến để thu hút tu sĩ tứ xứ."
"Đương nhiên, đa phần những trận sư hay đan sư này đều sẽ không ở lại lâu. Cho nên chúng ta thường sẽ chiêu thu không ít học sinh để đào tạo bọn hắn thay vào."
"Khi đó, ngươi có thể đăng ký một cái thân phận giả để vào học. Theo ta thấy thiên phú của người không hề tệ, chỉ cần thực hành đủ nhiều, liền sẽ không ngừng tiến bộ. Ừm, tiền đề quan trọng là ngươi phải biết một chút ít về luyện đan và trận pháp trước đó."