Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 198: Khơi lại nỗi sợ



Chương 197: Khơi lại nỗi sợ

"Chử sư đệ à, lời thật khó nói thế sao?"

- "Sư huynh, ta đã nói rồi. Lúc ta tỉnh dậy thì đã thấy mình rớt vào một cái bí cảnh. Vì tìm không thấy cửa ra nên mới quyết định bế quan tu luyện. Không ngờ mấy tháng trước bí cảnh đó xuất hiện dị biến, nó như vậy mà còn tự động trục xuất ta ra ngoài. Cũng nhờ vậy mà ta vô tình gặp được mọi người."

"Sư đệ không tin ta thì thôi không trả lời vậy. Không cần chém gió như vậy đâu."

-"Sư huynh, ta nói thật. Hơn nữa ta mà rút kiếm chém phong thì sợ là ngươi không đỡ nổi đấy."

Vài ngày trước, Thẩm Bình An rủ Nguyễn Long Duy trở về động phủ trò chuyện. Ban đầu Thẩm Bình An còn muốn mời Cao Bá Thành nhưng đáng tiếc đối phương đã bị hai vị trưởng lão của Kim Hoàn Thần Tông bắt về thượng tông.

Bên trong động phủ, hai sư huynh đệ trà dư tửu hậu, bàn đủ loại chuyện trên trời dưới đất.

Từ việc Thẩm Bình An ra ngoài lịch luyện bị tu sĩ của Luyện Hồn Môn gài bẫy suýt chút m·ất m·ạng, đến việc hơn mười tên đệ tử thiên tài của các thế lực trên Tây Vực bị ma nhân á·m s·át. Sau đó là việc Kim Hoàn Thần Tông định ra ước chiến với Cửu U Lâu, rồi việc Tiêu Thủy Thương Minh tạm thời rút khỏi Tây Vực.

"Nhắc mới nhớ, ngươi còn nhớ Lộc gia không?"

-"Thành An Lộc sao? Có nhớ, ta từng gặp qua gia chủ của bọn họ khi vào thành. Sao thế, ngươi có tin tức gì à?"

"Có một ít. Nghe nói sau khi ngươi biến mất, Thiết Điền trưởng lão cùng Tiêu Thủy Thương Minh lật tung mấy chục ngọn núi, tòa thành xung quanh thành An Lộc lên tìm ngươi, vô tình gặp phải mấy người đó."

- "Ồ. Nói tiếp, nói tiếp. Đừng nói một nửa rồi dừng."

"Toàn bộ đều c·hết. Theo bộ dáng trước khi c·hết thì giống như toàn bộ đều bị rút hồn."

- "Luyện hồn môn? Là tên Lữ Mộc kia?"

"Có khả năng cao là hắn cho người làm thôi. Vì dựa theo dấu vết để lại thì người ra tay chỉ đạt đến tu vi Trúc Cơ sơ kỳ."

- "Đáng tiếc, đều đ·ã c·hết. Biết được tin tức cũng không có manh mối nào điều tra."

"Sư đệ, ngươi để ta nói hết."

- "Lỗi ta. Mời sư huynh nói."

"Ngoài Lộc gia thì chúng ta còn tìm thấy được một người nữa. Là cô nương mà ngươi nhận nhiệm vụ bảo vệ lần trước. Ừm, cái gì Nhan ấy."

- "Nhan Hải Trâm?"

"Chính xác. Ừm, không đúng lắm, 10 năm trôi qua rồi nhưng vì sao ngươi lại còn nhớ kỹ cô nương nhà người ta thế?"

- "Cái này dễ nói. Ban đầu ta dự định tìm đầu mối cung cấp trà ô long, đáng tiếc cảnh còn người mất, Nhan gia đều đ·ã c·hết ở tay Luyện Hồn Môn."



"Trà ô long? Ta chưa nghe nói đến. Nhưng từ từ đã, ngươi khoan hãy đổi chủ đề, ta đang nói cô nương kia cơ mà."

- "Ừm, nàng còn sống?"

"Còn sống, hơn nữa sống rất tốt. Nhờ có linh phù ngươi cho nàng trước đó nên thành công trốn thoát khỏi thành An Lộc trước khi nó bị phong bế."

- "Ở đâu?"

"Ở Tiêu Thủy Thương Hội của Hòa quốc, nơi làm việc cũ của ngươi. Bởi vì nàng từng là tiểu thư của phủ Tể tướng nên khả năng làm việc không tệ, đã được ủy thác làm quản lý của Thương Hội."

- "Khoan đã. Phàm nhân cũng làm quản lý ư? Ta nhớ được tu vi luyện khí viên mãn mới có thể làm chức vụ đó mà?"

"Ta cũng không rõ. Nghe nói như thế nên biết như thế thôi. Bất quá, ta suy đoán thương minh thiếu người nên mới để nàng làm quản lý. Dù sao thương hội ở Hòa Quốc cũng chỉ còn tên Vương Khiêm kia là tu tiên giả, mà hắn cũng chỉ mới đến Luyện khí tầng 5, hơn nữa còn không rành về công việc quản lý."

- "Thiếu người? Mục tiểu muội đã đi rồi sao?"

"Ai cơ?"

- "Mục Tiểu Ninh, tính đến giờ khoảng chừng còn chưa đến 18 tuổi đi. Trước đây khi ta ở đó thì nàng làm quản lý tạm thời của thương hội."

"Ừm, không nghe nói đến. Hẳn là đã rời đi."

- "Sư huynh, nãy giờ ngươi nói những chuyện này là nghe được từ ai?"

"Ừm, thì do Nhan cô nương kia nói đó. Nàng thường hay gửi thư đến sơn trang để hỏi thăm ngươi mà. Đây, ta đều giữ hết."

- "Thư? Gửi thư cho ta làm gì?... Ừm đợi đã. Vì sao tin trong thư ngươi lại biết?"

"Vì ta đọc chứ sao?"

- "Nhưng ai cho phép ngươi đọc trộm thư?"

"Sao lại nói là đọc trộm? Nàng gửi thư cho chúng ta hỏi thăm tình hình của ngươi mà?"

Thẩm Bình An lấy ra xấp thư giấy từ trong nhẫn trữ vật, bày ra đầy trên bàn tiệc.

"Đây ta không có gạt ngươi."

Nguyễn Long Duy buông xuống chén trà, híp mắt nhìn xấp thư. Hắn dùng thần thức quét quanh, rất nhanh đều đọc hết.

Bởi vì đây là thư do phàm nhân viết nên không gặp phải hạn chế gì.



Nguyễn Long Duy đọc xong, mắt híp càng sâu.

Thẩm Bình An không nhịn được, hỏi:

"Sư đệ, sao rồi?"

Nguyễn Long Duy bới xấp thư ra, chọn lấy một tờ trông đã cũ, nói:

"Cảm giác có chút kỳ kỳ?

Thẩm Bình An càng tò mò:

"Sao lại kỳ kỳ? Chúng ta đều đã đọc qua thư trước đó rồi mà?"

Nguyễn Long Duy không nói chuyện, bắt đầu đắm chìm vào suy nghĩ.

Lá thư đầu tiên mà Nhan Hải Trâm gửi cho hắn có thông báo nàng vẫn còn sống, cũng cảm tạ chính mình đã cứu mạng nàng. Nàng còn khoe rằng chính mình được Tiêu Thủy Thương Minh lựa chọn làm quản lý.

Vấn đề nằm ở đây. Nhan Hải Trâm nói, nơi này không có quản lý đã hơn hai năm. Đồng nghĩa, Mục Tiểu Ninh rời khỏi thương hội.

Việc này hắn quên mất. Lần đó vốn còn muốn hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ đi đến Hòa Quốc một chuyến thăm bạn bè cũ nhưng tai họa ập đến khiến cho hắn quên béng đi.

Là ai đến đón nàng? Chẳng lẽ Mục lão vẫn còn sống?

Ôi. Mục lão còn sống, vậy thì giọng nói bí ẩn bên trong kiếm linh khi đó vẫn còn ư?

Nguyễn Long Duy rùng mình, lập tức tan biến tại chỗ, phóng thẳng hướng sảnh nghị sự tìm Lỗ Thâm.

Thẩm Bình An ngơ ngác không hiểu, chỉ nhìn được một chiếc lá rơi xuống cùng âm thanh truyền vào tai.

"Sư huynh, ta có việc. Cáo từ trước."

Sảnh nghị sự.

Lỗ Thâm cùng Thiết Điền đều đang tiếp tục thảo luận. Dù sao tương lai còn nhiều chuyện phải làm lắm, mà Thiên Kiếm Sơn Trang chỉ có một vị trưởng lão thôi.

Ngoài cửa có tiếng nói vội vã truyền đến:

"Lỗ chấp sự. Lỗ chấp sự. Có chuyện. Có chuyện."

Nhìn thấy điệu bộ hốt hoảng của Nguyễn Long Duy, hắn vội vàng tiến đến hỏi thăm:



"Chử Sen, có chuyện gì? Ngươi làm sao? Tu luyện xảy ra vấn đề? Hoặc là cảm thấy thân thể không khỏe?"

"Thiết trưởng lão."

Nguyễn Long Duy vội vàng cúi đầu chào hai người, sau đó bắt đầu kể rõ vấn đề.

Lỗ Thâm biết rõ đầu đuôi, mới thở phào một hơi, nói:

"Ngươi đó, vội vội vàng vàng như vậy làm ta tưởng có đại sự gì."

Trên không trung xuất hiện một cái ngọc giản đã vỡ nát, chầm chậm bay về phía Nguyễn Long Duy.

Hắn nhìn ngọc giản vỡ nát không hề có bất cứ linh lực gì bên trong, thắc mắc hỏi:

"Lỗ chấp sự, đây là cái gì?"

Thiết Điền trả lời thay:

"Là ngọc giản sinh mệnh. Cách sử dụng rất đơn giản, chỉ cần rót vào linh lực vào. Ngọc giản được thiết kế trận pháp hỗ trợ giúp nó duy trì. Chỉ khi nào n·gười c·hết thì linh lực bên trong mới dập tắt."

Nguyễn Long Duy hỏi Lỗ Thâm:

"Tương tự với bản mệnh hồn đăng sao? Nhưng nó có liên quan gì? Chẳng lẽ ý ngài là Mục lão đ·ã c·hết."

Lỗ Thâm gật đầu nói:

"Đúng vậy. Mục lão đ·ã c·hết."

"Lần trước ngươi nói qua về người bí ẩn trong kiếm linh ta cũng đã có suy đoán qua thân phận của hắn. Vấn đề này ngươi có lẽ không cần bận tâm đến được. Đối phương đ·ã c·hết."

Nguyễn Long Duy nghi ngờ, hỏi lại:

"Đã c·hết?"

Lỗ Thâm gật đầu nói:

"Đã c·hết. Do sư phụ ngươi mang hắn cùng một chỗ đi c·hết."

Nguyễn Long Duy lâm vào trầm mặc. Hắn bắt đầu nhớ lại hoàn cảnh trước kia cùng với khí tức mình cảm giác được. Tóc gáy của hắn không tự chủ liền cứng lên, da gà cũng nổi đầy tay.

Hắn biết được Cửu Dạ là tu sĩ Hóa Thần, thực lực vô cùng mạnh, là tu sĩ mạnh nhất hắn từng gặp qua. Nhưng lúc trước đối phương đến đây mang theo thành ý, không hề để lộ bất kỳ khí tức nào trên người. Ngay cả khi đối phương ra tay khống chế hai vị Kim Vĩnh, Kim Tân thì cũng không để lộ chút nào linh lực ba động.

Khi đó Nguyễn Long Duy giống như thầy bói xem voi. Cái gì cũng chạm đến nhưng cái gì cũng không rõ ràng, chỉ có thể tự suy đoán thực lực của Cửu Dạ mạnh đến đâu.

Nhưng người bí ẩn nói chuyện với hắn ở bên trong kiếm linh thì lại khác. Duy cảm nhận rõ ràng được uy áp của đối phương. Chính mình ở trước mặt người đó không hề có chút sức phản kháng. Chỉ một giọng nói cũng mang theo ngàn vạn kiếm ý xuyên thấu tim can.

Cho nên, người mạnh đến như vậy có thể bị sư phụ Ngưng Đan kỳ của hắn g·iết?