Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 95: Khởi sự (1)



Do khuất tầm mắt, người thường có lẽ không thấy được những gì đã diễn ra.

Những sợi dây leo khổng lồ che kín trời, trong khi mũi tên của Kim Hajin lại bé tí như kim.

Tuy nhiên, bất cứ học viên cũng có thể nhận ra, mũi tên của Kim Hajin rõ ràng đi theo một đường cong bất thường.

Chuyện này cũng chẳng mới lạ gì theo một cách nào đó, nếu nó là mũi tên được yểm ma thuật. Tuy nhiên, ma thuật không hề dính líu gì đến cung thuật của cậu ta .

Do thế, người xem khó có thể tin đường bay của mũi tên cậu ta là thật ngay cả khi đã tận mắt nhìn thấy. Nhìn nó giống mấy thằng biến thái hơn là một mũi tên khi đâm xuyên qua những kẽ hở bé tẹo giữa các dây leo và xâu xé con mồi.

“whoooa!”

Ngay thời điểm đó, Chae Nayun cảm thấy rùng mình và bóp chặt túi bỏng ngô trong tay. Bỏng ngô bắn ra từ chiếc túi nhàu nát và văng tung tóe xuống hàng ghế trước như cơn mưa đá.

“Ah, c·hết tiệt, quái gì vậy?”

“WTF???, ai làm vậy…Oh, là Nayun à”

“Ah, xin lỗi nha. Mấy ông có thể ăn chúng”

“…Hử? Oh… Ừ dĩ nhiên rồi”

Các học viên ngồi trước mặt cô bắt đầu ăn đống bỏng ngô đó. Chae Nayun nhìn họ một lúc rồi quay sang phía Yoo Yeonha.

“Này Yoo Yeonha, cậu cũng thấy đúng không?”

Nghe thấy giọng thất thanh của Chae Nayun. Yoo Yeonha toe toét cười.

“Có vẻ như cậu ta không nương tay lần này rồi”

“…Hử? Cậu đang nói về cái gì thế?”

Mắt Yoo Yeonha hướng thẳng vào cung trường trong khi miệng lẩm bẩm. Nhìn Yoo Yeonha như vậy, Chae Nayun cũng chuyển tầm mắt về bãi bắn.

Ah. Kim Hajin vừa quẳng đi cây cung của mình. Cậu ta trông có vẻ hơi tức giận.

“Thiên vị dữ quá mà. Cậu ta có vẻ đang phát điên rồi kìa”

“Phải... khá ngạc nhiên khi cậu ấy nóng tính như vậy… Đúng rồi, mọi thứ trở thật lộ liễu khi bài thi được một nửa. Có phải vị pháp sư ấy phân biệt đối xử với Kim Hajin chỉ vì vẻ ngoài cậu ta không?”

“…Hừm, humm”

Yoo Yeonha gắng lắm mới kìm được tiếng cười phát ra từ tận đáy lòng. Cô biết Kim Hajin không xấu tới mức đấy, nhưng chắc chắn cậu ta xấu hơn Moren.

“Không phải vì vẻ ngoài . Đại công tước Ah Hae-In nhúng tay vào vì Moren là cháu trai cô ta. ”

Ah Hae-In là truyền nhân vĩ đại về ma thuật triệu hồi, một pháp sư cấp bậc thầy, người được hiệp hội tháp ma thuật trao tặng danh hiệu ‘Đội quân một người’. Cô ấy có khả năng triệu hồi và điều khiển quái vật hạng cao bậc 7. Chưa kể, hầu hết quái vật cấp cao đều sỡ hữu trí tuệ , khó có thể nói cho hết được cô ta bá đến mức nào.

“Không phải công tước Ah Hae-In nhập tịch Hàn Quốc từ lâu rồi sao? Sao cô ấy lại có họ hàng được?”

“Moren là họ hàng cũ. Chị gái cô ấy vẫn mang quốc tịch Pháp. Moren là con trai của chị gái cô ấy”

Công tước Ah Hae-In là một người có tiếng tăm, người tự hào mang hạng S trên cuốn sổ đánh giá tài năng của Yoo Yeonha. Đương nhiên, nhờ vậy Yoo Yeonha biết tất tần tật về gia thế của Ah Hae-In.

“Làm sao cậu biết tất cả chuyện này?”

Đó là những gì Chae Nayun thắc mắc. Theo như cô thấy, Yoo Yeonha cái gì về ai cũng biết.

“Cậu nên bỏ thời gian ra mà học hành đi”

“Tớ lười lắm”

Chae Nayun nói vặn lại ngắn gọn, rồi chăm chú nhìn Kim Hajin. Trọng tài hỏi Kim Hajin có muốn thử phạm vi 375 mét không, nhưng cậu lắc đầu và quay về phía đám đông.

Ngay lúc đó, mắt hai người họ chạm nhau.

Kim Hajin nhìn Chae Nayun. Mặc dù cậu ấy nhanh chóng đá mắt sang chỗ khác , nhưng Chae Nayun cảm nhận được gì đó kỳ lạ.

“…”

Cô ấy khẽ chạm tay lên trái tim mình. Nó đang đập thật thất thường. Chae Nayun không thể lý giải nhưng cô nhớ lại những gì người huynh trên game đã nói với cô.

Rằng cô nên bắt đầu nhìn thấy điểm tốt từ cậu ấy.

“Không thể nào, mình đâu có điên…”

Chae Nayun cười phá lên.

Sau đó, chủ trì cuộc thi hét to.

-Lớp Sự thật Kim Hajin thành công ở mốc 350 mét, kỉ lục mới đã được xác lập!

Rào rào rào. Cuộc thi kết thúc với những tràng vỗ tay giòn giã từ đám đông.

Nhưng khi Chae Nayn chuẩn bị quay lại, cô thấy Kim Suho đang tiến đến phòng chờ.

Chae Nayun hỏi Yoonha.

“Này Yeonha, ghé qua phòng chờ tý không?”

“Hông ~”

Yoo Yeonha kéo dài hơi và đứng dậy.

“Tớ bận rồi. Tớ có việc phải làm”

Cô ấy có nhiều việc cần giải quyết. Mẫu phân tích nhân sâm mà Kim Hajin đầu tư sẽ đến vào buổi chiều, rồi tới cuộc họp lên kế hoạch cho Đào lạc.

Trong cuộc họp này, cô hy vọng sẽ đạt được ít nhất một gợi ý về quá khứ của Kim Hajin. Bằng cách đó cô có thể đền đáp cậu được phần nào.

“Làm thế nào một học viên lại có nhiều việc được?”

“Tớ biết mà ,phải không? ~”

Sau khi đáp lại lặng lẽ, cô trở lại ký túc xá của mình.

“…”

Phòng chờ, kí túc xá, phòng chờ, kí túc xá

Chae Nayun lưỡng lự giữa hai thứ, và cuối cùng cô thở dài, lủi thủi tản bộ về ký túc xá.

**

“Uh…”

Cuộc thi bắn cung kết thúc. Vị pháp sư 5 sao trở nên cạn lời.

Ngay cả khi thiên vị tới mức như vậy dành cho Baire Moren, Kim Hajin vẫn chiến thắng.

Nếu đã như vầy rồi thì, hắn nên phản ứng ra sao đây?

Ngay cả hắn cũng chẳng dũng cảm tới mức để nói ‘Tôi sẽ trừng phạt học viên đó vì đã đánh bại cháu trai nữ công tước’

“Phù”

Nhưng trái với dự đoán , Ah Hae-In nở nụ cười toe toét.

“Sao ngươi phải sợ? Hiển nhiên cháu tôi sẽ thua trước một người như cậu ta.”

Nói vậy, Pháp sư 5 sao mới thở nhẹ nhõm.

“Ha,haha… vậy ạ?”

“Tất nhiên. Dù sao tôi cũng khá ghen tị. Nó là một Đặc kĩ ,đúng chứ?”

Khi còn trẻ, trở thanh anh hùng là ước mơ của cô ấy. Tuy nhiên, cho dù cô có nỗ lực bao nhiêu, cơ thể cô cũng không phát triển. Cơ thể và thiên phú của cô chỉ phục vụ cho phép thuật, khiến cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài trở thành một pháp sư.

“Nói với cháu tôi rằng tôi muốn gặp nó. Tôi muốn đưa cháu tôi đi ăn trưa để an ủi ”

“Vâng, tôi hiểu rồi”

Ah Hae-In đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Pháp sư 5 sao cúi gập đầu khi liếc ngang cô.

Cô cao 164cm nhờ đôi giày cao gót giấu dưới lớp áo choàng, nhưng chiều cao thật của cô chỉ 151cm (có tin đồn cho rằng cô còn thấp hơn thế). Hơn nữa, khuôn mặt cô chẳng có nếp nhăn nào và đôi mắt thì long lanh lấp lánh như một đứa trẻ.

Vị pháp sư 5 sao thầm ngờ vực .

Ai sẽ tin Ah Hae-In đã 30 tuổi? Ai nào sẽ liên tưởng đến danh hiệu ‘Đội quân một người’ mà không chút do dự khi thấy cô ấy chứ ? Có mấy thằng điên!

Chẳng phải mấy người da trắng đều rất cao sao? Tại sao nữ công tước lại lùn đến như vậy? Ngay cả cậu con trai lớp bốn của hắn còn cao hơn cô nữa.

…Thì chính lúc đó.

Ah Hae-In đột nhiên quay ngoắt lại và có một thái độ chưa từng thấy trước đây. Đôi mắt sắc lẹm của cô như đâm xuyên qua tâm địa xấu xa của hắn.

“Ngươi vừa nghĩ gì vậy?”

“D-dạ? Ah, không có gì đâu. Tôi chỉ nghĩ những cánh sao trên áo công tước thật đẹp thôi”

“Tsk”

Ah Hae-In khẽ tặc lưỡi. Vị pháp sư kia vã mồ hôi lạnh. Ngay cả lúc bình thường, sức mạnh ma thuật của Ah Hae-In cũng đã được giải phóng khỏi cơ thể để làm giảm tải năng lượng khổng lồ đang bùng cháy bên trong cô.

“Đừng nhìn chằm chằm khi ta đang đứng như vậy. Ta không thích đâu”

Sau khi đưa những lời răng sắc bén đầy ẩn ý với tên pháp sư, Ah Hae-In rời khỏi đài quan sát.

Tay pháp sư đứng hình một lúc.

“Ực…”

Điều duy những gì hắn ta làm được là nịch hót cô ấy cả ngày, thậm chí đi xa tới mức làm xáo trộn trận đấu cuối, để rồi trở về trắng tay như thế này đây.

**

Chủ nhật, 3 giờ sáng

Vào cái lúc mà mọi trẻ em đã ngủ mất đất, Rachel lại mở mắt thao láo trên chiếc giường của mình.

Do cố sức nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ, mắt cô trở nên đau đớn.

Không gian rộng lớn từ phòng căn hộ choán hết tầm mắt cô. Nơi đây thật rộng, và cũng thật trống trải làm sao. Cô ấy không có tài trang trí, vì vậy cô giữ nguyên trạng thái ban đầu của nó. Những thứ duy nhất bên trong là đồ nội thất cơ bản, như ghế dài, giường hay TV.

Kích thước căn phòng có lẽ ảnh hưởng đến tâm trạng trống rỗng của cô.

“…Phiu”

Gần đây cô hay mất ngủ. Tất nhiên, mất ngủ là căn bệnh kinh niên mà cô mắc phải kể từ sự cố lần đó, nhưng dạo gần đây, nó đang trở nên trầm trọng hơn.

Mỗi khi nằm xuống, nỗi lo lắng và sợ hãi lại quấn lấy cô vì những khoảnh khắc xấu hổ đang gào thét trong tâm trí.

Đặc biệt là vụ tranh giành cổ vật giả.

Đó là một bài học đáng thương. Ngay cả khi Kim Suho là đối thủ, cô cũng chưa bao giờ mường tượng mình lại thua bất lực đến như vậy. Hơn nữa, dẫu cuộc chiến giữa cô với Chae Nayun còn bất phân thắng bại, đối với cô thì thế đã là thua cuộc. Rốt cuộc, Chae Nayun mới học dùng kiếm được một tháng trước.

Nếu Kim Hajin không ở đó, danh hiệu MVP của Rachel đã tan thành mây khói.

Kim Hajin…

Cô ngừng mọi suy nghĩ khi nhắc tới cái tên đó.

Rachel bật đồng hồ đeo tay thông minh lên. Cô chỉ có 37 số trong danh bạ của mình. Cô đã sống được nửa đời người tới nơi rồi mà chẳng có ai làm bạn . Tuy nhiên, khi tham gia một nhóm chat, có tới 153 tin nhắn chưa đọc.

[Kim Hajin, tên choắt khôn lỏi, hôm nay chú tuyệt vời đấy. Làm thế nào mà đường cung lại cong v·út như thế? ㅋㅋ ㅋㅋㅋ (hahahaa)]

[Điên rồ thật nhỉ? Hết hát giờ lại đến bắn cung. Hajin ,ổng mà tham gia sự kiện nào thì gánh luôn sự kiện đó ha.]

[À phải rồi, Jamer, cậu ở đây chứ??]

[Sao…]

[Sao cậu không nói gì?]

[Mình đang ốm. Đừng nói chuyện với mình.]

[Nhìn này, có một video về màn trình diễn của Hajin, có hẳn 10000 lượt like luôn ㅋㅋ ㅋㅋㅋ]

Jin Hoseung thêm một đường link vào chat nhóm.

“Nó là gì vậy nhỉ?”

Đột nhiên táy máy tò mò, Rachel ấn vào link.

Lập tức, một video ba chiều trên mạng xã hội hiện lên.

Với tiêu đề.

[Ngôi sao đang nổi, trực tiếp màn biểu diễn của học viên Cube]

“….Ah”

Nó là ca khúc mà Kim Hajin đã hát trước đó. Rachel di ngón tay nhấn để dừng video.

Mặc dù cô thấy lời bài hát có phần hơi kì kì, bài hát đó xứng đáng để nghe đi nghe lại.

“huhumm”

Rachel ho khan, và giả vờ ấn nhầm nút tiếp tục .

Sau giai điệu du dương của dương cầm.

-Nếu…

Giọng hát ấm áp của Kim Hajin vang lên.

Tiếng nhạc tràn vào căn phòng rộng lớn của cô, lấp đầy những khoảng trống.

Rachel chùm chăn và nhắm mắt lại.

Tiếng nhạc đã khiến cô bình tĩnh.

‘Nhưng nghe cậu ta hát live có vẻ hay hơn. Giọng cậu ta thanh hơn thì phải. Mình có nên đi mua một cái đài Bluetooth vào ngày mai không nhỉ? Bluetooth… blue tooth… Nhắc mình nhớ tới Rome…et tu, Brute.’

Những suy nghĩ rối bời của Rachel chen ngang và cô dần chìm vào giấc ngủ.

**

Chủ nhật. Với sự kiện cuối cùng Đua ngục, Hội thi giữa các lớp đã đến hồi kết.

Tất nhiên vị trí dẫn đầu thuộc về lớp Sự thật, nơi hội tụ tất cả anh tài với thứ hạng xếp đầu, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa họ đã có một chiến thắng áp đảo.

Bởi vì các lớp khác phần lớn ăn điểm trong các phần thi không dính líu đến kĩ thuật chiến đấu như game, vẽ, nhảy và nấu ăn. Vì vậy sự khác biệt giữa thứ hạng đầu và hai chỉ là 30 điểm.

Dù thế nào đi chăng nữa, lớp Sự thật vẫn là kẻ chiến thắng, và họ đang tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vô cùng hoành tránh sau đó, dưới sự tài trợ của đại gia Shin Jonghak.

“Yummy, Yummy”

Tất nhiên, tôi không tham gia và giành thời gian ở nhà với Evandel. Evandel đang ngấu nghiến cái cánh gà bên cạnh trong khi tôi đang nghiên cứu tài liệu.

==Nhiệm vụ thực tập lính đánh thuê==

[Độ khó: D]

[Phần thưởng: 300.000.000 won Hàn Quốc hoặc một vật phẩm có giá trị tương đương]

[Mục tiêu: á·m s·át Siemens, cố vấn của người đứng đầu chi nhánh Colaion xã hội đen phía nam Chi nhánh Torino .

[Siemens là một tay xã hội đen khét tiếng, biết đến với nhiều tội danh g·iết người, h·iếp dâm, t·ống t·iền và buôn người. Một số người còn cho rằng hắn là một Ma nhân.]

==

Đây là tài liệu được gửi bởi Hội lính đánh thuê Jeronimo .

“…Colaion”

Khá trùng hợp khi gia đình Colaion cũng tình cờ là một gia thế Mafia giữ vai trò quan trọng trong mạch truyện chính.

Nhìn vào đống tài liệu, tôi lại cảm thấy chút tiếc nuối.

Tôi chấp nhận đề nghị của họ, tự nói với bản thân rằng sẽ viết ra câu chuyện cho riêng mình, nhưng có vẻ độ khó thế này là hơi khó nhai rồi thì phải?

Mafia trong thế giới này khó nhằn hơn chục lần m·afia ngoài đời thực. Đặc biệt là ở Ý, Mafia trở nên gay gắt hơn nhiều sau vụ Ngoại tập ,vì tổ chức của bọn chúng được chính phủ thả lỏng nhiều hơn do còn phải bận tâm với đám quái vật.

Cố vấn của giám đốc chi nhánh Mafia… ông ta có lẽ ít nhất phải mạnh ngang một anh hùng hạng 1 cấp thấp.

“Một ma nhân…”

Nhưng nếu ông ta là ma nhân thật thì tôi sẽ bớt áy náy hơn khi g·iết ổng. Hơn nữa ‘á·m s·át’ có thể nói là một chuyên môn của tôi. Khi Bật chế độ bắn tỉa của đại bàng sa mạc lên, tôi ít nhất có thể bắn xa ở khoảng cách 2 cây số. Nhưng vì hoả lực của tôi sẽ sụt mất nên chắc khoảng cách đó sẽ giảm còn 1 cây mà thôi.

Dù thế nào đi nữa, tôi không hề có suy nghĩ sẽ lập tức chấp nhận cái nhiệm vụ này.

Thế giới ngoài Cube vô cùng man rợ. Chẳng bao giờ là đủ, ngay cả khi tôi được trang bị đến tận răng đi chăng nữa .

“Xem~ nào”

[Thể chất 0/3]

Hiện tại, tôi đang định tạo ra cái gọi là Thể chất này.