Đến một bóng khuất phía sau, nam tử áo đen nói khẽ vào bầu không trung, không biết là nói với ai. Chất giọng trầm, lạnh đến thấu xương lẩn vẩn trong triều không: “Điều tra nàng ta.”
Hắn sai người điều tra thân thế, lai lịch Oanh Thời. Kẻ ngốc thì không được việc, nhưng lanh lợi quá lại dễ khiến người ta nảy sinh cảnh giác. Nhất là trong thời buổi rối ren như bây giờ.
Tân Đế mới lên ngôi chưa lâu, triều đình chưa đến mức thác loạn nhưng cũng không phải tứ bề yên ấm. Hắn là người dưới trướng Hoàng Đế, đứng mũi chịu sào cũng là hắn. Vì vậy người quá lanh lợi, chưa chắc đã có thể an tâm ủy thác.
Sau ngày chạm mặt mấy hôm, Lâm Tử Nguyệt- chỉ huy Cẩm Y vệ mới triệu nàng vào chính điện gặp hắn. Như thể sợ nàng lại mò vào thư phòng của hắn, Lâm Tử Nguyệt còn sai cả người đi hộ tống nàng.
Nàng liếc mắt sang người bên cạnh: “Ngài là?”
“Tại hạ Lam Lễ.”- Hắn đáp cứng ngắc. Đi cùng nàng mà cách nàng xa cả sải tay, cảnh giác ra mặt. Trông như đang áp giải phạm nhân.
Nữ nhi chân yếu tay mềm như nàng thì ăn thịt được hắn chắc! Nhát gái!
Cả hai cứ yên lặng đi đến chính điện, Oanh Thời mơ màng cảm nhận được dường như tên Lam Lễ này không ưa nàng cho lắm. Nàng vỗ hai tay vào mặt cho tỉnh táo, nhanh chóng lấy lại được khí thế của mình. Lam Lễ khẽ liếc hành động kì lạ của nàng rồi hắng giọng một tiếng, nói:
“Cô nương, tới rồi.”
Oanh Thời nuốt “ực” một tiếng, gật gù, nàng không nhìn hắn, nhưng cũng đáp:
“Ngài có thể gọi ta là Oanh Thời.”
Dù gì cũng là cận vệ của chỉ huy đô sứ cấm quân, xuất thân chắc chắn khác biệt với nàng như mây với bùn. Để hắn dùng kính ngữ như thế, nàng hơi ái ngại.
Ánh sáng bàng bạc phát ra từ những viên Dạ Minh Châu khiến chính điện trở nên uy nghii trang trọng đến mức khiến người ta ngộp thở. Có phải Tử Nguyệt hắn bận chăm chút cho đại điện quá nên hết kinh phí trang trí cho thư phòng đúng không? Bảo hai căn phòng thuộc một chủ sở hữu đúng là khó tin quá.
Tử Nguyệt đang ngồi tựa toạ, chân bắt chéo thể hiện quyền uy vốn có của bậc thượng quân. Hắn đưa đôi mắt sắc lẹm nhìn nàng từng bước tiến tới gần.
Dường như hôm nay Tử Nguyệt cũng có gì thay đổi. Không còn vẻ đăm đăm giận dữ trên gương mặt nữa khiến người ta bớt thấy hắn xa cách hơn... khiến Oanh Thời cảm thấy, cái mạng nàng chưa đến lúc phải trầu Diêm Vương.
Nàng khom người:
“Đại nhân gọi nô tì?”
Hắn nói vọng xuống, chất giọng trầm ấm rất dễ nghe, không hề cất chứa nộ khí:
“Sắp tới là Trung Thu, Hoành quốc có lệ mười năm sẽ tổ chức rầm rộ một lần, sẽ có người trong Hoàng thất tới tham dự.”
Oanh Thời chơm chớp mắt, nàng chỉ biết Trung thu qua các giai thoại trong sách mà thôi. Con phố đèn đỏ luôn treo đèn lồng, đêm đêm đều rực sáng, Trung thu với nơi đó, không khác biệt gì với ngày thường.
Nàng trầm ngâm:
“Cả Hoảng thất ư?”
Cơ mà thế thì liên quan gì tới nàng. Nàng có làm mướn cho hoàng cung đâu?
“Đúng thế, vậy nên ngươi cứ liệu mà làm cho tốt.”
Oanh Thời khó hiểu nghiêng đầu đầy thắc mắc. Làm trong cấm quân là phải đa cấp như thế hả!? Nàng có được tăng lương không?
Tử Nguyệt khẽ nhếch mép:
“Không phải ngươi làm việc rất tốt sao. Vừa hay ta đang cần người, chi tiêu bày bố Trung thu ngoài kinh đô năm nay đành nhọc cho ngươi vậy.”
Oanh Thời trầm tư một lúc rồi bỗng thần sắc rạng rỡ hẳn lên, nàng không kìm được mà cong cong khóe miệng, vừa nói vừa nén nụ cười:
“Đại nhân, nô tì tất sẽ không phụ lòng ngài, nhưng nô tì chưa từng được thấy lễ hội Trung thu bao giờ, ngài có thể cho nô tì mượn tạm tư liệu trong thư phòng ngài không?”
Nhìn nàng giống hệt một đứa trẻ đang mong được cho quà. Lâm Tử Nguyệt nheo mắt, gõ gõ mấy cái xuống bàn.
“Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Y chỉ sang chiếc án thư be bé bên góc phải:
“Ngươi sẽ làm việc ở kia, cần tài liệu gì thì cứ nói với Lam Lễ là được. Hắn lấy cho ngươi.”
Nàng ngó sang chiếc bàn đơn chiếc, trông như cho mấy đứa trẻ con bập bẹ đọc chữ ấy... dù đúng là nàng ngồi cũng vừa. Nàng chán nản trề môi:
“Nô tì có phải trẻ con đâu chứ.”
Oanh Thời thương lượng:
“Nếu lần này nô tì hoàn thành tốt công việc, đại nhân sẽ thưởng cho nô tì chứ?”
“Đó là nhiệm vụ của ngươi, và hoàn thành nhiệm vụ là bổn phận và trách nhiệm. Đừng có đòi hỏi, Cẩm Y vệ không nuôi kẻ ăn bám.”
Nàng xụ mặt, đờ đẫn nhìn chiếc thư án bị ghét bỏ đẩy xa nơi góc phòng, lẩm bẩm “đồ khốn keo kiệt” rồi cũng lặng yên về vị trí của mình.
Lam Lễ mặt tuy không biến sắc, nhưng hắn nghe thấy, tay nắm tròn, nhịn cười đến mức run lên. Hắn không ngờ lại có người cả gan yêu cầu được mất với đại nhân của hắn như thế. Lâm Tử Nguyệt phách lối hiên ngang từ thuở nhỏ, không ngờ lại cũng có lúc có người không sợ uy danh của hắn như vậy.
Nhưng Lam Lễ cũng phải ngạc nhiên thêm lần nữa…
Hắn nhìn thấy gì thế kia!? Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, hắn chợt nhìn thấy Lâm Tử Nguyệt có vẻ mặt bàng hoàng như thể “ta vừa bị mắng đấy à” song cũng lập tức trở lại dáng vẻ điềm đạm, nghiêm nghị ngày thường.
Không, hắn hoa mắt thôi, nên là vậy, lớn cùng đại nhân từ bé, từ năm bảy tuổi đã cùng một thầy mà học, cùng trải qua những năm tháng rèn luyện khắc khổ, hắn chưa từng bắt gặp ánh mắt nào như thế…
Lam Lễ vốn nghĩ Oanh Thời dùng trò mèo mới qua ải vào đây làm quản thu tập sự, nhưng nhìn nàng dùng bàn tính gẩy thuần thục đến mức điêu luyện thì cũng phải ngỡ ngàng. Gian phòng im bặt, chỉ có tiếng lật giở sổ sách cùng tiếng thẻ tre va vào nhau “lạch cạch”, không gian như hóa thành hư vô trong sự tập trung tuyệt đối của Oanh Thời.
Lam Lễ nhíu mày, nghĩ bụng: “Thực sự đơn thuần là con gái của một kĩ nữ?”. Thật khiến hắn mở mang tầm mắt. Nhìn Oanh Thời như vậy, nhưng thật ra gan ruột nàng đang nóng như lửa đốt.
Nàng đang tính toán tổng chi cho Lễ Trung Thu mười năm đổ lại. Nàng không ngờ chỉ là một ngày trong năm ấy thế mà số ngân sách bỏ ra lại lớn như vậy. Nàng cũng không ngờ hóa ra ở đây cũng có lúc treo đèn lồng kín các dãy phố.
Lòng gan nàng rạo rực cả lên một phần cũng vì phấn khích, nàng chỉ biết trung thu trong sách, trong giai thoại mà thôi, đây là lần đầu tiên nàng được chiêm ngưỡng lễ hội kinh đô.
Sách vở không lừa nàng. Thực sự có những bông hoa sẽ được bắn lên trời đêm. Nó gọi là pháo. Trước kia ở phố đèn đỏ, nàng chỉ được cầm pháo bông nổ lách tách mà thôi, nhưng cũng không phải năm nào cũng có, nó chỉ xuất hiện khi có kĩ nữ được chuộc ra mà thôi.
Thanh lâu được xây nối tiếp nhau thành các cao lầu, pháo hoa nếu có nổ, ở đấy cũng khó mà ngắm được.
Nàng sắp được ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp ấy rồi. Đúng là rời khỏi lầu xanh, chỗ nào nàng cũng muốn thăm thú một ít.
Tính toán xong nàng xoa đôi tay mỏi nhừ, trên môi không giấu được nụ cười khoái chí, trông có vẻ thích thú, tò mò, tinh ranh.
Tử Nguyệt bước tới, cầm lấy sổ ghi chép thường niên, hắn nói với nàng bằng chất giọng nhẹ nhàng:
“Tính cả phần cho phố đèn đỏ và các huyện lân cận khác nữa.”
Oanh Thời ngạc nhiên:
“Mọi năm đâu có thể lệ này ạ.”
“Bảo thì ngươi cứ làm. Bản quan sẽ bẩm thánh thượng sau.”
Nụ cười bất giác nở trên môi Oanh Thời, đôi má lúm duyên dáng ẩn hiện. Còn gì hạnh phúc hơn khi bản thân được đình đình chính chính cải thiện chất lượng đời sống “quê hương”.
Mà đây cũng là lần đầu tiên có người chịu lên tiếng cho con phố ấy. Phố đèn đỏ chỉ xấu khi nó hoàn toàn bị bỏ quên bỏ mặc tự tung tự tác, bỏ mặc trong một góc tối u uất mà thôi. Nếu có bàn tay săn sóc của bề trên, rồi dần dần sẽ có mầm non nảy lộc, rồi sẽ có điều gì khác.
Không cần bắt đầu từ điều gì to tát, cứ thâm nhập từ những điều nhỏ nhặt như vậy là đủ rồi... A Nguyệt và mấy người ở Sở Thanh lâu biết được mình cũng sẽ được đón trung thu tiết chắc sẽ vui lắm.
Tử Nguyệt là một vị quan tốt.
Hắn dám chạm đến những góc khuất mà ai cũng chê bai dè bỉu, những góc khuất đen tối nhất của đế quốc. Phải có những người tiên phong như hắn có lẽ thái bình mới dần dần xen lấn được vào từng ngõ ngách sâu nhất của đời sống.
Bảo sao còn trẻ mà hắn đã làm đến chức chỉ huy. Oanh Thời bỗng thấy thán phục. Có gì đó tựa như cung kính, tựa như ngưỡng mộ dấy lên trong nàng.