Cố Triển Phi là một người có tính cách không bao giờ ép buộc người khác nhưng hôm nay anh kiên quyết đến như vậy bởi vì anh biết mức độ nghiêm trọng của sự việc này không hề đơn giản.
Hứa Dĩ Tranh biết hôm nay mình nhất định sẽ không thoát được nên anh ta đành phải cắn răng kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua cho Cố Triển Phi nghe. Nhìn vẻ mặt có chút khinh thường của anh, anh ta vội lên tiếng biện minh:
"Tớ chỉ định trêu chọc nhóc đó một chút thôi chứ hoàn toàn chẳng có ý đồ gì với cậu ta, thật đó!"
"Bình thường cậu cũng trêu chọc người ta bằng cách động chạm thân thể sao?"- Cố Triển Phi lạnh giọng lên tiếng.
"Ặc"- Hứa Dĩ Tranh dời mắt sang hướng khác:"Tại vì tối hôm qua tớ cũng uống không ít rượu, cậu biết đó khi rượu vào thì rất dễ khiến con người hành động thiếu suy nghĩ."
"Tửu lượng của cậu rất cao."
Hứa Dĩ Tranh không còn gì để chối cãi:"Thật sự tớ chỉ muốn trêu ghẹo cậu ta một chút thôi mà."
"Nếu thật sự cậu chẳng có ý gì với cậu ta thì trò đùa của cậu cũng đi quá xa rồi."- Cố Triển Phi đáp.
Tính cách đào hoa của Hứa Dĩ Tranh, trong cả khoa Quản trị kinh doanh không ai là không biết. Có một số người còn thường xuyên nhắn tin gạ gẫm anh ta nhưng Hứa Dĩ Tranh chẳng hề để tâm, anh ta thích những thứ mà mình không có được, anh ta thích chinh phục những người không để tâm đến mình vì thế nên tuy "nổi tiếng" là thế nhưng ít có ai từng bước vào mối quan hệ mập mờ cùng anh ta.
Lần này Hứa Dĩ Tranh tiếp cận Hựu Trí như vậy đương nhiên là không đơn giản là do hứng thú nhất thời. Anh ta khá thích tính cách năng động cũng những lời nói có phần xéo xắt của cậu ta nên đương nhiên anh ta cũng muốn thử một thứ gì đó với Hựu Trí. Khi biết cậu ta là trai thẳng, anh ta càng có hứng thú hơn, chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp mà thôi, vừa khéo sao hôm trước lại chính là thời điểm để anh ta thực hiện ý định của mình.
Hứa Dĩ Tranh tựa lưng vào ghế:"Biết sao được, nhưng về sau tớ sẽ không quá trớn như vậy nữa."
Cố Triển Phi chẳng còn lời nào để nói với anh ta, anh đi thanh toán hóa đơn rồi tống Hứa Dĩ Tranh lên xe.
.....
Lâm Phong nghỉ ngơi tại khách sạn mình đã đặt một đêm rồi quay trở lại thành phố C vào sáng hôm sau.
Suốt cả một đêm hắn ta cứ mãi suy nghĩ về chuyện Trì Lạc và A Lạc Lạc là cùng một người. Hắn nghĩ mãi không ra rốt cuộc là tại sao A Lạc Lạc lại không muốn đến gặp hắn, cậu có nhan sắc, có trình độ cao ở cả học tập và trong game, thế thì tại sao lại không có can đảm để gặp hắn? Không lẽ là do cậu không có tiền sao? Bởi vì tự ti về mặt tài chính nên mới không dám đến gặp hắn ư?
Vừa khéo Lâm Phong lại khá dư dả về mặt ấy nên hắn vô cùng tự đắc, hắn duỗi thẳng chân, khẽ ngâm nga một bài hát bằng giọng mũi rồi lẩm bẩm:
"A Lạc Lạc, tôi sẽ đưa cậu trở lại như ngày trước."
....
Vì dư âm sau buổi lễ hội trường khá lớn nên tất cả sinh viên của trường được nghỉ học hai ngày sau đó.
Trì Lạc- một con người đang trong giai đoạn yêu đương nên tâm trạng lúc nào cũng lâng lâng khiến người bên cạnh như Hựu Trí không tài nào chấp nhận được. Cậu ta đã chẳng còn để tâm đến việc của Hứa Dĩ Tranh nữa mà thay vào đó là để tâm đến Trì Lạc.
Hựu Trí chuẩn bị đi làm thêm, cậu ta vừa chuẩn bị đồ đạc xong thì nhìn sang Trì Lạc, thấy cậu ngồi trên ghế ngẩng người nhìn trần nhà. Cậu ta tiến lại gần gõ nhẹ lên vai cậu:
"Chỉ cần một giây một phút tiền bối không nhắn tin cho cậu là cậu lại như thế này sao?"
Trì Lạc liếc nhìn cậu ta:"Không có, chỉ là tớ đang suy nghĩ đến một số chuyện mà thôi."
Hựu Trí nhướng mày:"Chuyện gì? Liên quan đến tiền bối, à không Chí tôn à?"
Trì Lạc đứng dậy đẩy cậu ta ra khỏi cửa:"Đi làm đi nhanh lên, trễ giờ đừng có đổ thừa tớ."
Hựu Trí cười ha hả rời đi, Trì Lạc nhìn cậu ta xuống khỏi cầu thang mới cười mỉm, cậu trở lại vào trong. Điện thoại đặt trên bàn rung lên, Trì Lạc cầm lên xem, là mẹ của cậu gọi đến, cậu vui mừng nhấc máy:
"Mẹ!"
Mẹ Trì ở đầu dây bên kia đáp lời:"Lạc Lạc, con khỏe không?"
"Con khỏe lắm, còn ba mẹ thì sao?"
Mẹ Trì đáp:"Ba mẹ cũng khỏe lắm, đặc biệt là ba con, dạo gần đây ông ấy tích cực tham gia các cuộc hội nghị hơn hẳn."
Trì Lạc bật cười:"Mẹ biết vì sao không ạ?"
"Còn là vì sao nữa, sắp đến thời điểm về nước rồi nên ông ấy tranh thủ làm việc đấy, để đến khi trở lại ông ấy không bị một đống giấy tờ làm cho già đi mấy tuổi."
Mẹ con hai người lời qua tiếng lại một lúc, mẹ Trì bỗng nhiên nói:
"Lạc Lạc à, con nói thật đi, con có đối tượng yêu đương rồi đúng không?"
Trì Lạc khựng lại, cậu biết sớm muộn gì cũng phải nói cho mẹ Trì biết nhưng cậu không ngờ mới ngày đầu tiên mà mẹ đã phát hiện ra rồi, cậu lúng túng không biết phải trả lời như thế nào, mẹ Trì nói tiếp:
"Yêu đương là chuyện tốt, mẹ không xen vào chuyện riêng của con, con vui vẻ như vậy là mẹ yên lòng rồi."