Trì Lạc sụt sịt mũi, nghe những lời mẹ nói xong cậu cảm thấy vô cùng xúc động. Cậu biết mẹ thương mình như thế nào. Nhớ lại khoảng khắc cậu come out với gia đình vào những ngày tháng đầu cấp ba, khi ấy ba mẹ đã vô cùng sững sốt nhưng rồi cũng nhanh chóng chấp nhận, mẹ Trì cũng đã từng nói với cậu:
"Miễn là con hạnh phúc thì mẹ sẽ luôn ủng hộ con."
Mẹ Trì cũng nghe được những âm thanh khác lạ ở đầu dây bên kia, bà lên tiếng:
"Sao vậy Lạc Lạc, con có chuyện gì sao?"
Trì Lạc không đáp lời bà, cậu chỉ khẽ gọi một tiếng:"Mẹ."
"Ừm."- Mẹ Trì đáp.
"Con cảm ơn mẹ."
Thoạt đầu mẹ Trì khá ngạc nhiên nhưng sau đó mỉm cười vô cùng dịu dàng chỉ tiếc là Trì Lạc không nhìn thấy được nụ cười ấy:
"Được rồi, mẹ chuẩn bị ăn tối đây, ba con sắp về rồi."
"Ba mẹ ăn ngon miệng nhé!"
"Cảm ơn con yêu."- Nói rồi mẹ Trì cắt ngang cuộc gọi.
Trì Lạc tắt điện thoại, cậu vừa đặt nó lên bàn dự định sẽ làm một việc gì đó cho đỡ nhàm chán thì nó lại rung lên một lần nữa. Lần này chính là Cố Triển Phi, anh đã gửi tin nhắn đến cho cậu.
Phi: Buổi trưa hôm nay em có bận gì không?
A Lạc Lạc: Có chuyện gì sao tiền bối?
Phi: Dành cho tôi một ít thời gian nhé?
Đương nhiên là được rồi nhưng Trì Lạc muốn thử chọc ghẹo Phi một chút.
A Lạc Lạc: Nếu em bảo không thì sao ạ?
Ngón tay đặt trên bàn phím của Cố Triển Phi khựng lại, anh không ngờ Trì Lạc lại trêu mình như thế, anh nhướng mày, dùng tin nhắn thoại để trả lời cậu:
"Thế thì tôi chỉ đành đến ký túc xá của em đợi đến khi em chịu dành thời gian cho tôi mới thôi."
Trì Lạc thua rồi, cậu thật sự không thể thắng Cố Triển Phi dù là ở trong game hay cả đời thực.
Cố Triển Phi đợi hơn năm phút nhưng không nhận được câu trả lời, anh lại gửi tiếp một tin nhắn đến:
Phi: Được không? Bé cưng?
A Lạc Lạc: Được được được, tất cả đều được, anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Cố Triển Phi bật cười, anh đặt tay lên vô lăng lái xe vào bãi đỗ xe của ký túc xá.
Từ lúc dừng đèn đỏ để nhắn tin cho Trì Lạc đến tận lúc về đến ký túc xá, Cố Triển Phi đã quên mất rằng trong xe mình vẫn luôn có một người ngồi ở ghế sau.
Hứa Dĩ Tranh mặt đen như đáy nồi nhìn tên bạn thân đang trong trạng thái yêu đương của mình, chỉ hận không thể lao lên đánh cho anh một trận. Anh ta không cấm Cố Triển Phi nói chuyện cùng người yêu nhưng chí ít thì anh cũng phải biết tiết chế ở nơi công cộng chứ!
Anh nhìn vào gương chiếu hậu, đáy mắt không giấu nổi ý cười, hỏi:"Làm sao? Không xuống xe à?"
Hứa Dĩ Tranh mở cửa bước ra bên ngoài:"Cậu khỏi cần phải lo cho tớ, hôm nay tớ đến chỗ của Tường Tường!"
Cố Triển Phi không ngăn cản, anh tháo dây an toàn bước xuống xe, không đi vào ký túc xá của mình mà ung dung đi đến tòa ký túc xá ở hướng ngược lại.
Khi Cố Triển Phi bước vào phòng của Trì Lạc thì cậu đang bận solo cùng [Thủy Hoàng Vương], một con boss nằm vùng biển chính giữa [Thẩm Sơn] và [Hắc Vực]. Cậu đánh hăng say đến mức không biết rằng cửa phòng mình đã bị người ta mở ra.
Cố Triển Phi tựa người vào thành ghế, cằm gác lên vai cậu khiến động tác của cậu dừng lại. Anh đặt tay lên tay cầm chuột của cậu, nói bên tai:
"Đừng dừng lại, mỗi một sai lầm của em chính là cơ hội cho [Thủy Hoàng Vương] khôi phục trạng thái cuồng nộ."
Trì Lạc để mặc cho anh di chuyển, Cố Triển Phi nhìn vào màn hình, để ý lượng máu của cậu còn khá thấp, anh lên tiếng:
"Phím Q, hồi máu."
Trì Lạc liền nhấn phím Q.
"Phím E, chuyển trạng thái."
Trì Lạc nhấn vào phím E.
"Phím W, dịch chuyển."
Trì Lạc nhấn vào phím W.
Rất nhanh sau đó [Thủy Hoàng Vương] bị đánh cho tan biến dưới vùng biển [Hắc Vực], trước khi đi ông ta còn để lại một câu:"Lần nay ta thua rồi nhưng lần sau ta chắc chắn sẽ trả thù."
Ánh mắt Trì Lạc vẫn dán chặt vào màn hình, ngón tay còn đang đặt hờ trên bàn phím như đang tiếp tục đợi anh đưa ra hiệu lệnh. Cố Triển Phi biết cậu đang mất tập trung, anh buông tay ra khỏi chuột, lật ngược tay cậu lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau:
"Sao vậy bé cưng? Thủy Hoàng Vương bị tiêu diệt nhanh quá khiến em chưa kịp hoàn hồn sao?"
Trì Lạc ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cậu mới nhận ra mọi chuyện rốt cuộc đã sai ở đâu:
"Không đúng, rõ ràng anh thuộc phái Kim Nhẫn, thế thì tại sao anh lại thành thục chiêu thức của phái Đan Trúc như thế?"
Cố Triển Phi vẫn không đổi tư thế:"Em nói xem?"
Trì Lạc bị hơi thở của anh phả vào tai khiến cả người ngứa ngáy, cậu khẽ nhích người, bật cười:"Em không biết."
Cố Triển Phi không chịu rời đi, anh đuổi theo từng chuyển động của cậu. Trì Lạc nhột đến mức không chịu nổi nữa:
"Anh làm gì đấy hả?"
"Theo đuổi em."
"Có ai theo đuổi mà như anh không? Như vậy giống làm phiền em đấy!"
Cố Triển Phi vẫn không từ bỏ, anh đáp:"Để tôi làm phiền em đi, tôi cũng đợi em làm phiền lại còn gì?"