Sau câu nói của Cố Triển Phi, Trì Lạc đi thẳng vào nhà vệ sinh để lại anh tựa người bên ghế cố gắng nhịn cười. Trì Lạc rời đi nhưng chưa tắt máy tính, Cố Triển Phi ngồi lên ghế, định giúp cậu thoát khỏi game thì âm thanh có tin nhắn gửi đến của game vang lên.
Cố Triển Phi không muốn xâm phạm quyền riêng tư của cậu nhưng khi thấy người gửi tin nhắn là Lâm Phong, anh lập tức nhấn vào xem.
[Bạn bè]_ Lâm Phong: Lạc Lạc, lâu quá không gặp.
Cố Triển Phi nói với vào nhà vệ sinh:"Có người gửi tin nhắn trong game cho em, tôi trả lời được không?"
Giọng Trì Lạc truyền ra bên ngoài:"Vâng..."
Nhận được sự đồng ý của cậu, Cố Triển Phi không khách sáo mà trả lời.
[Bạn bè]_A Lạc Lạc: Tôi không nhớ rằng Lạc Lạc nhà tôi có quen biết cậu.
Lâm Phong im lặng không đáp lời, mãi một lúc sau mới có tin nhắn đến.
[Bạn bè]_ Lâm Phong: Ai vậy?
[Bạn bè]_ A Lạc Lạc: Người yêu của em ấy.
Lâm Phong rời tay khỏi bàn phím, nét mặt hắn ta hiện tại rất khó chịu. Hắn cầm ly nước bên cạnh uống một ngụm, nhìn chăm chăm vào năm chữ người kia gửi một lúc mới đáp lại.
[Bạn bè]_ Lâm Phong: Em đừng đùa nữa mà Lạc Lạc, anh biết trước đó là do anh có lỗi với em, anh chỉ muốn chúng ta giải quyết hiểu lầm này rồi trở lại làm bạn bè bình thường thôi.
[Bạn bè]_A Lạc Lạc: Không đùa, cũng không muốn.
Nhắn xong câu này anh chẳng đáp lời hắn nữa, trực tiếp thêm Lâm Phong vào danh sách đen rồi thoát khỏi game.
Đến khi Trì Lạc bình ổn được tâm trạng bước ra bên ngoài, cậu liền trông thấy Cố Triển Phi đang chơi bộ trò chơi ghép hình mà cậu mua từ lâu nhưng chẳng bao giờ động đến. Trì Lạc gãi đầu, nói:
"Xin lỗi anh, để anh đợi lâu rồi."
Cố Triển Phi lắp mảnh ghép cuối cùng vào khung gỗ, anh ngẩng đầu, mỉm cười:"Vậy bây giờ dành thời gian cho tôi được rồi chứ?"
.....
Cố Triển Phi đưa Trì Lạc đến một nhà hàng nằm trong làng đại học. Đây là nơi chuyên bán các món nướng mà trong đó nổi tiếng nhất là món thịt bò nướng.
Nhà hàng được bố trí theo không gian mở nên không khí rất mát mẻ và thoáng đãng. Cố Triển Phi cầm lấy thực đơn đẩy đến trước mặt cậu:
"Em gọi món đi."
Trì Lạc hỏi:"Có món nào anh không ăn được không ạ?"
"Không có"- Cố Triển Phi đáp.
Thế là Trì Lạc lập tức gọi một phần thăn bò và một phần sườn bò. Trong lúc Trì Lạc gọi món, Cố Triển Phi chưa từng rời mắt khỏi cậu khiến cậu xấu hổ vô cùng, cậu lí nhí hỏi anh:
"Có chuyện gì sao, tiền bối?"
Cố Triển Phi nhướng mày:"Khi nãy thì không nhưng bây giờ lại có rồi."
Trì Lạc nhìn anh, anh nói tiếp:"Khi nào em mới ngưng gọi tôi là tiền bối đây?"
Từ lúc xác định mối quan hệ đến nay Trì Lạc luôn miệng gọi anh hai tiếng "tiền bối". Bởi vì ngày thường gọi quen rồi nên cậu không để ý, bây giờ ngẫm lại thấy cách gọi như vậy nghe xa cách quá.
Cậu cầm lấy ly trà mà khi nãy nhân viên phục vụ đã mang đến nhấp một ngụm:"Vậy em nên gọi anh là gì đây?"
Cố Triển Phi ấy thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ, qua một lúc lâu, anh ngẩng đầu nhìn cậu, thốt ra một câu:
"Gọi chồng yêu đi."
Trì Lạc đang uống trà thì bị lời nói này làm cho sặc đến mức không thở nổi. Cố Triển Phi thấy thế liền đứng dậy đi đến phía sau vỗ lưng cho cậu. Trì Lạc ho đến mức đỏ cả mặt, cậu vừa gạt nước mắt vừa nói:
"Anh, anh nói gì vậy? Anh thật sự muốn gọi như thế sao?"
Đáng ra Cố Triển Phi chỉ định đùa cậu một chút thôi nhưng khi nghe cậu nói như vậy, anh không kiềm lòng được mà đáp lời:
"Đúng đấy, nhưng có từ từ thôi, không vội."
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong Khi chưa thân thiết, Trì Lạc đã nghĩ Cố Triển Phi là một người kiêu ngạo, lạnh lùng, cao cao tại thượng. Ấy thế mà khi chính thức hẹn hò với anh, anh lại để lộ ra những sự trẻ con mà ngày thường mình vẫn luôn chư giấu như thế này. Nói sao nhỉ, Trì Lạc cảm thấy anh như thế này đáng yêu hơn rất nhiều.
Đợi mãi mà cậu không trả lời, Cố Triển Phi mới lên tiếng:"Thế nào, như vậy có được không?"
Trì Lạc gật đầu:"Được, được hết."
Cố Triển Phi hài lòng trở về chỗ ngồi, nhân viên phục vụ đã mang bò cùng lò nướng ra cho bọn họ. Cố Triển Phi đặt bò lên lò nướng, âm thanh xì xèo phát ra khi thịt bò chạm vào vỉ nóng khiến cả hai cùng cảm thấy đói bụng.
Không cần đợi quá lâu, miếng thịt đầu tiên đã bắt đầu chín. Cố Triển Phi gắp nó lên cho vào bát của Trì Lạc, cậu ngẩn người nhìn anh, sau đó nở một nụ cười:
"Cảm, cảm ơn anh...."
Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, những chữ cuối gần như không nghe được. Cố Triển Phi chồm người về phía trước, hỏi lại:
"Em nói gì cơ tôi không nghe rõ."
"Cảm ơn anh, ch-"- Trì Lạc nhắc lại lần nữa.
Anh lại nhích người về phía trước một chút, Trì Lạc nhắm tịt mắt lại, dứt khoát nói: