Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn

Chương 60: Điểm yếu của Cố Triển Phi.



Suốt buổi ăn hôm đó hai người rất ít nói chuyện với nhau, lý do là vì cả hai đều đang trong trạng thái ngại ngùng nên không biết phải bắt chuyện với đối phương như thế nào. Cố Triển Phi chẳng nói lời nào chỉ liên tục gấp thịt đã chín vào bát của Trì Lạc.

Trì Lạc nhận lấy thịt anh đưa sang, ban đầu còn nói cảm ơn nhưng sau đó vì tần suất quá dày đặc nên cậu cũng chẳng nói nữa.

Một bữa ăn trưa cứ như thế mà kết thúc. Ra khỏi nhà hàng, Cố Triển Phi quay sang nhìn cậu, anh hỏi:

"Bây giờ em có bận gì không?"

Trì Lạc lắc đầu, Cố Triển Phi vui vẻ kéo tay cậu đi, cậu ngơ ngác ngẩng đầu:"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi hẹn hò."

Cứ như thế, buổi hẹn hò đầu tiên của hai người đã được quyết định. Địa điểm đầu tiên mà cả hai ghé đến là rạp chiếu phim, Trì Lạc bảo rằng dạo gần đây có một bộ phim kinh dị đang rất nổi tiếng, cậu muốn thử xem một lần cho biết.

Cố Triển Phi không đồng ý ngay lập tức, anh im lặng nhìn tấm biển quảng cáo dán trên rạp phim một lúc lâu. Trì Lạc cảm thấy anh có vẻ không thích nên lên tiếng:

"Nếu anh không muốn xem thì thôi, chúng ta đổi sang phim khác."

Cố Triển Phi liếc mắt sang nhìn cậu, dù gương mặt cậu đang tươi cười nhưng anh biết rằng bản thân cậu rất muốn được xem bộ phim này. Cố Triển Phi cắn răng, anh đi đến quầy mua vé:

"Cho tôi hai vé xem phim "Quỷ trận" cùng với một phần bắp rang cỡ lớn và hai coca."



"Anh, anh không cần miễn cưỡng xem đâu."- Trì Lạc kéo tay anh lại.

Cố Triển Phi cúi đầu, anh ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói:"Không phải tôi miễn cưỡng, chỉ là được đi cùng em thì phim gì cũng chẳng còn quan trọng."

Nếu Cố Triển Phi cứ nói những lời đường mật như thế này thì làm sao mà Trì Lạc chịu nổi đây!

Cũng sắp đến giờ chiếu phim rồi nên vừa nhận vé và đồ ăn là hai người đi thẳng vào rạp luôn. Bên trong đã có kha khá người vào từ sớm, Cố Triển Phi tìm số ghế của mình rồi đưa Trì Lạc đến đó ngồi.

Vị trí của bọn họ thuộc hàng ghế giữa nên khi nhìn lên màn hình không gặp bất kỳ khó khăn gì. Bên cạnh Trì Lạc là hai cậu nam sinh còn đang mặc đồng phục cấp ba còn bên cạnh Cố Triển Phi là hai cô gái đang túm tụm lại xem gì đó trên điện thoại, căn bản là không để ý đến sự có mặt của hai người.

Không lâu sau đó bộ phim đã bắt đầu, hai cô gái kia cũng tắt điện thoại đi, cô gái ngồi bên cạnh Cố Triển Phi loay hoay tìm thứ gì đó, bỗng cô quay sang nhìn anh một lúc lâu rồi lại nghiêng người sang chỗ cô bạn kia thì thầm gì đó. Cố Triển Phi chẳng để ý lắm vì sự quan tâm của anh đã đặt hết vào người con trai đang ngồi bên cạnh.

Trì Lạc xem phim rất chăm chú, cậu cảm thấy nội dung của phần mở đầu của bộ phim khá hay, mạch truyện dẫn vào sự kiện chính rất có tính thuyết phục.

Ánh mắt mải mê dán lên màn hình, bàn tay cậu sờ soạng tìm bắp rang bơ nhưng lại không tìm thấy được bắp mà lại sờ trúng một thứ khác, đó chính là một bàn tay. Trì Lạc giật mình nhìn sang, Cố Triển Phi đang chăm chú theo dõi bộ phim còn bàn tay thì đang nắm giữ tay của cậu.

Trì Lạc muốn nói lại thôi, cậu dùng tay còn lại nhặt bắp rang bơ, còn bàn tay kia nắm chặt lấy tay Cố Triển Phi.

Bộ phim đang dần tiến vào giai đoạn gay cấn, xen lẫn vào đó là những cảnh hù dọa đặc sắc của dòng phim kinh dị. Trì Lạc chỉ hơi giật mình rồi thôi nhưng bàn tay đan chặt với cậu kia bỗng siết chặt hơn.

Trì Lạc quay sang nhìn, ánh mắt Cố Triển Phi đã dời khỏi màn hình lúc này đang nhìn sang một hướng khác. Trì Lạc lại nhìn xuống vị trí nơi đôi bàn tay đan lấy nhau, nếu để ý kỹ còn có thể cảm nhận được anh đang run nhè nhẹ.

Trì Lạc nghiêng người sang hỏi anh:"Anh sợ sao?"



Cố Triển Phi không đáp nhưng anh cũng chẳng xoay mặt lại, Trì Lạc cố gắng nhịn cười, cậu nói tiếp:

"Anh đừng sợ, quay sang nhìn em này."

"Không sợ"- Cố Triển Phi quay sang đáp.

"Được, được, anh không sợ. Nhưng nếu anh không muốn xem tiếp thì chúng ta đi nhé?"

Cố Triển Phi nhìn cậu rồi lại nhìn sang màn hình lớn:"Xem tiếp đi."

....

Cố Triển Phi ngồi trên băng ghế chờ của rạp chiếu phim đợi Trì Lạc mua nước về. Bộ phim này tuy chủ yếu là khai thác về tâm lý nhân vật nhưng những cảnh hù dọa xen lẫn trong đó vẫn khiến anh giật mình. Cố Triển Phi thở dài, xem ra lần này mất sạch hình tượng rồi.

"Anh ơi."- Một giọng nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu.

Cố Triển Phi ngẩng đầu lên, một cô gái cầm điện thoại thẹn thùng nhìn cậu. Cố Triển Phi thắc mắc nhìn cô, cô gái nói tiếp:

"Em, em là hậu bối cùng khoa với anh, em ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi, khi nãy em ngồi cạnh ghế anh trong lúc chiếu phim. Không biết anh có thể cho em xin số điện thoại được không?"

Cố Triển Phi lắc đầu:"Xin lỗi, người yêu của tôi sẽ ghen mất."