Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 147: Cuộc Họp Tại Tòa Thị Chính



Chương 147: Cuộc Họp Tại Tòa Thị Chính

Tại tòa thị chính của thị trấn, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ lớn, lan tỏa khắp căn phòng. Trong bầu không khí trang nghiêm, Vương Cường ngồi sau bàn làm việc, tay lật những trang giấy tờ dày cộm.

Hôm nay, với tư cách thị trưởng của thị trấn, hắn phải giải quyết nhiều công việc liên quan đến sự phát triển của nơi này.

Trước mặt hắn, trợ lý kiêm thư ký Livia đứng nghiêm túc, tay cầm bảng báo cáo và kính mắt khẽ đẩy lên, chuẩn bị cung cấp thông tin về tình hình cư dân.

“Thưa ngài cố vấn, số lượng cư dân trong thị trấn tính đến tháng này đã tăng 5% tổng dân số hiện tại là 12.500 con quỷ. Chúng tôi đang thấy một dòng dân nhập cư từ các vùng lân cận nhờ vào chính sách hỗ trợ dân tị nạn và việc mở rộng các dự án việc làm.”

Vương Cường gật gù, đôi mắt không rời khỏi những dòng chữ trước mặt.

“Cư dân mới đã được đăng ký và quản lý tốt chứ? Chúng ta không muốn xảy ra bất cứ sự bất ổn nào về an ninh khi có quá nhiều người lạ đổ về.”

“Vâng, thưa ngài. Chúng tôi đã thành lập một tổ an ninh đặc biệt để giá·m s·át, và các hộ gia đình mới đã được hỗ trợ về nơi ở cũng như cung cấp việc làm tạm thời tại các xưởng gốm và cửa hàng trong thị trấn.”

Hắn trầm ngâm một lúc, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Tốt. Nhưng không được chủ quan. Ta không muốn xảy ra những bất trắc khi lượng quỷ mới đến quá đông. Cần phải tăng cường sự giá·m s·át để đảm bảo an ninh.”

Livia gật đầu kính cẩn trước khi chuyển sang báo cáo tiếp theo.

“Thưa ngài, về kho lương thực của thị trấn, hiện nay chúng ta vẫn duy trì được mức dự trữ an toàn. Với số lượng hiện tại, chúng ta có thể đáp ứng đủ nhu cầu trong 6 tháng. Tuy nhiên, số kho đông lạnh hiện tại không đủ khả năng để chứa khoai tây và một số rau củ khác. Nếu không xử lý thì số lượng khoai có thể hư cũng khá cao.”

Vương Cường khẽ cau mày, tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ sáng bóng.

"Báo cho bên quản kho ưu tiên xử lý số lượng khoai tây củ, bên xưởng nấu rượu trắng cũng có thể hỗ trợ xử lý khoai tây. Liên hệ với bên đó. Nếu vẫn không đủ chỗ thì nhắn bên thi xây dựng ưu tiên hỗ trợ xây dựng kho đông lạnh."

“Vâng, thưa ngài.”

Vương Cường gật đầu, sự kiên định ánh lên trong ánh mắt hắn.

“Lương thực là nền tảng của mọi sự ổn định. Chúng ta phải chắc chắn rằng người dân không bao giờ rơi vào tình trạng thiếu thốn. Giá·m s·át kỹ lưỡng để không xảy ra sai sót.”

Sau khi nghe báo cáo về kho lương thực, Vương Cường yêu cầu các báo cáo tài chính.

Kế toán trưởng Varnirith bước vào, tay cầm một xấp tài liệu dày. Hắn là một con quỷ đã có tuổi, từng làm việc cho một quý tộc, khuôn mặt có phần khắc khổ, nhưng đôi mắt sáng thể hiện sự cẩn trọng và chính xác trong công việc.

“Thưa ngài thị trưởng, về tình hình tài chính của thị trấn, chúng ta hiện có ngân sách dự trữ là 12.000.000 vàng. Trong tháng qua, doanh thu từ các dự án đầu tư đã tăng 12% chủ yếu nhờ vào các xưởng gốm và đồ nội thất gỗ.”

“Các cửa hàng quán ăn và tiểu thương cũng đang phát triển mạnh nhờ vào lượng khách từ các vùng lân cận. Tuy nhiên, ngân hàng của thị trấn đang gặp một vài khó khăn khi có nhiều khoản vay quá hạn chưa thu hồi được.”

Vương Cường trầm tư.

“Ngân hàng là xương sống của nền kinh tế địa phương. Các khoản vay quá hạn là vấn đề nghiêm trọng. Ta muốn lập tức rà soát và đưa ra các giải pháp thu hồi hoặc tái cấu trúc các khoản nợ. Ta không muốn hệ thống ngân hàng gặp trục trặc, bởi điều này sẽ gây mất niềm tin trong dân.”

Varnirith vội vàng ghi chép những chỉ thị của Vương Cường, đồng thời cung cấp thêm thông tin về doanh thu từ các dự án đầu tư.



“Các xưởng gốm của chúng ta hiện nay đang xuất khẩu sản phẩm ra các vùng xa như Zarak và Stonegate, mang lại doanh thu rất lớn. Các mặt hàng gốm nghệ thuật và đồ gia dụng của chúng ngày càng được ưa chuộng.”

“Bên cạnh đó, ngành đồ nội thất gỗ của chúng ta cũng đang thu hút sự chú ý. Với sự hỗ trợ từ máy móc thì giá cả được giảm xuống, khiến các thương nhân và lái buôn rất ưa chuộng.”

Vương Cường nghe báo cáo với sự hài lòng.

“Đó là tín hiệu tốt. Tiếp tục khuyến khích và hỗ trợ các xưởng phát triển thêm. Chúng ta không chỉ muốn là một nơi sản xuất, mà còn muốn nơi này trở thành trung tâm thương mại lớn của khu vực.”

Kế toán trưởng tiếp tục.

“Ngoài ra, các cửa hàng và quán ăn trong thị trấn cũng đang phát triển mạnh mẽ nhờ vào chính sách giảm thuế và hỗ trợ của ngài. Nhiều tiểu thương nhỏ đã có thể khởi nghiệp, và lượng khách đến từ các vùng lân cận ngày một tăng.”

Vương Cường gật đầu, nhìn về phía cửa sổ, nơi những con đường náo nhiệt bên ngoài đang dần trở thành trung tâm sầm uất. Hắn mỉm cười hài lòng, nhưng cũng không khỏi lo lắng về những khó khăn tiềm ẩn.

“Chúng ta đang đi đúng hướng, nhưng cũng không thể chủ quan. Ngươi hãy chuẩn bị các phương án dự phòng cho mọi tình huống bất ngờ. Tiếp tục theo dõi sát sao các nguồn thu và chi tiêu để đảm bảo rằng thị trấn luôn duy trì được sự ổn định.”

“Nếu có bất kì biến số nào hãy báo cho ta ngay lập tức, đừng giấu giếm. Sắp gia tộc Ravengar có thể sẽ gây áp lực, hãy chuẩn bị biện pháp xử lý.”

Cuộc họp tiếp tục với việc thảo luận chi tiết hơn về các dự án đầu tư mới, các chính sách kinh tế dài hạn và phương án đảm bảo an ninh tài chính.

Những ánh mắt chăm chú, những ghi chú tỉ mỉ, và sự thảo luận sôi nổi trong căn phòng tòa thị chính hôm ấy đều hướng về một mục tiêu chung “sự phát triển và thịnh vượng của Thị Trấn.”

Cuối cùng, sau nhiều giờ bàn bạc, Vương Cường kết thúc cuộc họp với một lời nhắc nhở cuối cùng.

“Mọi thứ đều phải nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Không để bất kỳ yếu tố nào vượt ngoài tầm với. Đặc biệt, phải luôn có phương án dự phòng cho mọi biến động có thể xảy ra. Tình hình hiện tại ổn định, nhưng ta muốn đảm bảo rằng sự ổn định này sẽ kéo dài lâu hơn nữa.”

Những người tham gia cuộc họp lần lượt cúi chào và rời khỏi phòng. Vương Cường ngả lưng vào ghế, đôi mắt hướng về chồng giấy tờ trên bàn.

Hắn biết rằng, dù thị trấn đang phát triển thịnh vượng, nhưng thử thách lớn nhất chính là duy trì được sự cân bằng giữa sự phát triển kinh tế và ổn định xã hội.

Trong thâm tâm, Vương Cường luôn nhớ lời thầy hắn từng dặn.

“Người lãnh đạo thực sự không chỉ là người tạo ra thành công, mà còn là người giữ vững thành công trong mọi hoàn cảnh.”

Sau khi xong việc, trợ lý Maylor ngay lập tức thông báo cho Vương Cường cuộc họp tiếp theo với các thương nhân và chủ cửa hàng. Đây là phần quan trọng tiếp theo trong kế hoạch của hắn: thúc đẩy nền kinh tế thị trấn bằng việc sử dụng báo chí để kết nối các thương nhân và khách hàng.

Báo chí không chỉ là công cụ truyền thông, mà còn là phương tiện mạnh mẽ để quảng bá, kích thích thương mại.

Khi đến nơi, Vương Cường bước vào một phòng họp lớn, nơi các thương nhân và chủ cửa hàng đã tập trung.

Hắn biết rằng nhiều người trong số họ đến chỉ vì hắn mời, nhưng mục tiêu của hắn là khiến họ hiểu rằng quảng cáo trên báo sẽ mang lại lợi ích thực sự cho việc kinh doanh.

Vương Cường đứng giữa phòng họp, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén, hắn nhìn lướt qua đám đông trước khi bắt đầu cuộc thảo luận.Vương Cường bước vào phòng họp, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu treo trên tường hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.



Căn phòng rộng lớn, bàn gỗ sồi to bản nằm giữa, bao quanh là những chiếc ghế xếp san sát, nơi các thương nhân và chủ cửa hàng từ khắp nơi trong thị trấn đã tập trung.

Mùi nhiều loại nước hoa va vào nhau, xen lẫn tiếng rì rầm của những cuộc trò chuyện thì thầm.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của mọi người dán vào mình, đa phần là sự dè dặt và hoài nghi. Họ không quen với những cuộc họp thế này, càng không quen với những công nghệ mới mà Vương Cường đang cố gắng giới thiệu.

Một vài kẻ trong số họ nhìn hắn với ánh mắt thách thức, những khuôn mặt già cỗi cằn cỗi thể hiện rõ sự bất mãn.

Vương Cường đứng giữa phòng, tay chắp sau lưng, với giọng điệu dứt khoát và tự tin, bắt đầu bài phát biểu của mình.

"Chào các vị, chắc các vị cũng đã biết về báo chí rồi đúng không. Và hôm nay tôi muốn nói thêm về một công dụng khác của báo chí.”

Hắn ngắt nghỉ một chút rồi nói tiếp.

“Đó chính là quảng cáo, quảng cáo trên báo có thể giúp các vị tiếp cận khách hàng mà không cần đợi họ đến cửa hàng. Báo chí hiện đã lan tỏa đến nhiều vùng lân cận, tạo cơ hội mở rộng khách hàng một cách chưa từng có."

Phòng họp dường như lặng đi. Không có tiếng đáp lại, chỉ là một vài tiếng ho khan nhẹ từ cuối phòng.

Vài thương nhân lớn tuổi khẽ liếc nhìn nhau, một người thậm chí còn thở dài, lắc đầu.

Mặc dù Vương Cường nói rất rõ ràng và thuyết phục, nhưng không khí trong phòng vẫn có vẻ không thay đổi nhiều. Một số thương nhân vẫn lộ rõ vẻ hoài nghi. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.

"Mấy thứ này là trò của giới quý tộc, có lẽ hợp với họ hơn là chúng ta." Một thương nhân tóc đã bạc ngồi ở cuối phòng khẽ nói với đồng bạn bên cạnh. Hắn ta là chủ kinh doanh cửa hàng bán gia vị, đồ khô và đồ ăn chế biến sẵn.

"Phải đấy, tôi thấy báo chí chỉ toàn phục vụ tin tức cho mấy việc lớn lao, chẳng giúp ích gì cho cửa hàng nhỏ bé của tôi cả." Một chủ tiệm giày đồng tình.

Một thương nhân ngồi ở đầu bàn, với bộ râu dài bạc phơ và khuôn mặt nhăn nheo, nhún vai một cách chế giễu.

“Thưa ngài thị trưởng, chúng tôi không phải là những kẻ mạo hiểm. Báo chí có thể là thứ hay ho đối với những kẻ trẻ tuổi, nhưng chúng tôi đã kinh doanh theo cách này hàng chục năm. Khách hàng của tôi không cần phải đọc quảng cáo để biết đến cửa hàng của tôi.”

Người đàn ông bên cạnh hắn, cũng là một thương nhân lâu năm, gật đầu đồng tình. Họ trao đổi với nhau bằng tiếng thì thào.

"Đúng rồi, báo chí chẳng có gì ngoài những trang giấy lòe loẹt. Cái đó chỉ hợp với những kẻ muốn khoe khoang, không phải là cách để kinh doanh thật sự."

Nghe vậy, một thương nhân trẻ ngồi ở giữa phòng, vừa mở cửa hàng bán vải vài tháng trước, quay sang nói nhỏ với người bạn ngồi kế bên.

“Nghe họ nói chẳng khác nào những ông già cũ kỹ đúng không, Torga. Thế giới đang thay đổi, ai không theo kịp sẽ bị bỏ lại. Ta nghĩ đây là cơ hội để thử nghiệm. Nếu không thử, sao biết được kết quả?”

Người bạn của hắn ta gật đầu đồng tình, giọng hơi chần chừ.

"Đúng, nhưng phải để coi giá cả coi sao đã. Ai biết liệu việc này có thực sự hiệu quả không?"

Vương Cường, đứng ở giữa phòng, dường như nhận ra sự dao động trong đám đông.

Hắn nhẹ nhàng nở một nụ cười, bắt đầu bước chậm rãi quanh bàn, đôi mắt không ngừng quan sát những gương mặt lo âu và nghi ngờ.

“Hiện nay, báo chí đã có mặt khắp nơi này. Và không chỉ ở thị trấn này mà còn đang phổ biến ở các vùng lân cận. Nếu các vị muốn phát triển, mở rộng thị trường, báo chí chính là công cụ hiệu quả nhất. Thử nghĩ mà xem, một khi khách hàng ở các thị trấn khác biết đến sản phẩm của các vị, chẳng phải các vị sẽ mở rộng được phạm vi kinh doanh của mình sao?"



Một người đàn ông trẻ hơn, mặc áo choàng dài, rõ ràng là người mới trong nghề, đứng dậy, ngập ngừng hỏi.

"Nhưng làm sao chúng tôi biết liệu có ai thực sự đọc những quảng cáo đó? Liệu họ có đến mua hàng chỉ vì thấy tên cửa hàng của tôi trên một tờ báo?"

Vương Cường dừng bước, mắt nhìn thẳng vào tên thương nhân trẻ tuổi, gật đầu.

"Đó là câu hỏi hợp lý. Nhưng hãy nghĩ thế này, báo chí không chỉ là một tờ giấy. Nó là một cách để tiếp cận một lượng lớn khách hàng cùng một lúc, đưa tên tuổi của cửa hàng các vị vào tâm trí họ. Hôm nay họ có thể không mua, nhưng khi họ cần một sản phẩm, họ sẽ nhớ đến tên cửa hàng của các vị. Và khi đó, các vị sẽ là sự lựa chọn đầu tiên."

Trong khi một số jwe bắt đầu có vẻ suy nghĩ, vẫn còn những người tỏ ra kiên quyết. Một chủ cửa hàng nhỏ, mặt nhăn nhó như không tin vào điều mình nghe, gằn giọng.

“Tôi không tin vào những thứ mới lạ như vậy. Khách hàng đến cửa hàng của tôi vì họ biết tôi từ lâu, không phải vì một mẩu quảng cáo trên giấy. Chúng tôi làm ăn thế này từ thời cha tôi, và mọi thứ vẫn ổn định."

Không khí trong phòng căng thẳng hơn khi một vài người khác gật gù tán thành với gã đàn ông đó. Họ thì thầm với nhau, giọng nói mang theo sự khinh thường rõ rệt.

“Quảng cáo trên báo à? Nghe như trò đùa. Chúng tôi đã kinh doanh cả đời mà chưa từng cần đến thứ đó."

Giữa lúc bầu không khí có phần căng thẳng, thương nhân trẻ tuổi bán vải, người nãy giờ im lặng quan sát, đứng dậy dứt khoát.

“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên thử. Thị trường đang thay đổi, và chúng ta không thể cứ mãi ngồi một chỗ. Nếu không thử, làm sao biết được liệu nó có hiệu quả hay không? Chúng ta cần phải dũng cảm hơn!”

Những lời nói của hắn ta khiến một số kẻ trong phòng bất ngờ. Một thương nhân ngồi gần cửa, vốn im lặng suốt buổi họp, gật gù.

"Chàng trai nói đúng. Nếu chúng ta không thay đổi, có thể một ngày nào đó chính những khách hàng quen thuộc cũng sẽ quên mất chúng ta."

Một nữ thương nhân, và là kẻ điều hành cửa hàng bán các loại ma cụ, ma dược, ma trận, cất giọng nhẹ nhàng.

“Ta cũng sẽ thử một lần. Nếu chúng ta không thử, cơ hội sẽ trôi qua. Và nếu việc quảng cáo trên báo thực sự có thể mang lại thêm khách hàng, ta không muốn là người bỏ lỡ.”

Cuộc họp dần trở nên sôi nổi hơn khi một số người bắt đầu trao đổi ý kiến về việc thử nghiệm quảng cáo trên báo. Những lời bình luận và lo lắng ban đầu dần được thay thế bằng sự tò mò, thậm chí là hào hứng.

Một thương nhân bán nông cụ bằng sắt, sau khi nghe những lời trao đổi, vỗ vai tên bạn ngồi cạnh.

"Có lẽ chúng ta cũng nên thử. Ai mà biết được, có thể việc này sẽ giúp ta kiếm thêm một khoản."

Cuộc họp kết thúc với một kết quả không ngờ. Mặc dù ban đầu đa số các thương nhân tỏ ra hoài nghi, nhưng một số ít đã bị thuyết phục. Vương Cường, đứng lặng nhìn đám đông đang dần giải tán, cảm thấy hài lòng.

Hắn biết rằng, dù chỉ có một vài người sẵn sàng thử nghiệm, nhưng đó là bước đầu tiên trong kế hoạch dài hơi của hắn. Một khi những kẻ này nhận ra hiệu quả thật sự, mọi thứ sẽ thay đổi.



Nay tính ra 3 chương nhưng tui cảm rồi, nay mắc mưa to nên h nhức đầu nóng sốt. Cố nốt 2 chương. Tui chưa kiểm tra chính tả, lỗi nữa nên có gì mn thông cảm ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯