Ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ phản chiếu lên các bức tường bằng gỗ của phòng khám, tạo nên một không gian ấm cúng nhưng vẫn không kém phần nghiêm túc.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã dần chuyển sang nắng vàng, đã gần trưa nhưng bầu trời vẫn giữ vẻ mát mẻ vào những tháng cuối năm.
Đối với Vương Cường, công việc của hắn vẫn còn tiếp diễn. Hắn bước vào phòng khám với dáng vẻ trầm tư, tay cầm một quyển sổ tay nhỏ có phần cũ, nhưng bên trong chứa đầy những ghi chú quan trọng.
Phòng khám của Maylor không lớn nhưng rất gọn gàng và có phần ngăn nắp. Một chiếc bàn làm việc bằng gỗ sồi cũ, được đặt gọn một góc, trên đó là những chồng giấy tờ, bản phác thảo, và mẫu nghiên cứu chưa hoàn thiện.
Vương Cường bước vào, trên tay cầm một quyển sổ tay nhỏ. Maylor, một con quỷ với tuổi đời đáng kính, đang ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là đống giấy tờ và các mẫu nghiên cứu dang dở.
"Chào ngài, bác sĩ Maylor." Vương Cường bắt đầu, giọng nói trầm ấm và quen thuộc.
"Ngài Cố vấn! Hân hạnh được gặp ngài.”
Maylor, đôi mắt sâu thẳm và đầy sự từng trải của ông ánh lên sự tò mò.
“Có chuyện gì mà ngài đến đây hôm nay vậy?" ông hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng chứa đựng sự thâm sâu của một người đã trải qua nhiều thế kỷ.
Vương Cường mỉm cười, gật đầu.
"Không có gì quan trọng cả, ta đến đây chỉ để kiểm tra tình hình của Armand và bàn lại một số việc. Chúng ta đã nói về việc thành lập bệnh viện, nhưng có một số khía cạnh cần được cân nhắc kỹ lưỡng, đặc biệt là về kiến thức y học mà ta đã nói đến trước."
Hắn mở quyển sổ tay, lật qua những trang giấy chứa đầy ghi chú và bản phác thảo chi tiết.
"Ngài hẳn đã biết đến các phương pháp giải phẫu cơ thể và các biện pháp phẫu thuật, đúng không? Còn vấn đề về nguồn gốc mầm bệnh thì sao."
Maylor lắng nghe chăm chú, ánh mắt ánh lên sự hiểu biết và đồng cảm.
"Tôi đã thấy nhiều sự tiến bộ trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, nhưng những gì ngài mang đến, thật sự mở ra một chân trời mới. Kính hiển vi mà ngài tặng đã giúp tôi thấy rõ hơn về những sinh vật siêu nhỏ... những thứ có thể là nguyên nhân của bệnh tật." Hắn nói, giọng trầm mặc và đầy sự suy tư.
Vương Cường gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
"Đúng vậy, nhưng nếu nó được sử dụng đúng cách thì cũng sẽ trở thành liều thuốc phòng và trị bệnh. Nó cũng có thể là một con dao hai lưỡi, có thể cứu người nhưng cũng có thể gây ra tai họa. Chi tiết nội dung và lý thuyết về vaccin ta sẽ cử trợ lý của mình gửi đến cho ngài sau."
Maylor im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những điều mà Vương Cường nói. Là một kẻ từng trải, ông hiểu rõ sự phức tạp của những tiến bộ này.
"Cảm ơn ngài. Ngài nói đúng. Chúng ta cần phải cẩn trọng. Ta đã gửi yêu cầu mở một phòng nghiên cứu vi sinh vật tại học viện, nhưng đáng tiếc là hiệu trưởng vẫn chưa phản hồi."
Nhớ về thầy của mình Vương Cường cũng chỉ đành bất lực bật cười, rồi lắc đầu nhẹ nói.
"Hiệu trưởng dạo này bận quá nhiều việc tại phòng nghiên cứu của căn cứ rồi. Để ta phê duyệt thay cho ngài ấy sau."
Hắn nhìn Maylor đầy nghiêm túc.
"Nhưng nhớ cẩn trọng với những gì ngài đang nghiên cứu. Những mầm bệnh, vi khuẩn, chúng có thể cứu người, nhưng nếu không cẩn thận, chúng cũng có thể hủy diệt chúng ta."
Maylor gật đầu, thấu hiểu trọng trách lớn lao đang đè lên vai mình. "Ta sẽ không lơ là. Ta đã sống quá lâu để biết rằng không có gì quý hơn mạng sống và sự an toàn của mọi người xung quanh."
Sau khi thảo luận xong về y học và bệnh viện, Vương Cường chuyển chủ đề, hỏi về những đồng nghiệp của Maylor.
"Thế nào, bạn của ngài, bọn họ đã tới chưa? Ta muốn gặp để chào hỏi."
Maylor nhíu mày, như đang nghĩ ngợi. "Chỉ có hai người đã đến thôi, ba người còn lại vẫn trên đường." ông trả lời.
"Nhưng cũng có một số người từ chối tới vì vị trí này gần vùng chiến sự, dù tiền lương có cao đến mấy cũng không đủ để thuyết phục họ."
Vương Cường cười nhẹ, không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này. "Không sao, không phải ai cũng dám đối mặt với rủi ro. Còn hai người kia đang ở đâu?"
"Hiện họ đang ở phòng thí nghiệm tại học viện." Maylor nhớ về hình ảnh và biểu cảm ngạc nhiên của bọn khi thấy kính hiển vi và vi sinh vật, hắn bật cười trả lời.
"Cả hai tỏ ra cực kỳ hứng thú với kính hiển vi. Ngoài việc ăn và vệ sinh cá nhân, họ hầu như dành cả ngày chỉ để ngắm nghía và nghiên cứu dưới chiếc kính.”
“Hai người bọn họ một người là bác sĩ chuyên về sinh vật ma thuật cùng thảo dược, tên là Drago, người còn lại là một bác sĩ kiêm ma dược sư xuất sắc, nàng tên là Elara. Cả hai đều là những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực của mình."
"Drago và Elara... Nghe có vẻ rất hứa hẹn." Vương Cường mỉm cười hài lòng.
"Hãy để họ tiếp tục công việc của mình. Ta sẽ ghé qua học viện sau khi xong việc để gặp họ, đồng thời phê duyệt đơn thành lập phòng nghiên cứu vi sinh vật luôn một thể."
Hắn đứng dậy, sẵn sàng đi qua phòng bệnh thăm Armand. "Cảm ơn ngài, Maylor. Chúng ta còn nhiều việc phải làm phía trước. Hãy chuẩn bị tinh thần."
Maylor đứng dậy, cúi chào với vẻ trang trọng. "Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ chu đáo, thưa ngài."
...
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, Armand nằm im trên giường, đôi mắt chăm chú xem cảnh quan bên ngoài. Những v·ết t·hương từ cuộc chiến vẫn khiến hắn cảm thấy nhức nhối mỗi khi di chuyển.
Thân thể của hắn đầy những v·ết t·hương, băng bó cẩn thận nhưng vẫn để lộ những dấu hiệu của trận chiến khốc liệt với con quái vật Lyforex.
Hắn nhớ lại khoảnh khắc sinh tử, khi quái vật cắn chặt vai hắn, gần như hủy hoại cơ thể hắn. Dân làng phải dùng đến vũ lực để tách con quái ra, đưa hắn đến phòng khám, và chính bác sĩ Maylor đã cứu sống hắn khỏi c·ái c·hết cận kề.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, và một y tá bước vào, mang theo những cuộn băng y tế mới. Cô là một quỷ nữ, mái tóc đen nhánh buông dài, cặp sừng nhô lên từ đầu cùng chiếc đuôi uốn lượn nhẹ nhàng phía sau.
Mặc dù Armand là con người, nhưng y tá vẫn không tỏ ra xa lánh hay thù địch, ngược lại, cô đối xử với hắn bằng sự thân thiện hiếm có. Cô biết rõ về lòng dũng cảm của hắn, người đã sẵn sàng hi sinh để cứu đám trẻ quỷ thoát khỏi bầy quái Lyforex.
Lần đầu tiên cô gặp hắn là khi hắn đang nằm trong tình trạng thập tử nhất sinh, nhưng hắn đã sống sót nhờ sự kiên cường của bản thân.
“Chào buổi sáng,” Armand lên tiếng khi thấy cô bước vào, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi.
Cô y tá đáp lại nụ cười và bắt đầu công việc, thay băng cho những v·ết t·hương còn đang đau nhức. Trước kia, Armand từng có thành kiến sâu sắc với loài quỷ, coi họ là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng sau khi tiếp xúc với những con quỷ này – hoặc chính xác hơn, những con quỷ này – hắn dần nhận ra rằng họ không hề đáng sợ như hắn từng nghĩ.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra một lần nữa. Vương Cường, cùng trợ lý của mình, bất ngờ bước vào. Nữ y tá quỷ trông thấy liền vội vã đứng lên, cúi đầu chào kính cẩn.
“Cứ tiếp tục công việc của cô đi.” Vương Cường nhẹ nhàng nói, nụ cười vẫn không rời trên môi.
“Ta đến đây chỉ để nói chuyện với Armand một chút thôi.”
Armand thoáng khựng lại. Trong mắt hắn, Vương Cường vẫn là một con quỷ đầy xảo quyệt và nguy hiểm, một nhân vật không thể xem thường.
Hắn cẩn thận lựa lời, trả lời lại những câu chào hỏi của Vương Cường, dù trong lòng vẫn còn chút e dè. Vương Cường dường như nhận thấy sự đề phòng ấy.
Hắn mỉm cười, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống đối diện Armand.
“Thế nào rồi, Armand?” Vương Cường hỏi, giọng điệu quan tâm thật sự. “Vết thương của ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Armand ngần ngại gật đầu, nhưng cảm giác thân thiện và gần gũi từ Vương Cường khiến hắn phần nào thư giãn hơn. Hắn dần thấy mình không cần phải căng thẳng đến vậy.
“Thị trấn này thế nào?” Vương Cường hỏi tiếp, đôi mắt sắc bén nhưng đầy sự chân thành. “Ngươi thấy nó có đẹp không?”
Armand nhìn quanh, rồi đáp lại trong khi y tá vẫn đang tỉ mỉ thay băng cho hắn.
“Rất đẹp, đẹp hơn tất cả những nơi tôi từng đến. Những con đường luôn nhộn nhịp tiếng cười của trẻ em, tiếng người dân và thương nhân trao đổi. Âm thanh của xây dựng và làm việc luôn vang lên khắp nơi...”
Vương Cường ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi.
“Ngươi có thấy nơi này khác với những gì mình từng tưởng tượng không?”
Armand hơi ngập ngừng. Hắn không rõ tại sao Vương Cường lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn trả lời.
“Rất khác. Tôi từng nghĩ rằng vương quốc của loài quỷ sẽ là một nơi đầy đau khổ và c·hết chóc, như địa ngục vậy.”
Vương Cường mỉm cười mơ hồ, mắt nhìn về phía xa xăm.
“Khi con người t·ấn c·ông vào nơi này, thì thật sự nhiều thành phố đã biến thành địa ngục, chỉ có đau khổ và c·hết chóc.”
Lời nói của Vương Cường khiến một sự mặc cảm trỗi dậy trong lòng Armand. Hắn nhớ lại những trận chiến, những lần hắn và đồng đội đã g·iết hại nhiều con quỷ vô tội. Cảm giác tội lỗi dâng tràn trong hắn, ám ảnh bởi những ký ức khốc liệt.
Vương Cường thấy vẻ mặt u ám của Armand, liền nhẹ nhàng an ủi.
“Đừng tự trách bản thân. Khi ấy ngươi cũng chỉ biết làm theo những gì mình nghe được nghe được biết mà thôi. Còn sự thật là những thứ chỉ những kẻ bắt đầu cuộc chiến mới biết.”
Armand ngước nhìn thẳng vào Vương Cường, đôi mắt rực lên một sự tò mò mãnh liệt.
“Thưa ngài,Vậy c·hiến t·ranh là gì? Tại sao lại có c·hiến t·ranh?”
Vương Cường trầm ngâm một lúc, vẻ mặt thoáng buồn. Hắn không trả lời ngay mà hướng mắt ra khung cửa sổ, nơi ánh sáng ngoài trời rọi vào căn phòng nhỏ.
“Chiến tranh.” Vương Cường đáp, giọng trầm lắng.
“Có rất nhiều lý do mà c·hiến t·ranh có thể nổ ra. Ví dụ như mâu thuẫn lợi ích, c·hiến t·ranh thường bắt nguồn từ mâu thuẫn về lợi ích chính trị, kinh tế, lãnh thổ hoặc tôn giáo giữa các bên tham chiến."
“Khi các bên không thể giải quyết bằng phương thức hòa bình, xung đột leo thang sẽ trở thành c·hiến t·ranh.”
Hắn có chút mỉm cười rồi nói ra, một câu đùa mà hắn hay nghe trên mạng.
“Có câu đùa như thế này, khi ngôn từ bất lực thì b·ạo l·ực sẽ lên ngôi. Ta thấy nó cũng rất hợp lý.”
“Theo ngài thì lý do cho cuộc chiến giũa con người và loài quỷ là gì.” Armand thắc mắc hỏi.
“Ta cũng không rõ nhưng có thể là do những kẻ cầm quyền vì lòng tham và lợi ích cá nhân chăng, dù gì thì lòng tham con người hay loài quỷ thì đều là không đáy.”
Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gió thoảng qua cửa sổ.
…
Cảm ơn bạn Quốc Phương đã đề cử và ủng hộ ạ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.