Đội thuyền của gia tộc Veylan chầm chậm tiến vào cảng Eldoria, những cột khói mỏng nhẹ từ động cơ hơi nước hòa vào không khí, lẩn khuất giữa những cánh buồm no gió của những chiếc thuyền gỗ neo đậu dọc bờ vịnh.
Từng con sóng vỗ vào thân tàu, tạo ra âm thanh rì rào như tiếng thì thầm của biển cả, nhưng khung cảnh bình yên ấy nhanh chóng bị thay thế bởi những thanh âm ồn ào, náo nhiệt của một thành phố cảng sầm uất.
Từ trên tàu, Dwalin, Borin và Gimli ngó xuống khu cảng bên dưới. Đối với ba người lùn lần đầu tiên đặt chân đến thành phố này, Eldoria không mang vẻ tráng lệ mà họ tưởng tượng.
Trái lại, nơi đây chất chứa những dấu vết của sự cũ kỹ, ẩm mốc và có phần bừa bộn.
Cầu cảng trải dài với những ván gỗ mục nát, bị nước biển xói mòn theo thời gian, còn con đường dẫn vào khu chợ thì ngập trong bùn lầy và vỏ sò vỡ vụn.
Mùi mặn chát của biển cả hòa lẫn với mùi tanh nồng của cá tươi và hải sản, tạo nên một hỗn hợp đặc trưng mà chẳng ai cảm thấy dễ chịu, nhất là với những người lần đầu đến đây.
Cả ba bước xuống cầu cảng, hơi nước bốc lên từ động cơ của đội thuyền còn đọng lại xung quanh như một làn sương mờ.
Dwalin hít một hơi dài, khuôn mặt nhăn lại khi mùi cá tanh nồng xộc vào mũi. Borin và Gimli nhìn quanh, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
“Ta tưởng đây là trung tâm quyền lực của gia tộc Veylan?” Gimli nhíu mày, đưa tay lên gãi cằm.
“Nhìn chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi bẩn thỉu nữa.”
Borin gật đầu đồng tình. “Mùi tanh đến ngạt thở. Còn bùn lầy đầy đất nữa. Họ sống kiểu gì ở đây vậy?”
Dwalin im lặng, mắt hướng về phía những chiếc xe kỳ lạ đang di chuyển chầm chậm qua lại trong cảng. Những chiếc xe cồng kềnh với hai thùng nước lớn ở phía sau, kèm theo đó là hai cần bơm lên xuống liên tục như những cánh tay máy hoạt động không ngừng nghỉ.
“Cái gì kia?” Dwalin chỉ tay về phía những chiếc xe, ánh mắt chăm chú.
“Hai thùng nước và mấy cái cần đó… chắc để bơm không khí vào thùng nước. Nhưng làm thế để làm gì?”
Gimli và Borin cũng quay đầu nhìn theo, rõ ràng là họ chưa từng thấy thứ gì như vậy trước đây.
"Có lẽ là để làm gì đó với nước trong thùng chăng?" Gimli đoán mò.
Dwalin nhún vai. “Ta cũng không biết. Dù sao thì chúng ta cũng không có thời gian đứng đây đoán mò mãi được. Tốt hơn là hỏi thẳng Isolde.”
Vừa lúc đó, Isolde, cô con gái của gia chủ gia tộc Veylan, bước xuống thuyền tới gần ba người, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Mái tóc vàng của cô được buộc gọn gàng đôi mắt xanh da trời, và dáng vẻ duyên dáng, tự tin của cô nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi con quỷ xung quanh. Cô nhìn lại thành phố nơi mình sinh sống, ánh mắt vui mừng nhưng không giấu được sự lo lắng.
“Chào các mừng ngài đến với Vương quốc Nioder. Đây là thành phố Eldoria.” Isolde hướng về ba người lùn nói với giọng điệu lịch sự, nhưng vẫn có chút mệt mỏi.
Cô đã lênh đênh trên biển một khoản thời gian dài, nhưng khi về tới nơi, cái cảnh tượng của thành phố Eldoria trước mắt nếu đem so sánh với những thành phố lớn ở Xander, thì khiến cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Dwalin liền chộp lấy cơ hội. “Chúng ta vừa thấy vài chiếc xe kỳ lạ đang bơm không khí vào thùng nước. Cô biết chúng dùng để làm gì không?”
Isolde lắc đầu.
“Đó cũng là lần đầu tôi thấy những chiếc xe đó. Có lẽ chúng mới được đưa vào sử dụng gần đây.” Cô đã đi cũng khá lâu nên không nắm rõ được tình hình.
Dwalin nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm. Thay vào đó, hắn nôn nóng.
“Ta muốn gặp ngay tác giả của những chiếc thuyền động cơ hơi nước và thiết bị liên lạc đa chiều.”
Isolde bật cười, nhưng nhanh chóng trấn an. “Ta hiểu sự háo hức của ngài, nhưng trước hết ta cần phải trở về dinh thự gia tộc để thông báo với cha ta. Sau đó, chúng ta sẽ đến Thung lũng Sao Rơi.”
Borin và Gimli đứng bên cạnh gật đầu đồng ý. Khác với Dwalin, họ muốn khám phá thêm về thành phố này trước khi bắt tay vào công việc chính.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên họ đặt chân đến Eldoria, và những gì họ thấy đến giờ không khỏi làm họ tò mò lẫn thất vọng.
Thành phố Eldoria trải dài dọc bờ vịnh rộng lớn, nơi hàng trăm chiếc thuyền gỗ neo đậu san sát nhau. Những con thuyền, với buồm căng gió biển, nhấp nhô theo từng cơn sóng, tạo thành một bức tranh biển cả sống động nhưng hỗn độn.
Các con phố chật chội, đầy những ngôi nhà cũ kỹ bằng đá và gỗ, mái ngói xám lởm chởm, như đang chen chúc nhau cố giữ thăng bằng trước những cơn gió biển mạnh mẽ.
Dwalin, Borin và Gimli bước đi trên con đường chính dẫn vào khu chợ cảng. Nơi đây luôn ẩm ướt, nhất là sau những cơn mưa lớn. Bùn lầy, vỏ sò vỡ vụn trải đầy mặt đường.
Tiếng gào thét của các ngư dân và thương nhân tranh mua bán cá vang vọng từ sáng sớm đến chiều muộn, xen lẫn với tiếng ồn ào của lũ trẻ đang phụ cha mẹ làm việc trên phố.
“Thành phố này… cũng không quá tệ, chỉ là không được sạch sẽ và yên bình cho lắm.” Borin nhún vai, giọng nói đầy sự dò xét.
“Không giống những gì ta tưởng tượng.”
Isolde gượng cười, đôi má hơi ửng hồng. “Ta không phủ nhận điều đó. Eldoria đã trải qua nhiều năm c·hiến t·ranh với Berimars và sự t·ranh c·hấp giữa các gia tộc, nên không còn giữ được vẻ đẹp xưa kia.”
Gimli nhăn mặt. “Vậy còn Thung lũng Sao Rơi mà cô nhắc đến thì sao? Nơi đó có giống nơi này không?”
Isolde lắc đầu, ánh mắt sáng lên khi nhắc đến nơi mình yêu thích. “Không, Thung lũng Sao Rơi là một nơi hoàn toàn khác. Nó nằm ở phía tây Bắc Eldoria, ẩn mình giữa những ngọn núi cao.”
“Đó là một ốc đảo thanh bình và xinh đẹp. Nơi đó như là thiên đường giữa thế giới hỗn loạn này, nơi mà nhiều con quỷ bị mất quê hương bởi c·hiến t·ranh có thể tìm thấy hy vọng và an yên.”
Nghe Isolde miêu tả, sự tò mò của cả ba người lùn càng trở nên mãnh liệt hơn. Họ không ngờ trong thế giới đầy rẫy c·hiến t·ranh và tăm tối này lại có một nơi như vậy tồn tại.
Dwalin, dù vẫn háo hức muốn gặp ngay nhà phát minh của những chiếc thuyền và thiết bị liên lạc, cũng không khỏi bị lôi cuốn bởi hình ảnh mà Isolde vừa vẽ nên.
Trên đường đi, họ tiếp tục quan sát thành phố. Những khu chợ nhộn nhịp, các con phố đầy bùn lầy, và những ngôi nhà cũ kỹ xen lẫn với những khu phố hiện đại hơn, do gia tộc Veylan đầu tư xây dựng.
Những cư dân ở đây dường như đã quen với cuộc sống vất vả và bẩn thỉu này, không ai phàn nàn, cũng không ai cảm thấy bất mãn. Họ chỉ tiếp tục sống và làm việc, cố gắng tồn tại trong thế giới đầy biến động.
Dwalin quay lại nhìn Isolde, ánh mắt đầy vẻ quan tâm. “Cô có chắc là ta sẽ không phải thất vọng về Thung lũng Sao Rơi không?”
Isolde mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và đầy kiên định. “Ta tin là các ngài sẽ không thất vọng. Đó là nơi mà bạn của ta đã dốc lòng xây dựng, với hy vọng mang đến một tương lai tốt đẹp hơn cho những con quỷ đang phải chịu đựng sự tàn khốc của c·hiến t·ranh.”
Dwalin, Borin và Gimli im lặng, để mặc cho từng lời nói của Isolde thấm vào lòng họ.
Tại một hòn đảo hoang xa Eldoria…
Đội tàu của gia tộc Velmont lặng lẽ thả neo gần bờ của một hòn đảo hoang, nơi những dải cát trắng trải dài dưới ánh mặt trời rực rỡ. Tiếng sóng vỗ bờ rì rào như một bản nhạc bất tận, gợi lên cảm giác vừa yên bình vừa cô đơn.
Gió biển thổi mạnh, mang theo mùi mặn chát của biển cả, khiến mái tóc vàng óng của Lucius Velmont tung bay, từng sợi tóc gợn sóng trong gió như chính những thử thách đang chờ đợi hắn ở phía trước.
Đứng trên boong tàu, Lucius im lặng dõi mắt về chân trời xa xăm, nơi mặt biển và bầu trời xanh thẳm hòa vào nhau thành một đường viền mờ ảo. Ánh mắt hắn xa xăm, đong đầy những suy nghĩ.
Hành trình đến Eldoria không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn. Hắn muốn tiến xa hơn, đến thung lũng Sao Rơi, nguồn gốc của những món hàng đang làm mưa làm gió tại quê hương hắn, vương quốc Xandar.
Nhưng mục đích thật sự không chỉ dừng lại ở đó. Hắn khao khát mở ra những tuyến đường giao thương mới, mang về những mối lợi lớn cho gia tộc Velmont, để chứng minh năng lực của bản thân và thu hút sự chú ý của gia đình.
Ngay lúc ấy, một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng, phá tan dòng suy nghĩ của hắn.
“Ngươi lại nghĩ ngợi gì nữa đấy, Lucius?”
Grey Mark, với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén, xuất hiện trên boong. Mái tóc đen ngắn gọn gàng và chiếc áo choàng dài che khuất thân hình cường tráng, khiến hắn trông như một bóng ma âm thầm lặng lẽ.
Ánh mắt hắn, dù sắc bén và cẩn trọng, vẫn ánh lên sự quan tâm khi nhìn Lucius. Dù sao thì họ cũng là bạn thân từ nhỏ.
Lucius mỉm cười nhẹ, như thể sự xuất hiện của Grey không nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Ta chỉ đang nghĩ về những gì sắp tới thôi. Con đường thung lũng Sao Rơi có lẽ sẽ không dễ dàng, và cả chuyến đi này cũng vậy. Nhưng ta tin rằng tất cả sẽ xứng đáng.”
Grey nhíu mày, sự khó chịu rõ ràng trên khuôn mặt.
“Ta vẫn không hiểu tại sao chúng ta phải chờ đợi ở đây. Nếu Sao Rơi là mục tiêu của chúng ta, tại sao không đi thẳng đến đó mà lại phải dừng chân ở cái hòn đảo hoang vu này?”
Trước khi Lucius kịp đáp lời, một giọng nói khác cất lên, dịu dàng mà uy quyền.
“Bởi vì chúng ta không muốn gây rắc rối không cần thiết.”
Laura, người phụ nữ với mái tóc đen dài buông xõa, tiến đến bên cạnh họ. Cô mặc một bộ trang phục giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch và thông minh.
Cô luôn biết cách làm chủ tình huống và điều khiển mọi mối quan hệ. Đôi mắt sắc sảo của cô lướt qua Grey, rồi dừng lại trên gương mặt của Lucius, ánh nhìn như đọc thấu suy nghĩ của cả hai.
“Tiểu thư Isolde đã dặn chúng ta chờ ở đây vì c·hiến t·ranh giữa Nioder và Berimars đang rất căng thẳng.” Laura giải thích, giọng điệu điềm tĩnh nhưng cứng rắn.
“Sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta bất ngờ đặt chân đến cảng Eldoria mà không có sự chuẩn bị trước. Những con quỷ ở Nioder không phải ai cũng sẵn sàng chào đón chúng ta.”
“Sự hiện diện của một đội tàu con người dù họ có là gia tộc ngoại quốc hay gì đi nữa, thì ngay giữa thời điểm n·hạy c·ảm này đều rất dễ bị hiểu nhầm.”
Grey khẽ gật đầu, dường như đã hiểu ra vấn đề, nhưng sự khó chịu vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hắn không thích cái cảm giác bị buộc phải chờ đợi trong khi biết rõ rằng thời gian là một trong những tài sản quý giá nhất.
“Nhưng việc chờ đợi này sẽ kéo dài bao lâu? Chúng ta đã dành nhiều thời gian và công sức để đến đây. Cứ chần chừ thế này thì chẳng khác nào bỏ phí tất cả.”
Lucius đặt tay lên vai Grey, nụ cười tự tin và bình thản. “Bạn của ta, đừng lo lắng quá. Mọi chuyện đều có lý do của nó. Chúng ta phải kiên nhẫn, và mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch.”
Grey khẽ nhíu mày, nhưng rồi cũng thở dài, gật đầu đồng ý. Dù không hoàn toàn hài lòng, hắn vẫn tin tưởng vào quyết định của Lucius.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã biết Lucius không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ. Hắn luôn có một kế hoạch cụ thể và chu đáo cho mọi chuyện, dù đôi khi những kế hoạch đó có vẻ điên rồ.
Lucius nhìn hai người bạn của mình, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta hãy nhân cơ hội này để kiểm tra lại tàu thuyền và hàng hóa. Đảm bảo mọi thứ đều sẵn sàng. Chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ có một hành trình dài phía trước.”
Laura gật đầu đồng ý, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. “Đúng vậy. Chúng ta cần đảm bảo rằng không có bất kỳ sai sót nào, nhất là khi phải đối mặt với nhiều thứ chưa biết như ở đây.”
Grey cũng miễn cưỡng đồng ý. “Được thôi, nhưng đừng để ta phải chờ quá lâu. Ta không muốn phải ngồi đây mà nhìn cát trôi qua kẽ tay đâu.”
Cả ba người cùng rời khỏi boong tàu, chia nhau đi kiểm tra từng phần của con tàu lớn. Lucius cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Hắn nhìn về phía chân trời một lần nữa, đôi mắt đầy hy vọng và khát khao.
“Chúng ta sẽ thành công, ta hứa đấy.” Lucius thì thầm, như một lời hứa với bản thân và với tất cả những người đã theo hắn trong cuộc hành trình này.
Trước khi ngày này kết thúc, hòn đảo hoang sẽ chỉ còn là một kỷ niệm nhỏ trong chuyến hành trình dài đầy thử thách của họ.
_________
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.