Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 160: Những Người Bạn Từ Phương Xa.



Chương 160: Những Người Bạn Từ Phương Xa.

Khi các thành viên trong liên minh lần lượt rời đi, căn phòng rộng lớn chìm vào sự im lặng lạnh lẽo và ma mị. Ánh sáng từ những tinh thể ma thuật dần tắt, chỉ còn lại một quầng sáng mờ ảo bao quanh Lothar von Ravengard và Elena von Stormveim.

Gió đêm luồn qua khe hở cửa sổ, làm lay động những tấm rèm dày cộm, tạo ra âm thanh xào xạc như tiếng thì thầm của những bóng ma.

Lothar im lặng một lúc, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vẫn găm chặt vào Elena. Dù cuộc thảo luận đã kết thúc, hắn vẫn không hoàn toàn hài lòng với những gì diễn ra.

Một cái gì đó khiến hắn bứt rứt, một mối ngờ vực vẫn còn vương lại trong tâm trí. Cuối cùng, hắn khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ẩn ý vang lên.

“Elena, ngươi nghĩ sao về Eldric?”

Câu hỏi thoạt nghe như một sự quan tâm, nhưng Elena hiểu rõ ý nghĩa đằng sau từng từ mà Lothar cất lên. Với năng lực đặc biệt của gia tộc Stormveim, cô có thể cảm nhận được những biến động cảm xúc và nguy cơ tiềm ẩn trong lòng kẻ khác.

Lothar không chỉ hỏi về khả năng của Eldric trong liên minh, mà còn ngầm dò xét xem hắn có còn là một đồng minh đáng tin cậy hay không.

Elena mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng thoáng qua sự mệt mỏi. Cô chậm rãi vén lọn tóc mềm mại ra sau tai, ánh mắt lướt qua Lothar với một tia lạnh lẽo.

“Eldric… hắn đang không ổn lắm,” cô thừa nhận, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không che giấu được sự lo lắng.

“Vụ muối tinh đang làm hắn mất phương hướng. Hắn bắt đầu nghi ngờ và n·hạy c·ảm với mọi thứ.”

Elena ngừng lại, như thể cân nhắc lời nói tiếp theo. Không gian giữa họ trở nên đặc quánh, như đang chực chờ một sự bùng nổ.

“Ta vừa nhận được vài thông tin mới về nguồn gốc của số muối đó.”

“Có vẻ như sự việc không đơn giản như chúng ta nghĩ. Nhưng đừng lo, Lothar. Ta sẽ đích thân đến gặp hắn, trấn an và đưa hắn trở lại đúng đường. Ta sẽ không để một nhân tố bất ổn làm ảnh hưởng đến kế hoạch.”

Lothar nhìn thẳng vào Elena, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu qua từng lớp phòng vệ của cô. Sự nghi ngờ vẫn còn đó, nhưng hắn hiểu rằng không có nhiều lựa chọn.

Elena là một trong số ít những kẻ mà hắn có thể tin tưởng, ít nhất là vào lúc này. Sau một khoảnh khắc im lặng kéo dài, Lothar khẽ gật đầu.

“Vậy nhờ ngươi, Elena,” hắn nói, giọng điệu mang theo sự tin cậy và mệt mỏi.

Elena cúi đầu, màn hình tinh thể ma thuật trước mặt cô tắt dần, bóng dáng của cô mờ dần vào bóng tối.



Khi cô rời đi, căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn, chỉ còn lại Lothar ngồi lặng im trên chiếc ghế cao. Sự điềm tĩnh và lịch thiệp dần tan biến khỏi khuôn mặt hắn, thay vào đó là một nụ cười nhếch môi khinh thường.

Trong tâm trí hắn, những tiếng la lối, trách móc của các thành viên liên minh khi nãy vẫn còn vang vọng. Những kẻ từng mang ơn hắn giờ đây chỉ biết đến tiền và lợi ích cá nhân.

Mỗi lần nhớ lại, Lothar không khỏi cảm thấy một sự ghê tởm dâng lên từ sâu trong lòng.

“Đồ khốn vô ơn.” Lothar lẩm bẩm, giọng nói đầy oán hận.

“Không có ta, liệu các ngươi có còn sống sót đến giờ này? Và bây giờ, chỉ vì vài món lợi cỏn con, mà chúng dám nghi ngờ ta?”

Hắn cười khẩy, nụ cười chứa đầy sự khinh miệt và thù hận. Đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, hiểm độc.

“Đúng là thất bại mà. Nuôi chó bao năm, chăm nó, cho nó ăn, không ngờ ngày quay lại chỉ thấy nó sủa về phía mình.”

Lothar ngả người ra sau, ánh mắt dán lên trần nhà, nơi những bóng đèn ma thuật đang dần tắt hết. Trong tâm trí hắn, ý tưởng về một cuộc thanh trừng bắt đầu nảy nở.

Những kẻ yếu đuối và tham lam đó sẽ phải trả giá cho sự phản bội của chúng. Chúng chỉ là gánh nặng, và gánh nặng thì phải bị loại bỏ.

Một nụ cười đầy ác ý lại xuất hiện trên môi Lothar.

“Có lẽ đã đến lúc thanh lọc vài con sâu bọ trong liên minh này.” Hắn thì thầm, giọng nói lạnh lẽo như lời nguyền của quỷ dữ.



Tại Bến Cảng Eldoria…

Cuối cùng, đội tàu của Lucius Velmont đã được cấp phép cập vào bến tàu Eldoria sau một ngày chờ đợi. Những chiếc thuyền to lớn với cánh buồm căng gió dần tiến vào cảng, tiếng rì rào của nước vỗ vào thân tàu vang lên như một lời chào đầy thách thức từ biển cả.

Hàng trăm cặp mắt của những cư dân quỷ nơi đây đổ dồn về phía đoàn tàu, ánh nhìn đầy sự tò mò và cẩn trọng.

Isolde, đích thân ra đón tiếp đoàn tàu để tránh bất kỳ sự hiểu nhầm nào có thể xảy ra giữa hai bên. Bước xuống từ cầu cảng, cô mang theo vẻ uy quyền nhưng không kém phần thân thiện, cố gắng tạo ra một bầu không khí cởi mở, xóa tan sự căng thẳng nơi bến tàu.

Lucius dẫn đầu nhóm người của mình, theo sau là Grey Mark, Laura, Windrider và Flint Blade. Windrider là một pháp sư có ánh mắt sáng rực, dù trẻ nhưng hắn lại rất có tài năng ma thuật. Giọng nói của hắntrầm tĩnh, nhưng chứa đựng sức mạnh mà ai cũng cảm nhận được.



Đứng bên cạnh, Flint Blade, người bảo vệ trung thành của Lucius, trông dữ tợn với bộ giáp đen và thanh kiếm dài đeo sau lưng, ánh mắt quét qua đám đông như một lời cảnh cáo cho bất kỳ ai có ý định gây sự.

Khi nhóm người của Lucius bước xuống, không khí nơi bến cảng dường như lặng đi trong giây lát. Những con quỷ nơi đây nhìn họ với nhiều sắc thái cảm xúc khác nhau.

Có những ánh mắt tò mò, những ánh nhìn nghi kị, thậm chí cả sự phẫn nộ. Đây không phải là lần đầu tiên có một nhóm con người đặt chân lên Eldoria, lần cuối con người đến đây họ mang theo đau khổ và c·hết chóc đến.

Vì thế sự hiện diện nhóm Lucius chắc chắn không được chào đón bởi tất cả.

Isolde nở một nụ cười nhẹ, tiến tới trước nhóm của Lucius.

"Chào mừng những người bạn quý từ vương quốc Xandar xa xôi đã đến với vùng đất Eldoria này. Ta là Isolde Veylan, con gái của Arian Veylan,ta rất hân hạnh được đích thân tháp tùng các ngài đến dinh thự của gia tộc, nơi đã chuẩn bị sẵn một yến tiệc long trọng để chào đón quý vị."

Lời chào hỏi nhiệt tình này không hoàn toàn là dành nhóm Lucius, mà là để thông báo với các quỷ dân về nguồn gốc của nhóm người này.

Lucius mỉm cười đáp lại, giọng nói điềm tĩnh và trang trọng.

"Cảm ơn tiểu thư Isolde vì sự đón tiếp chu đáo này. Chúng ta rất vinh dự được đặt chân đến nơi này."

Lucius cùng đám bạn đồng hành bắt đầu lên xe ngựa, và di chuyển dọc theo con đường chính dẫn từ cảng về dinh thự của gia tộc Veylan. Grey thì ở lại để giữ tàu và hàng.

Trên đường đi, họ không khỏi nhận ra những ánh mắt dõi theo đầy nghi kị từ những cư dân quỷ.

Một vài kẻ thì thầm to nhỏ, còn những con quỷ khác thì nhìn họ với vẻ phẫn nộ rõ ràng. Đối với nhiều cư dân Eldoria, con người và quỷ chưa bao giờ có một mối quan hệ thân thiện.

Sự xuất hiện của một đội tàu ngoại quốc ngay giữa thời điểm n·hạy c·ảm này là một điều đáng lo ngại.

Windrider nhíu mày khi nhận thấy không khí căng thẳng xung quanh. Hắn cúi đầu, nói nhỏ với Lucius.

"Tôi có cảm giác chúng ta đang bị theo dõi. Những ánh mắt này… không hề thân thiện chút nào."

Lucius gật đầu, ánh mắt lướt qua đám đông xung quanh.

"Điều này là bình thường thôi, Win. Chúng ta phải nhớ rằng chúng ta đang ở trên đất của họ, và sự hiện diện của chúng ta dễ gây hiểu nhầm. Chỉ cần giữ bình tĩnh và không gây ra rắc rối nào là được."



Isolde dường như cũng nhận ra bầu không khí không mấy thân thiện này, cô quay sang mỉm cười với nhóm của Lucius, giọng điệu đầy sự trấn an.

"Xin hãy yên tâm, các ngài. Gia tộc Veylan sẽ đảm bảo sự an toàn cho tất cả các vị khách. Những ánh mắt này chỉ là phản ứng tự nhiên khi có những người lạ mặt đến đây thôi."

Flint Blade nhếch môi cười nhạt, tay đặt lên chuôi kiếm. "Ta chỉ hy vọng là họ không làm điều gì ngu ngốc. Ta không thích phải sử dụng vũ lực ở nơi này."

Laura bước tới, đặt nhẹ tay lên vai Flint Blade như một lời nhắc nhở. "Bình tĩnh, Flint. Chúng ta đến đây với tư cách là khách mời. Không có lý do gì để gây ra xung đột."

Đoàn người trên xe ngựa tiếp tục đi qua những con phố chật chội và đầy bùn lầy của Eldoria. Những căn nhà cũ kỹ và đổ nát dường như nói lên rất nhiều về tình trạng khó khăn mà thành phố này đang trải qua.

Nhưng đâu đó vẫn có những dấu hiệu của sự sống động và kiên cường. Những quỷ dân vẫn chăm chỉ làm việc, trẻ con vẫn cố gắng hỗ trợ ba mẹ, và cuộc sống vẫn tiếp diễn bất chấp mọi khó khăn.

Cuối cùng, họ cũng đến dinh thự của gia tộc Veylan. Một tòa nhà lớn với những bức tường cao và cánh cổng sắt nặng nề. Isolde dẫn đầu, ra hiệu cho lính gác mở cổng, và đoàn người tiến vào bên trong.

Một buổi yến tiệc nhỏ đã được chuẩn bị sẵn để chào đón nhóm của Lucius. Những chiếc bàn dài bày đầy những món ăn đặc trưng của Eldoria, từ hải sản tươi ngon cho đến những món từ thịt và các loại trái cây hiếm gặp.

Bầu không khí bên trong dinh thự có phần thân thiện và dễ chịu hơn so với ngoài cảng.

Lucius mỉm cười khi nhìn thấy yến tiệc được bày biện công phu.

"Ta rất cảm kích sự hiếu khách của gia tộc Veylan. Hy vọng rằng chúng ta sẽ có một buổi tối vui vẻ."

Isolde cười đáp, ánh mắt lấp lánh sự tự tin.

"Chắc chắn rồi, thưa ngài. Chúng ta hãy tận hưởng buổi tiệc này, và sau đó, ta sẽ giới thiệu các ngài với cha ta. Ông ấy sẽ sắp xếp hỗ trợ các ngài trong chuyến đi đến Thung lũng Sao Rơi."

___

Cảm ơn bạn DeathTNB, bạn Lương Hiếu 321, bạn Quốc Phương đã ủng hộ và đề cử ạ.

Và tui xin cảm ơn bạn Nhất Diệp đã tặng tui khoaiiiiiiiiii.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

(≧ ◡ ≦)