Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 161: Sự Chuẩn Bị



Chương 161: Sự Chuẩn Bị

Trong căn phòng lớn của dinh thự gia tộc Veylan, nhóm của Lucius ngồi xung quanh chiếc bàn dài, thưởng thức những món ăn đặc trưng của Eldoria.

Những đĩa hải sản tươi sống, thịt quay, và trái cây tươi được bày biện rất công phu, nhưng không phải tất cả món ăn đều phù hợp với khẩu vị của họ.

Một vài món có vị mặn quá đà, khiến người ăn không khỏi nhíu mày, trong khi vài món khác lại nhạt nhẽo, thiếu đi sự đậm đà mà họ quen thuộc từ quê nhà.

Tuy nhiên, sau những ngày dài lênh đênh trên biển, nhóm của Lucius vẫn cố gắng ăn hết những gì trước mắt. Đặc biệt là các món thịt và trái cây tươi – những thứ mà họ đã thiếu thốn suốt chuyến hành trình.

Thịt khô trên tàu dù giúp họ duy trì sức khỏe, nhưng không thể nào so sánh với hương vị của thịt mới vừa được chế biến. Những miếng thịt nướng vàng óng, thơm lừng trên bàn vẫn khiến họ cảm thấy hài lòng, dù có chút khác biệt về gia vị.

Lucius, Fint, và Laura cố gắng duy trì nét mặt vui vẻ và hài lòng, dù trong lòng họ không thực sự thích thú với những món ăn này.

Trong khi nhóm của Lucius thưởng thức bữa tiệc, Windrider không thể ngừng so sánh những món ăn trên bàn với các món ở quê nhà. Hắn nhăn mặt khi nếm thử món thịt hầm mặn chát, tự hỏi làm thế nào mà người ta có thể để quá nhiều muối như vậy.

‘Thức ăn ở quê nhà ngon hơn rất nhiều. Thật khó ăn." Hắn nghĩ thầm, đôi mắt sáng rực nhưng ẩn chứa sự không hài lòng.

Ngay cả khi hắn cầm một miếng trái cây, vị ngọt của nó dường như không thể sánh bằng vị tươi ngon mà hắn từng biết.

Laura, ngồi bên cạnh Windrider, dễ dàng nhận ra sự khó chịu của anh qua ánh mắt và biểu cảm.

Cô nhẹ nhàng đẩy vai hắn một chút và nói nhỏ.

"Windrider, hãy kiềm chế một chút. Chúng ta không muốn làm phật lòng gia chủ đâu." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu sự cảnh báo.

Windrider thở dài trong im lặng, quay lại với miếng thịt trước mặt.

‘Hy vọng bữa tiệc này nhanh kết thúc.’ Hắn tự nhủ, rồi cố gắng giữ nét mặt vui vẻ, nâng ly rượu nhấm nháp hương vị tuyệt vời của nó, ít nhất rượu không làm hắn tathất vọng.

Windrider, với sự nhạy bén của một pháp sư, khéo léo dùng vài cử chỉ nhỏ để khiến bản thân trông như đang tận hưởng bữa tiệc.

Flint Blade thì ăn một cách hăng say hơn, có lẽ vì cơn đói sau chuyến đi dài. Dù hương vị có phần lạ lẫm, cả nhóm đều hiểu rõ rằng thái độ của họ quan trọng hơn tất cả.

Họ cần tránh làm phật lòng gia chủ, và việc bày tỏ sự hài lòng với món ăn là một phần của nghi lễ ngoại giao này.



Nhưng có một thứ thực sự khiến nhóm của Lucius không thể kìm nén sự thích thú - đó là rượu và bia. Những chiếc cốc đầy rượu được mang ra, tỏa ra hương thơm ngọt ngào và nồng ấm, làm họ không khỏi bất ngờ.

Họ nâng cốc, nếm thử từng giọt rượu trái cây và không ngớt lời khen ngợi.

Lucius đặt cốc xuống, ánh mắt sáng lên. "

Ta phải thừa nhận, rượu này thực sự tuyệt vời. Hương vị thanh mát, ngọt ngào nhưng không quá đậm, và còn một chút hậu vị cay nồng rất thú vị."

Laura gật đầu tán đồng, nâng cốc lên lần nữa để uống. "Thật sự là rất ngon. Có vẻ như đây là sản phẩm của một kỹ thuật chưng cất đặc biệt, phải không?"

Isolde nở một nụ cười tự hào, gật đầu.

"Đúng vậy, thưa các ngài. Đây là một trong những loại rượu trái cây vừa được sản xuất tại Thung lũng Sao Rơi. Đất đai ở đó rất màu mỡ và sở hữu những cánh rừng đa dạng các loại cây ăn quả. Rượu này được chưng cất từ những trái cây tươi ngon nhất ở đó."

Laura nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. "Nếu tất cả những gì ở Thung lũng Sao Rơi đều tuyệt vời như rượu này, ta thật sự háo hức muốn đến đó."

Flint Blade cười lớn, nâng ly bia một cách đầy thích thú. "Đúng vậy! Có lẽ hành trình này sẽ thú vị hơn ta tưởng, đặc biệt nếu chúng ta còn có cơ hội thử nhiều loại rượu và bia hơn nữa!"

Isolde mỉm cười, ánh mắt nhìn nhóm người với chút hài lòng khi thấy họ tỏ ra thích thú với sản phẩm từ vùng đất của cô bạn mình.

"Chắc chắn rồi. Có rất nhiều điều thú vị tại Thung lũng Sao Rơi, không chỉ là rượu và bia, mà còn nhiều điều đặc biệt khác nữa. Hy vọng chuyến thăm của các ngài sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ."

Bầu không khí trong phòng dần trở nên thoải mái hơn nhờ những lời khen tặng và tiếng cười vui vẻ. Dù món ăn có thể không hoàn toàn hợp khẩu vị, nhưng rượu ngon và sự hiếu khách của gia tộc Veylan đã khiến nhóm của Lucius cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đang lúc cơm no rượu say thì quản gia tiến vào phòng.

Hắn gõ nhẹ ba tiếng lên sàn để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tiếng nói của ông vang lên, rõ ràng và trang trọng.

"Ngài Arian Veylan đã tới."

Cả căn phòng lập tức tĩnh lặng. Tất cả những con quỷ trong phòng, cùng với các vị khách từ xa, đồng loạt đứng dậy để chào đón gia chủ.

Isolde cũng đứng lên, hướng về phía cửa với dáng vẻ đầy kính trọng và lễ phép. Cô cúi đầu chào cha mình, thể hiện sự kính nhường trước uy quyền của người đứng đầu gia tộc Veylan, điều mà cô rất ít khi thể hiện khi không có người ngoài.

Arian Veylan bước vào với dáng vẻ đầy uy nghiêm nhưng không thiếu đi sự thân thiện.



Ông mặc bộ trang phục truyền thống của gia tộc, với áo choàng màu xanh đen, điểm thêm những họa tiết bạc lấp lánh. Đôi mắt sắc bén của ông lướt qua mọi người, nở một nụ cười ấm áp và uy nghi.

“Chào buổi tối các vị, ta có chút việc nên đến trễ. Hy vọng các vị có một buổi tối vui vẻ." Arian cất giọng, giọng nói của ông trầm ấm nhưng mang theo sự quyền lực không thể phủ nhận.

Ông quay sang nhóm của Lucius, gật đầu chào hỏi. "Thật vui khi được đón tiếp các vị khách đến từ phương xa."

Lucius bước lên trước một bước, khẽ cúi đầu trước Arian. "Gia chủ Arian, chúng tôi rất biết ơn sự tiếp đón trọng thị này. Thật sự là một vinh hạnh khi được đến đây và được gia tộc Veylan chào đón."

Arian gật đầu, nụ cười vẫn hiện diện trên khuôn mặt.

"Mong rằng bữa tiệc hôm nay đã làm quý khách hài lòng. Tôi hiểu các vị vừa trải qua một hành trình dài, và tôi đã sắp xếp để các vị có thể đến Thung lũng Sao Rơi. Người quản lý nơi đó đã nhận được thông báo, và mọi thứ đang được chuẩn bị.”

“Sau khi mọi việc ổn thõa, mọi người sẽ xuôi theo sông đến đó, mất khoảng đâu đó tầm khoản ba ngày nữa, mong các vị thông cảm." Ông nói, giọng điệu bình thản nhưng cũng toát lên sự sắp đặt chu đáo.

Lucius gật đầu đồng ý, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chúng tôi không có gì phải vội vàng. Tất cả đều thuận lợi như vậy là đã đủ khiến chúng tôi hài lòng. Xin cảm ơn gia chủ."

Rồi hắn ra hiệu cho Flint Blade, người bảo vệ trung thành, lấy ra một hộp nhỏ được làm từ gỗ quý, bọc trong vải lụa.

Lucius tự tay trao món quà cho Arian, mở hộp để lộ ra một chiếc bình bằng ngọc tinh xảo mang hình một con rồng, chứa trong đó một loại rượu có tác dụng bổ sung ma lực quý hiếm.

"Đây là một chút tấm lòng của chúng tôi, xin gửi tới gia chủ Veylan như một biểu thị của lòng cảm kích."

Arian nhìn vào chiếc bình, rồi nhìn Lucius, mỉm cười một cách hài lòng.

"Ngài Lucius thật khách sáo. Chúng tôi rất trân trọng sự hào phóng này. Tôi sẽ gìn giữ món quà này và nhất định sẽ dùng vào một dịp đặc biệt."

Sau màn trao đổi lễ vật, không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn. Những câu xã giao hỏi thăm và những lời chúc tốt đẹp tiếp tục được trao đổi giữa hai bên, như một màn dạo đầu đầy lịch lãm trước khi tiến đến những điều quan trọng hơn.

Tại phòng ăn căn cứ Sao Rơi…



Ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn ma cụ lan tỏa, tạo nên bầu không khí ấm áp. Vương Cường và Aurelia cùng nhau thưởng thức bữa tối đơn giản nhưng đầy đủ hương vị.

Vương Cường nhìn sang Aurelia, giọng nói nhẹ nhàng.

"Ngài Arian vừa liên lạc, ngài ấy nói rằng đội tàu của Isolde đã trở về từ cuộc giao thương, và họ còn mang theo vài người bạn từ Vương Quốc Xander. Em nghĩ sao về việc để họ đặt chân đến đây?"

Aurelia mỉm cười, đôi mắt xanh thẳm của cô lấp lánh như đã đọc thấu suy nghĩ của hắn.

"Không phải việc mở cửa giao thương với các Vương quốc khác nằm trong kế hoạch của anh sao? Sao lại hỏi em?"

Vương Cường cười, giọng điệu đầy trêu chọc.

"Anh chỉ muốn nghe ý kiến của em thôi. Dù sao em mới thực sự là chủ nhân của vùng đất này, phải không? Nếu anh không hỏi ý kiến của em, người ngoài có thể lại tưởng anh đang vượt quyền."

Aurelia lắc đầu, mỉm cười, đáp lại với vẻ dịu dàng pha chút tinh nghịch.

"Vậy cái việc cố vấn lại đi yêu chỉ huy, thì hẳn là không vượt quyền đâu."

Cả hai nhìn nhau, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi họ, không khí bỗng trở nên thân mật hơn. Sau một chút suy nghĩ, Vương Cường gật đầu, trở lại vấn đề chính.

"Anh sẽ để họ đến đây giao thương, và đồng thời tổ chức một buổi tuyên truyền trước nhằm chấn an dân chúng trước sự xuất hiện của nhóm con người này. Không thể để dân chúng bất an và lo lắng là tốt nhất."

Aurelia cũng gật đầu, tán thành.

"Đúng vậy. Sự xuất hiện của họ có thể gây ra những suy nghĩ không mong muốn, nhất là khi chúng ta đang trong thời kỳ n·hạy c·ảm. Anh hãy giúp em quản lý công việc dưới thị trấn."

Vương Cường mỉm cười hài lòng. Hắn nhấc ly rượu lên, nâng cốc về phía Aurelia như thể cảm ơn cô vì sự thấu hiểu và đồng hành của cô trong mọi kế hoạch.

"Nhiệm vụ của anh. Cùng nhau, chúng ta sẽ quản lý tốt nơi này."

Aurelia cũng nâng ly lên, mắt cô lấp lánh sự trân trọng và biết ơn. "Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ làm được."

___

Cảm ơn bạn DeathTNB đã ủng hộ và đề cử ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

(≧ ◡ ≦)