Sáng hôm sau, căn cứ Sao Rơi dường như ngập tràn trong bầu không khí khẩn trương. Tiếng bước chân đều đặn vang lên khắp nơi khi các đội quân hành tiến qua sân huấn luyện, theo các đội hình rõ ràng và gọn gàng.
Từng đội trưởng nhanh chóng chỉ huy binh lính, giọng nói của họ vang lên mệnh lệnh gấp rút và mạnh mẽ, thể hiện rõ sự cấp bách.
Tiếng chỉ huy vang lên dứt khoát, lan khắp sân, nơi mà các đội quân đang tập trung thực hiện nhiệm vụ của mình.
"Đội ba, tiến lên! Đảm bảo tất cả các hòm v·ũ k·hí phải đến được khu vực tập kết trong vòng hai mươi phút!"
Một đội trưởng quỷ lớn tiếng, giọng nói đầy quyền uy khiến các binh sĩ đồng loạt hành động nhanh chóng, từng hòm v·ũ k·hí được họ di chuyển cẩn thận nhưng không hề chậm trễ.
"Phân đội một, kiểm tra lại các trang bị! Đảm bảo không có thiếu sót trước khi đưa chúng vào kho!"
Một chỉ huy khác ra lệnh, ánh mắt sắc bén dõi theo từng người lính. "Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian!"
"Đội trưởng Roark, đội của ngài đảm bảo an ninh quanh khu vực vận chuyển. Không để bất kỳ kẻ lạ mặt nào xâm nhập!" Một đội trưởng cấp cao hướng về phía người đồng nghiệp của mình và ra lệnh.
"Rõ, tất cả theo tôi! Chúng ta chia thành ba nhóm, canh gác từ ba hướng khác nhau!" Đội trưởng Roark đáp lời, rồi quay lại với những người lính của mình, ánh mắt lấp lánh sự tập trung.
"Chúng ta đang chuẩn bị cho c·hiến t·ranh, tuyệt đối không được phép có sơ sót nào! Hiểu chưa?"
"Rõ!" Những người lính đồng thanh, giọng nói toát lên tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Một chỉ huy khác vừa đi vừa hét lớn, giọng vang vọng.
"Phân đội năm! Lấy các hòm v·ũ k·hí có ký tự A1 từ khu vực phía tây, rồi chuyển nhanh đến khu tập kết! Di chuyển nào, nhanh chóng nhưng phải cẩn thận, không để x·ảy r·a t·ai n·ạn!"
Các binh sĩ lập tức rời đi theo lệnh, từng nhóm một di chuyển hối hả nhưng với sự thận trọng tối đa.
Những tiếng bước chân vang lên đều đặn, như một một cỗ máy c·hiến t·ranh khổng lồ đang vận chuyển.
"Phân đội hai, chuẩn bị cho việc kiểm tra khí tài hạng nặng! Bất kỳ hư hỏng nào phải báo cáo ngay cho ta!" Một đội trưởng khác chỉ huy, giọng nói nghiêm nghị nhưng không kém phần gấp rút.
Nhân viên trong căn cứ cũng đi lại hối hả, mỗi binh lính đều có nhiệm vụ riêng của mình. Từng hòm v·ũ k·hí được di chuyển một cách cẩn trọng nhưng khẩn trương, những đôi tay mạnh mẽ nâng đỡ và sắp xếp chúng thành hàng.
Các xe ngựa kéo chở theo vật tư và trang bị quân sự, lăn bánh qua những con đường trong căn cứ, điểm đến của chúng là những kho v·ũ k·hí được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tất cả đều thể hiện rằng căn cứ đang chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng, và đó chính là c·hiến t·ranh.
Lệnh từ bộ tham mưu đã được ban hành từ sớm, và tất cả mọi người đều đang nỗ lực thực thi những mệnh lệnh đó. Vương Cường đứng từ xa quan sát, để ý thấy sự sẵn sàng của những binh lính này.
Hiện tại, hắn để Aurelia và bộ tham mưu toàn quyền xử lý mọi công việc ở căn cứ, bởi hắn hiểu rằng bản thân không chuyên về lĩnh vực c·hiến t·ranh và quân sự.
Những gì Vương Cường biết về c·hiến t·ranh chỉ là qua báo đài và sách vở lịch sử từ kiếp trước, nhưng thực tế c·hiến t·ranh tại thế giới này khác biệt rất nhiều, đặc biệt là khi yếu tố ma thuật được đưa vào trong các chiến lược.
Hắn đã cung cấp tất cả những thông tin ít ỏi mà mình có cho Aurelia, và hắn tin tưởng rằng cô nàng sẽ biết cách sử dụng chúng hiệu quả nhất.
Đặc biệt, với sự hiện diện của ma thuật, những cử ở thế giới này có đủ kiến thức và kinh nghiệm để đưa ra các kế hoạch phù hợp. Điều này khiến Vương Cường không quá lo lắng và để Aurelia chủ động.
Rời khỏi khu vực sân huấn luyện, Vương Cường quyết định ghé qua phòng nghiên cứu và chế tác v·ũ k·hí nóng.
Bên trong, Ragnar cùng đội ngũ nghiên cứu đang tập trung với những mô hình súng trường liên thanh và súng máy, dựa trên ý tưởng mà Vương Cường đã từng mô tả.
Mặc dù đã sơ bộ hiểu được cấu tạo và nguyên lý hoạt động, quá trình cải tiến vẫn gặp nhiều khó khăn, đặc biệt khi phải tự tay chế tạo các chi tiết phức tạp mà không có bản vẽ chi tiết.
Nguyên lý của dòng súng AK có thể dễ dàng giải thích, nhưng việc tái tạo lại khẩu súng từ đầu mà không có tài liệu rõ ràng là một thử thách khác, nhất là các chi tiết nhỏ.
Vương Cường không hề vội vàng. Hắn hiểu rằng mọi thứ cần có thời gian, và việc sáng chế một loại v·ũ k·hí phức tạp như vậy sẽ đòi hỏi rất nhiều công sức và sự tỉ mỉ.
Hắn đã gợi ý cho đội nghiên cứu thử kết hợp ma thuật vào các loại v·ũ k·hí này, như để tăng sát thương hoặc cải thiện độ ổn định. Đây là một ý tưởng mới mẻ, và Ragnar dường như tỏ ra hứng thú với nó.
Ánh mắt của Ragnar lấp lánh khi nghe lời gợi ý của Vương Cường, dường như hắn đã có vài ý tưởng ban đầu để thử nghiệm.
Vương Cường rời khỏi phòng nghiên cứu với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, tự tin rằng họ sẽ tìm ra cách kết hợp công nghệ và ma thuật, biến những v·ũ k·hí tưởng chừng chỉ tồn tại trong ý tưởng thành hiện thực.
Trên đường đến tòa thị chính…
Vương Cường ngồi trong chiếc xe ngựa, cửa sổ khẽ hé mở để ánh sáng buổi sáng chiếu vào, làm bầu không khí trong xe trở nên sáng sủa và thoáng đãng.
Chiếc xe ngựa lăn bánh nhẹ nhàng trên con đường lát đá, tiếng vó ngựa đều đặn, nhịp nhàng như thể dẫn dắt hắn vào guồng quay của một ngày làm việc mới.
Ngồi đối diện Vương Cường, trợ lý Maylor cẩn thận mở cuốn sổ ghi chép và bắt đầu báo cáo về lịch trình hôm nay.
"Thưa ngài, lịch trình hôm nay sẽ gồm có: xử lý công việc tại Tòa thị chính, chủ yếu là phê duyệt một số dự án và kế hoạch. Sau đó, chúng ta sẽ ghé thăm tòa soạn báo để kiểm tra tiến độ.”
“Tiếp theo là đến học viện, nơi ngài sẽ thăm và động viên các học viên, và cùng dùng bữa trưa với các giáo viên tại đó."
Maylor dừng lại một chút để xem phản ứng của Vương Cường, rồi tiếp tục.
“Buổi chiều, chúng ta sẽ quay trở về Tòa thị chính, để nghỉ ngơi một lát trước khi bắt đầu công việc khảo sát tiến độ công việc bên vận động tuyên truyền. Sau đó là lịch trình thăm nông trại slime và ghé qua nông trường. Cuối cùng, ngài có lịch hẹn dùng bữa tối với đại diện của một số gia tộc."
Vương Cường gật đầu đồng ý, mắt nhìn qua các văn bản và bản tin mới nhất từ tòa soạn báo được gửi trước để hắn duyệt. Hiện tại thì các công việc tại tòa soạn vẫn là do hắn quản lý.
Trong lúc đọc, hắn nhíu mày, quay sang hỏi trợ lý Maylor.
"Dạo gần đây thị trường có gì biến động không?"
Việc nắm bắt được biến động của thị trường sẽ phần nào giúp hắn đoán được đang hoặc sắp sửa có chuyện gì xảy ra.
Maylor hiểu ngay ý của Vương Cường, không cần mất nhiều thời gian suy nghĩ.
"Thưa ngài, theo thông tin mà tôi thu thập được từ hôm qua, thị trường vẫn bình ổn. Tuy nhiên, có một số biến động nhỏ, giá củi và than củi đang có dấu hiệu tăng nhẹ, có lẽ do thời tiết bắt đầu lạnh, và nhu cầu đốt than sưởi ấm tăng cao."
Nghe vậy, Vương Cường khẽ gật đầu, nhắc đến than khiến hắn vô tình nhớ lại hình ảnh than tổ ong ở kiếp trước.
Hắn từng thấy chúng ở các hàng quán ăn, vừa cháy lâu lại có hiệu quả cao. Ý tưởng về than tổ ong bất chợt hiện lên, khiến Vương Cường hơi tự trách bản thân vì đã quên mất thứ hữu dụng này.
Hắn lập tức quay sang Maylor, nói.
"Lát nữa khi đến Tòa thị chính, nhờ cậu liên hệ với Dorig, ta có việc cần bàn bạc với hắn."
Sau đó, Vương Cường tiếp tục tập trung vào những bản tin từ tòa soạn báo. Dù có nhiều tin tức đáng đọc, nhưng vẫn có cảm giác thiếu đi sự hấp dẫn nào đó.
Các bài viết có tính chất thông tin nhưng hơi khô khan và thiếu sự sống động, khiến cho việc đọc báo trở nên hơi chán.
Hắn lưu ý lại điều này, quyết định sẽ bàn bạc với tòa soạn báo sau khi đến nơi, để cải thiện nội dung và giúp báo trở nên thú vị hơn đối với độc giả.
Vương Cường khẽ nhìn ra cửa sổ, cảnh đường phố lướt qua, các công dân của Thung lũng Sao Rơi đang bận rộn với công việc của mình.
Tại Tòa Thị Chính…
Vương Cường đang ngồi tại bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào sấp tài liệu trước mặt.
Những bản kế hoạch và dự án cần hắn phê duyệt nằm ngay ngắn trên bàn, đòi hỏi sự chú ý kỹ lưỡng và cân nhắc. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn dừng bút, ngẩng đầu, và thư ký bước vào, cúi chào trước khi thông báo.
"Thưa ngài, Trưởng phòng sản xuất ngài Dorig đã đến."
Vương Cường ra hiệu cho thư ký mời vào, đồng thời cảm thấy một chút xúc động khi nghe tên người đồng hành cũ.
Dorig từng là một đàn em luôn sát cánh bên hắn, nay đã trưởng thành, chững chạc hơn với dáng vẻ uy nghiêm của một lãnh đạo.
Cửa mở, Dorig bước vào với vẻ tự tin và phong thái chững chạc. Vẫn theo đúng thủ tục, hắn cúi đầu chào.
"Chào ngài cố vấn."
Vương Cường mỉm cười, nhìn vào ánh mắt Dorig, cảm nhận sự trưởng thành rõ nét trong cậu em ngày nào.
"Được rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta, cứ cư xử như bình thường thôi. Không cần gò bó như vậy đâu. Ngồi đi, anh đang có việc muốn bàn với cậu."
Dorig vui vẻ gật đầu, một nụ cười tươi nở trên gương mặt khi nghe Vương Cường nói vậy.
"Cảm ơn anh, đại ca." Hắn đáp lại, giọng nói mang theo chút sự nhẹ nhõm.
Vương Cường đứng dậy khỏi bàn làm việc, cầm theo sấp tài liệu, tiến về phía bàn nơi Dorig đang ngồi.
Trên bàn đã có sẵn trà và bánh mà thư ký đã tinh tế chuẩn bị sẵn khi Dorig tiến vào.
Nhìn thấy trà bánh, Dorig rất biết ý, nhanh nhẹn rót trà cho Vương Cường, thái độ tôn trọng không giấu giếm. Vương Cường cầm tách trà lên, nở nụ cười hài lòng, nhìn thấy sự thay đổi, sự trưởng thành của người em mà mình từng dìu dắt.
Hắn không vội vào vấn đề, mà nhẹ nhàng hỏi thăm.
"Dạo này thế nào rồi, công việc ổn không?"
Dorig tươi cười, tự nhiên trả lời.
"Dạ ổn, đại ca. Mọi thứ đang dần vào guồng, chỉ có một vài khó khăn về nguyên liệu và nhân lực nhưng cũng đang dần được giải quyết."
Hắn kể thêm về những khó khăn nhỏ gặp phải trong quá trình làm việc, và Vương Cường tận tình đưa ra một vài lời khuyên, khiến Dorig nhớ lại những ngày trước kia, khi còn là một đàn em theo sát bên đại ca, được chỉ dạy từng chút một.
Sau khi trò chuyện một lúc, Vương Cường mỉm cười, ánh mắt ánh lên một chút trêu chọc.
"À, mà này, dạo này cậu và Lian thế nào rồi? Có ý định tỏ tình hay cầu hôn gì không?"
Không đề phòng, Dorig vô thức trả lời ngay.
"Vẫn chưa anh ạ... Em vẫn chưa sẵn sàng." Chỉ sau đó hắn mới giật mình, đơ người trong giây lát khi nhận ra mình vừa nói gì, và tại sao đại ca lại biết chuyện này.
Chuyện giữa hắn và Lian, hắn chưa từng kể với ai cả.
"Chuyện đó, anh và Aurelia đã đoán được từ lâu rồi. Đừng để người ta phải đợi quá lâu, là đàn ông, chúng ta phải chủ động lên."
Miệng hắn nói vậy thôi, chứ hắn với Aurelia thì Aure lại là người chủ động, còn hắn thì bị cưỡng hôn.
Dorig đỏ mặt một chút, gãi đầu cười ngượng, nhưng vẫn không giấu được niềm vui vì sự quan tâm của Vương Cường.
Sau đó, Vương Cường vào việc chính. Hắn đưa ra sấp tài liệu liên quan đến việc sản xuất than tổ ong và hỏi.
"Cậu nghĩ thế nào về việc này?"
Ngay lập tức, Dorig thay đổi thái độ, trở nên nghiêm túc, không còn vẻ hớn hở như trước nữa, thay vào đó là phong thái cẩn trọng, chuyên nghiệp, rất giống với Vương Cường khi vào việc.
"Thứ này không quá khó để sản xuất. Chúng ta có thể áp dụng máy móc vào để tăng tốc độ sản xuất. Em nghĩ có thể không quá 1-2 tuần là xây dựng xong xưởng và bắt đầu sản xuất."
Vương Cường gật đầu tán thành, hài lòng với câu trả lời.
"Rất tốt. Nhanh chóng chuẩn bị đi. Mùa đông sắp đến rồi, chúng ta cần đảm bảo đủ nguồn cung cấp cho căn cứ và thị trấn."
Dorig đồng ý ngay lập tức, giọng nói chắc chắn.
"Vâng, em sẽ bắt tay vào chuẩn bị ngay."
Vương Cường nhìn theo bóng dáng Dorig rời khỏi phòng, lòng đầy tự hào. Đứa em ngày nào, giờ đã trở thành một người lãnh đạo tài năng và đáng tin cậy. Hắn hài lòng trước sự trưởng thành của Dorig, tin tưởng rằng cậu ta sẽ làm tốt công việc.
___
Cảm ơn bạn DeathTNB, bạn Lương Hiếu 321 đã ủng hộ và đề cử ạ.
Cảm ơn bạn Nhân Thiện đã tặng tui khoai.
Cảm ơn mấy bạn nhiều lắm, dạo gần sự vụ quấn thân tui khó tránh nên ra chương không được nhiều mong mọi người thông cảm.
T,T Với tui đang bị r·ối l·oạn giấc ngủ, giờ không biết chỉnh lại sao luôn.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.