Trong phòng làm việc rộng lớn, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, chiếu sáng lên bàn làm việc đầy giấy tờ của Vương Cường. Hắn đang phê duyệt các dự án và kế hoạch mới của thành phố. Trên bàn là hàng loạt công văn, dự án đang chờ đến lượt.
Đầu tiên, Vương Cường xem xét dự án về việc tăng số lượng nhân viên dọn vệ sinh trong thành phố. Thành phố đang ngày một phát triển, nhưng đồng thời, lượng rác thải cũng ngày một nhiều hơn.
Hắn quyết định phê duyệt dự án này nhằm đảm bảo vệ sinh và nâng cao chất lượng cuộc sống cho người dân.
Tiếp theo là dự án thành lập các trạm phát thanh. Là một kẻ đến từ thế giới hiện đại, hắn hiểu rõ sức mạnh của thông tin và tuyên truyền, đặc biệt trong bối cảnh hiện tại, nơi mọi thứ đều đang thay đổi nhanh chóng.
Các trạm phát thanh sẽ giúp người dân nắm bắt thông tin kịp thời và rõ ràng. Không do dự, hắn đóng dấu phê duyệt.
Rồi đến một số công văn yêu cầu cấp phép xây dựng và thành lập các thương hội hoặc các tổ chức từ bên ngoài. Vương Cường cân nhắc kỹ lưỡng từng trường hợp, đánh giá lợi ích và tiềm năng phát triển mà các thương hội này có thể mang lại cho vùng đất của mình.
Sau đó, hắn ký tên và đóng dấu cho phép, đồng thời lưu ý các điều khoản cụ thể để đảm bảo quyền lợi cho cả hai bên.
Vương Cường phê duyệt các dự án và kế hoạch với một chút trầm tư. Hắn nhìn qua đống tài liệu trước mắt, tự nhủ.
"Càng lúc càng nhiều việc... Cũng không hẳn là xấu, nhưng sao cứ thấy như kiểu quay lại trước kia vậy cà?"
Sự phức tạp trong công việc cai quản khiến hắn nhiều lúc cảm thấy như đang điều khiển một cỗ máy mà mọi bộ phận cần phải hoạt động trơn tru cùng nhau, nhưng chỉ cần một sai lầm nhỏ, toàn bộ hệ thống có thể đổ vỡ.
Điều này làm hắn có phần quay trở về cuộc sống trước khi xuyên không.
Một công văn khác đột ngột thu hút sự chú ý của Vương Cường. Đó là từ Tháp Ma Thuật, một tổ chức trung lập và độc lập, xin phép được thành lập một phân bộ tại nơi này.
Mặc dù tổ chức này nổi tiếng với sự trung lập và không can thiệp vào chính trị, Vương Cường vẫn có chút do dự. Hắn không thích ý nghĩ rằng có một thứ nằm trong quyền hạn của mình nhưng lại không thể hoàn toàn quản lý được.
Suy nghĩ một lúc, Vương Cường đóng dấu mộc "chờ xử lý" kèm theo một giấy nhắn yêu cầu hẹn gặp người đại diện của Tháp Ma Thuật để tìm hiểu thêm trước khi ra quyết định.
Tiếp tục công việc, Vương Cường phê duyệt một số yêu cầu ngân sách. Đầu tiên là từ phía q·uân đ·ội. Đây là vấn đề quan trọng, đặc biệt khi căn cứ đang chuẩn bị cho c·hiến t·ranh. Hắn đọc kỹ các yêu cầu, cân nhắc kỹ lưỡng trước khi phê duyệt ngân sách bổ sung cho q·uân đ·ội.
Nhưng đến phần yêu cầu bổ sung ngân sách từ phía ngân hàng, Vương Cường dừng lại. Có điều gì đó khiến hắn cảm thấy chưa ổn. Những con số dường như không phù hợp và có phần không rõ ràng.
Hắn quyết định đóng dấu mộc "chờ xử lý" và kèm theo giấy nhắn yêu cầu ngân hàng cung cấp thêm tài liệu khai báo chi tiết về tháng này trước khi có thể tiếp tục phê duyệt.
Đang chuẩn bị chuyển sang báo cáo tiếp theo, cửa phòng làm việc mở ra và trợ lý Maylor bước vào, nhẹ nhàng thông báo.
"Thưa ngài, đã sắp đến giờ hẹn làm việc với tòa soạn báo."
Vương Cường ngẩng đầu lên, nhìn lại sấp giấy tờ chưa xử lý, và chỉ có thể thở dài. Công việc dồn dập và không dễ dàng.
‘Đúng là vạn sự khởi đầu nan’
"Được rồi." Hắn nói, tay gấp lại sấp giấy tờ, sắp xếp gọn gàng để xử lý sau.
Vương Cường đứng dậy, chỉnh lại trang phục, rồi bước ra khỏi phòng, theo chân Maylor ra phía xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.
Xe ngựa lăn bánh, đưa Vương Cường tiến đến tòa báo, nơi hắn dự định sẽ có một buổi làm việc quan trọng về việc cải thiện chất lượng và nội dung của các bản tin cho tương lai sắp tới.
Chiếc xe ngựa lăn bánh nhẹ nhàng trên con đường lát đá cuội, tiến thẳng về phía tòa soạn báo nằm ở trung tâm thành phố.
Từ trong xe, Vương Cường có thể nhìn thấy tòa nhà của tòa soạn - một tòa kiến trúc khá bề thế với những ô cửa sổ lớn bằng kính và bảng hiệu ghi rõ ràng tên tờ báo. Trợ lý Maylor vẫn ngồi bên cạnh, kiểm tra lại các giấy tờ mà hắn sẽ cần đến trong cuộc gặp gỡ hôm nay.
"Ngài cố vấn, chúng ta đã tới nơi." Maylor nhắc nhở nhẹ nhàng khi chiếc xe dừng lại trước cổng tòa soạn.
Vương Cường gật đầu, bước xuống xe ngựa và đưa mắt nhìn quanh. Tòa soạn báo hôm nay rất nhộn nhịp, những phóng viên và biên tập viên ra vào không ngớt.
Hắn bước vào bên trong, được chào đón bởi một nhân viên lễ tân trẻ tuổi. Nhân viên lễ tân cúi đầu kính cẩn.
"Xin chào ngài cố vấn. Mời ngài theo lối này, tổng biên tập đang chờ ngài trong phòng họp."
Đi qua hành lang dài dẫn tới phòng họp, Vương Cường có thể thấy nhiều bức ảnh và bài báo nổi bật được treo trên tường, mỗi một bức đều mang một dấu ấn riêng biệt về những sự kiện lớn đã xảy ra trong thành phố.
Những phóng viên mặc áo sơ mi và quần âu bận rộn ngồi trước máy đánh chữ, những âm thanh lách cách vang lên liên tục như một bản nhạc nền sống động của tòa soạn.
Đồng phục này là hắn đặc biệt dặn dò các nhà thiết kế may theo mô tả, dạo gần đây nó đang trở thành một phong trào ở các nơi làm việc khác.
Khi đến trước phòng họp, nhân viên lễ tân mở cửa và mời Vương Cường vào.
Trong phòng, tổng biên tập Marcus, một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc và ánh mắt sắc sảo, đang ngồi chờ.
Hắn cũng từng là một trợ giảng của học viện ma thuật Luminat, nhưng chỉ phụ trách công việc soạn thảo văn bản cùng sắp xếp tài liệu. Dù vậy tài viết lách và nhận biết biến động xã hội rất tốt, là kẻ mà đạt gần như điểm tuyệt đối trong bài dự thi mà Vương Cường ra đề.
Khi thấy Vương Cường bước vào, Marcus đứng dậy và nở nụ cười tươi.
"Chào ngài cố vấn, hân hạnh được lại ngài." Marcus nói, giọng điệu lịch thiệp nhưng đầy nhiệt huyết.
Vương Cường mỉm cười đáp lại, bước tới bắt tay Marcus.
"Chào ông Marcus, cảm ơn đã sắp xếp buổi gặp này. Tôi có một vài ý kiến muốn trao đổi về nội dung và định hướng sắp tới của tờ báo."
Cả hai ngồi xuống, nhân viên lễ tân nhẹ nhàng rót trà rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại để lại không gian yên tĩnh cho cuộc trò chuyện.
"Bản báo cáo tôi đã xem qua rồi, mọi người đang làm rất tốt, nhất là trong việc truyền tải cảm xúc." Vương Cường bắt đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Marcus.
"Những bài báo gần đây đã có sự tiến bộ, nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng ta còn thiếu một chút gì đó - có lẽ là sự gắn kết, sự gần gũi với người dân.”
Hắn nói với giọng điệu rất bình thường, như thế hai người bạn đang nói chuyện với nhau.
“Những bài báo cần phải khiến người dân cảm thấy đây là vấn đề của chính họ, họ phải cảm nhận được sức sống từ những dòng tin tức này."
Marcus gật đầu, ngẫm nghĩ vài giây rồi nói.
"Ngài cố vấn nói rất đúng. Chúng tôi cũng đang cố gắng thay đổi để tờ báo trở nên gần gũi hơn với độc giả. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn cần thêm những ý tưởng cụ thể để định hướng nội dung."
Vương Cường gật đầu, mắt hắn sáng lên như tìm thấy cơ hội để nói lên suy nghĩ của mình.
"Tôi có một vài đề xuất." hắn bắt đầu, tay đưa một vài tờ giấy về phía Marcus.
"Trước hết, tôi muốn tờ báo dành một phần đặc biệt để nói về đời sống thường ngày của người dân - từ những người nông dân, công nhân cho đến những người buôn bán nhỏ. Điều này không chỉ giúp họ cảm thấy được coi trọng mà còn giúp cho những tầng lớp khác hiểu hơn về nhau."
“Đây ngài có thể xem, ví dụ như việc cử các phóng viên hoặc nhà báo đi phỏng vấn cửa hàng bánh nướng mà dạo gần đây các học viên rất thích đến. Hay như những câu truyện cười đời sống, hoặc cái gì đó sốc óc như truyện n·goại t·ình này xem.
“Nhưng lưu ý, chỉ được phép phỏng vấn hoặc đăng báo khi có sự cho phép của người phỏng vấn.”
Marcus chăm chú đọc những ý tưởng mà Vương Cường đưa ra, rồi khẽ mỉm cười gật đầu.
"Tuyệt! Tôi rất thích ý tưởng này, nó sẽ làm tờ báo thêm phần phong phú, nghe thôi đã thấy hay."
"Thứ hai." Vương Cường tiếp tục.
"Tôi muốn thấy các nhà báo phỏng vấn người dân nhiều hơn, kể những câu chuyện của họ. Những câu chuyện đó có thể rất đơn giản, như một ngày làm việc của một người thợ rèn, hay những kỷ niệm vui buồn của một người bán hàng rong. Điều này không chỉ giúp tạo sự gắn kết giữa người đọc với tờ báo mà còn tạo thêm sự đa dạng cho nội dung."
Marcus nhìn Vương Cường, vẻ mặt hiện rõ sự đồng tình.
"Điều này sẽ làm cho tờ báo của chúng ta trở nên sống động hơn, và gần gũi với người dân hơn. Chúng tôi sẽ sắp xếp để các phóng viên bắt đầu thực hiện ngay."
Vương Cường cười nhẹ, tiếp tục.
"Tôi cũng muốn chúng ta phát triển thêm các chuyên mục như dạy nấu ăn, hoặc các mẹo cuộc sống hàng ngày. Những nội dung này không chỉ có giá trị thực tế mà còn giúp người dân cảm thấy tờ báo có ích trong đời sống của họ."
Nói rồi hắn đưa ra một số công thức các món ăn, thức uống mà kiếp trước hắn biết. Cơ bản có quá nhiều thứ có thể tái hiện và hắn không tham đến độ một mình làm tất cả.
Việc chia sẽ này biết đâu lại mang đến sự thay đổi mới thì sao.
Marcus trầm ngâm một lúc, rồi đồng ý.
"Ngài cố vấn, tôi nghĩ đây là những ý tưởng tuyệt vời."
Vương Cường nhấp một ngụm trà, rồi tiếp tục.
"Tôi cũng muốn trao đổi về chất lượng tin tức, đặc biệt là vấn đề sự thật và tính minh bạch. Gần đây, tôi đã nhận thấy có một số bài viết có vẻ còn chưa chính xác lắm hay nói đúng hơn mà mang góc nhìn khá một chiều."
Marcus tỏ ra khá lúng túng. "Điều này... có lẽ là do thiếu sót trong quá trình kiểm chứng thông tin. Chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục."
"Chúng ta không thể chỉ 'cố gắng'." Vương Cường nói, giọng điệu của hắn trầm xuống, toát lên vẻ nghiêm túc, kèm theo đôi mắt đỏ rực khiến hắn càng trở nên uy nghiêm.
"Tính chính xác là điều cốt lõi của báo chí. Người dân tin tưởng vào những gì chúng ta viết, vì vậy chúng ta phải có trách nhiệm với họ."
Marcus gật đầu, nhìn xuống bàn, rồi hứa sẽ tăng cường quá trình kiểm duyệt thông tin trước khi công bố.
Cuộc thảo luận tiếp tục trong không khí thẳng thắn nhưng không kém phần hợp tác. Vương Cường biết rằng để thay đổi một tờ báo không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng hắn tin tưởng rằng với sự tận tâm của Marcus, mọi thứ rồi sẽ đi đúng hướng.
Khi buổi họp kết thúc, Vương Cường đứng dậy, đưa tay bắt lấy bàn tay của Marcus.
"Cảm ơn ngài đã lắng nghe. Tôi rất mong chờ những thay đổi tích cực từ tờ báo."
Marcus đáp lại.
"Cảm ơn ngài cố vấn vì đã chia sẻ những ý kiến quý báu. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện những điều này."
Rời khỏi tòa soạn, Vương Cường cảm thấy trong lòng có một chút nhẹ nhõm. Hắn biết rằng mỗi thay đổi dù nhỏ cũng đều cần thời gian để nhìn thấy kết quả, nhưng việc đã tạo ra một kế hoạch rõ ràng, một hướng đi mới cho tờ báo đã giúp hắn cảm thấy an tâm hơn.
Hắn quay lại xe ngựa, trợ lý Maylor ngay lập tức mở cửa và chào đón hắn.
"Ngài cố vấn, buổi làm việc tiếp theo của ngài là tại học viện, chúng ta sẽ ghé thăm và dùng bữa với các học viên."
Vương Cường gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cảnh vật bên ngoài vẫn như mọi ngày - mọi con quỷ qua lại nhộn nhịp, những tiếng rao bán hàng, những đứa trẻ chơi đùa bên đường.
Nhưng trong tâm trí hắn, thị trấn nhỏ nay đã dần đông đúc thành một thành phố.
Nó đang thay đổi, từng bước một, hướng đến một tương lai mà hắn mong đợi - một nơi mà mọi công dân đều có quyền lên tiếng và sống trong sự hạnh phúc.
___
Cảm ơn bạn DeathTNB, bạn Lương Hiếu 321, bạn Nhân Thiện và bạn Nguyễn Hoàng Khánh đã ủng hộ và đề cử ạ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.