Chiếc xe ngựa lăn bánh đều đặn trên con đường dẫn đến học viện. Bên trong xe, Vương Cường ngồi yên vị, tay không ngừng lật giở các báo cáo mà trợ lý Maylor đã chuẩn bị từ trước.
Những tờ giấy được sắp xếp gọn gàng, trên đó ghi rõ các thông tin về tình hình học viện, tài chính, và những hoạt động của học viên gần đây.
Mặc dù thời gian di chuyển không dài, nhưng Vương Cường vẫn luôn tận dụng từng phút để theo dõi công việc một cách tỉ mỉ.
Hắn hiểu rằng, mỗi quyết định hắn đưa ra đều ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều người, nên hắn không bao giờ để bất kỳ thông tin quan trọng nào bị bỏ sót.
Maylor, trợ lý trẻ của Vương Cường, ngồi đối diện và quan sát hắn với ánh mắt có phần khó hiểu. Maylor luôn tự hỏi tại sao Vương Cường lại làm việc chăm chỉ đến vậy, đặc biệt khi hắn đã có được quyền lực và địa vị như hiện tại.
Trước mắt Maylor, những địa chủ hay quý tộc mà hắn từng gặp hầu như đều không phải lo nghĩ quá nhiều sau khi đã có quyền lực trong tay, họ thường chọn cách hưởng thụ và tích lũy của cải thay vì cặm cụi như Vương Cường.
Vương Cường, trong lúc đang đọc báo cáo, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trợ lý và nhận ra ánh mắt đầy băn khoăn của hắn.
Hắn cười nhẹ, hơi trêu đùa.
"Bản thân ta có gì lạ hay sao mà ngươi nhìn ta kỹ thế, Maylor?"
Maylor giật mình vì b·ị b·ắt gặp. Hắn hơi bối rối và ngay lập tức cúi đầu.
"Xin lỗi ngài, tôi không có ý thất lễ."
Vương Cường xua tay, nụ cười vẫn giữ trên môi.
"Không sao đâu, cứ thoải mái đi. Ta hiểu ngươi có điều muốn hỏi, cứ hỏi đi được thì ta sẽ trả lời."
Maylor ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chút băn khoăn nhưng hắn hiểu tính cách của Vương Cường, rằng ngài ấy không phải là người khó tính hay giữ khoảng cách với những người làm việc cho mình.
Sau một hồi ngập ngừng, Maylor lấy hết can đảm và nói.
"Thưa ngài, thật ra tôi có một điều thắc mắc đã lâu. Tôi không hiểu tại sao ngài lại làm việc cật lực như vậy để cải thiện và giúp đỡ dân chúng nơi đây.”
“Với những địa chủ, quý tộc và lãnh chúa mà tôi từng biết. Nếu được như ngài bây giờ, thì họ sẽ chọn cách kiếm thật nhiều tiền, tích trữ ở đó rồi bắt đầu hưởng thụ vinh hoa phú quý mà không cần làm lụng gì nhiều. Họ thậm chí còn nghĩ ra nhiều cách để bỏ ra ít công sức mà lại kiếm được thật nhiều. Vậy mà ngài... lại khác."
Vương Cường nghe xong, đôi mắt hắn trầm tư một chút, rồi cười nhẹ. Hắn đóng tệp báo cáo trên tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi khung cảnh thành phố vụt qua.
"Maylor, ngươi nói đúng, hầu hết những người có quyền lực, có tiền bạc đều chọn cách hưởng thụ và tìm kiếm sự thoải mái cho bản thân. Nhưng đối với ta, quyền lực không phải là để hưởng thụ, mà là để tạo ra sự thay đổi."
Maylor ngạc nhiên trước câu trả lời của Vương Cường, hắn không thể ngờ rằng ngài ấy lại suy nghĩ như vậy. Vương Cường quay lại nhìn trợ lý của mình, hình ảnh này khiến hắn nhớ lại bản thân lúc ban đầu.
Chỉ tập trung kiếm thật nhiều tiền, để rồi đến cuối mới nhận ra mục đích thật sự của bản thân.
"Ta đã sống ở nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều người phải chịu cảnh khốn khổ chỉ vì những kẻ có quyền chỉ biết nghĩ cho bản thân. Ta không muốn điều đó lặp lại ở đây. Người có quyền lực phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn vì những quyết định của họ ảnh hưởng đến nhiều người khác."
“Đồng thời thứ mà gọi là quyền lực hay tài sản ấy nó không phải là bất biến. Thử nghĩ đi, ngươi sẽ chọn ngồi trên ngai vàng của một đ·ống đ·ổ n·át, hay là sống một cuộc sống có đầy đủ sự tiện nghi và hạnh phúc.”
“Tất nhiên không phải ai cũng hiểu hoặc thích lối đi này. Với ta thì một cuộc sống mà mọi người đều vui vẻ với nhau vẫn là tốt hơn cô đơn một mình trên đỉnh vinh quang.”
Maylor lắng nghe, ánh mắt dần thay đổi, có vẻ như hắn bắt đầu hiểu ra những gì mà Vương Cường đang nói.
"Ngài cố vấn, nhưng điều này đòi hỏi rất nhiều công sức và đôi khi có thể khiến ngài gặp phải sự phản đối từ những kẻ có quyền lực khác. Ngài không lo lắng về việc đó sao?"
Vương Cường cười nhẹ, ánh mắt xa xăm nhìn ra phía chân trời.
"Lo lắng chứ, ai mà không lo lắng. Nhưng nếu vì lo sợ mà từ bỏ, thì ta đã không còn là chính mình. Ta luôn tin rằng, một khi ta làm điều đúng, thì rồi sẽ có nhiều người cùng chung tay với ta, và những kẻ cản trở cũng sẽ không thể ngăn được sự thay đổi."
"Ta muốn xây dựng một nơi mà tất cả mọi người đều có cơ hội để sống tốt, để có tương lai. Một thành phố mà trẻ con được học hành, người lớn có công việc ổn định, và ai cũng có quyền nói lên tiếng nói của mình. Ngươi nghĩ xem, một nơi như vậy liệu có đáng để chúng ta bỏ công sức ra không?"
Hắn quay sang nhìn thẳng vào Maylor, hơi mỉm cười nói ra cảm nhận của bản thân về một quy luật mà hắn thấy rất đúng.
“Nó như quy luật chọn lọc của tự nhiên vậy, nếu đủ tốt thì nó sẽ tồn tại và phát triển, còn nếu không thì nó sẽ bị diệt vong và bị thay thế bởi cái khác tốt hơn.”
Maylor nhìn Vương Cường, ánh mắt đầy khâm phục. Hắn như mở ra một góc nhìn mới.
"Ngài cố vấn, tôi thật sự ngưỡng mộ ngài. Tôi chưa từng nghĩ rằng quyền lực lại có thể được sử dụng theo cách này."
Vương Cường mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
"Ngươi còn rất trẻ, ngươi sẽ hiểu thêm khi trải qua nhiều điều hơn. Mỗi người chúng ta đều có ba trách nhiệm, một là với bản thân, hai là với gia đình và ba là trách nhiệm với xã hội mình sống.”
“Không phải ai cũng có thể đứng lên và thay đổi mọi thứ, nhưng ít nhất ta có thể làm tốt nhất những gì trong khả năng của bản thân là được."
Maylor cúi đầu, giọng nói chân thành.
"Tôi rất vinh dự khi được làm việc cho ngài, thưa cố vấn. Tôi sẽ cố gắng học hỏi từ ngài và giúp ngài đạt được những mục tiêu này."
Vương Cường đặt tay lên vai hắn, gật đầu hài lòng. "Ta tin ngươi, Maylor. Ngươi đang làm rất tốt, cứ tiếp tục cố gắng."
Khi xe ngựa của Vương Cường dừng trước cổng học viện Sao Rơi, hắn bước xuống với phong thái đĩnh đạc, tự tin. Đôi mắt sắc sảo của hắn quét khắp khuôn viên rộng lớn, nơi những dãy nhà cổ kính hòa quyện với vườn cây xanh mướt.
Khung cảnh nhộn nhịp nhưng trật tự, từng nhóm học viên trong bộ đồng phục trang nghiêm đi lại, trao đổi sôi nổi về bài học và nghiên cứu.
Không gian như khựng lại khi mọi ánh mắt đều hướng về phía Vương Cường. Tiếng nói cười dần lắng xuống, thay thế bởi sự háo hức và kính trọng. Hắn không phải là một người lạ, mà là một biểu tượng, một người có tầm ảnh hưởng lớn.
Các giáo viên từ phía xa cũng nhanh chóng xuất hiện, cúi chào đầy trang nghiêm. Eldershade, một giáo viên cao niên, bước tới trước, giọng nói ấm áp nhưng mang âm điệu đầy sự trọng thị.
“Chào mừng ngài đến với học viện Sao Rơi. Mọi thứ đã được chuẩn bị như ngài yêu cầu.”
Vương Cường gật đầu, nở một nụ cười thân thiện. "Cảm ơn ngài, Eldershade. Ta rất mong được gặp gỡ các học viên lần này."
Bước vào hội trường chính, một không gian rộng rãi, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm. Hàng ghế được sắp xếp gọn gàng, sân khấu trang trọng nhưng giản dị, nơi hàng trăm học viên đã ngồi chờ.
Tiếng vỗ tay chào đón Vương Cường vang lên khắp nơi khi hắn bước lên bục, nhưng điều khiến hắn ấm lòng hơn cả là những đôi mắt sáng ngời, những khuôn mặt háo hức của từng học viên.
Khi bắt đầu phát biểu, giọng nói trầm ấm của Vương Cường vang lên như tiếng chuông truyền cảm hứng.
“Ta rất vui mừng khi có mặt tại đây hôm nay. Học viện Sao Rơi không chỉ là nơi truyền đạt tri thức mà còn là cái nôi của những thế hệ tương lai, những người sẽ góp phần xây dựng thế giới này tốt đẹp hơn.”
Tiếng vỗ tay lại rộn ràng. Vương Cường tiếp tục, lần này ánh mắt hắn lấp lánh tự hào.
“Hôm nay, ta muốn tuyên dương và trao phần thưởng cho một số học viên có đóng góp xuất sắc.”
Từng tên một được đọc lên, và khi Karis, một cô gái nhỏ nhắn với đôi chân nai đặc trưng của tộc 『Deer feet demon』 nghe thấy tên mình, cô bất giác nín thở.
Loại thuốc diệt côn trùng mà cô phát minh ra để bảo vệ mùa màng mà không gây hại cho môi trường đã mang đến cho cô niềm vinh dự. Giây phút ấy, cô nàng gần như rơi nước mắt.
Karis được mời lên bục, cô bước lên sân khấu với vẻ bối rối nhưng đầy tự hào. Vương Cường trao tặng cô một huy chương pha lê lấp lánh, biểu tượng cho những đóng góp xuất sắc của cô trong nghiên cứu về nông nghiệp.
Sau đó, hắn trao cho Karis một hộp bút bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, bên trong là bút máy cùng ba chiếc ngòi bằng vàng, cókhắc biểu tượng của phòng nghiên cứu khoa học và ma thuật, kèm theo đó là một học bổng trị giá 15 vàng.
"Cảm ơn ngươi, Karis. Sáng tạo của ngươi đã giúp bảo vệ môi trường và mùa màng của chúng ta. Ta mong rằng ngươi sẽ tiếp tục phát huy." Vương Cường mỉm cười khích lệ, đưa thêm một phong bì nhỏ chứa phần thưởng tài chính.
Karis, mắt lấp lánh xúc động, cúi đầu cảm ơn, giọng nói run run.
"Ngài cố vấn, cảm ơn ngài rất nhiều. Em sẽ không ngừng cố gắng."
Từ phía dưới sân khấu, một số học viên không kìm được trò chuyện rì rầm.
"Hộp bút đó thật đẹp, phải không? Cả ba chiếc ngòi bút đều bằng vàng!" một học viên thì thầm với bạn mình.
"Ta có nghe loại bút này chỉ có những thành viên xuất xắc của phòng nghiên cứu mới có, thật đáng ngưỡng mộ." Người kia đáp lại, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Karis.
Tiếp theo, Vương Cường gọi tên Zareal. Như thường lệ, dáng vẻ của tên Zareal có phần mệt mỏi và không thích mấy với hoạt động này, nhưng khi bước lên sân khấu, hắn không thể giấu được chút tự hào khi nhận huy chương pha lê và hộp bút tương tự từ tay Vương Cường.
Dù là lần thứ 2 nhận thứ này nhưng hắn cũng không vẻ gì ghét bỏ, mà ngược lại xem đây như là chiến tích của bản thân. Là minh chứng cho tài năng của mình.
"Zareal, ta biết ngươi đã cống hiến rất nhiều cho các nghiên cứu. Dù đôi khi có những lúc mệt mỏi, nhưng ta mong ngươi hãy tiếp tục với sự kiên trì và đam mê này."
"Zareal ! Nếu tôi nhớ không nhầm, thì hắn hình như cũng là học viên khóa một thì phải, như chúng ta." Một học viên với đôi mắt kính nói nhỏ.
"Ừ, cái tên mà nhận được quà của ngài cố vấn trong ngày đầu tiên ấy. Không ngờ là hắn đã được nhận vào làm ở phòng nghiên cứu chỉ sau một thời gian ngắn."
Người bạn bên cạnh gật gù nói.
Cuối cùng, tên của Elric được vang lên, cậu học viên trẻ với niềm đam mê toán học và vật lý. Khi nghe tên mình, Elric đứng dậy với đôi mắt rơm rớm nước.
Nhận huy chương và hộp bút, hắn không kìm nén được xúc động khi nhận thấy công sức của mình được công nhận.
"Elric, phát hiện của ngươi có thể mở ra một hướng đi mới trong lĩnh vực khoa học và ma thuật. Hãy tiếp tục theo đuổi đam mê của ngươi, và ta tin rằng ngươi sẽ còn tiến xa hơn." Vương Cường mỉm cười, nhẹ nhàng trao phần thưởng.
Elric không thể kìm nén nước mắt, cúi đầu xúc động. "Cảm ơn ngài, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được công nhận như vậy…"
Những học viên phía dưới khẽ xì xào.
"Chà, thật không ngờ là chỉ tìm ra được một công thức mà vẫn được tuyên dương ấy." Một học viên nói.
"Cái đó còn tùy, ta nghe nói công thức mà hắn tìm ra là công thức tính tốc độ truyền tải ma lực gì gì đó, các giáo viên hình như đang nghiên cứu kỹ hơn về nó." Tên bạn kế bên đáp lại
Buổi lễ tuyên dương khép lại trong tiếng vỗ tay không ngớt, và không khí tràn đầy niềm tự hào, cảm hứng. Vương Cường từ từ rời khỏi sân khấu, ánh mắt hắn quét qua từng khuôn mặt rạng ngời của các học viên, tự hào khi thấy những đóng góp và nỗ lực của họ được đền đáp xứng đáng.
Buổi lễ kết thúc trong không khí ấm áp, đầy cảm hứng. Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, và khi Vương Cường bước xuống sân khấu, những lời cảm ơn chân thành từ các học viên khiến lòng hắn bồi hồi.
Những người trẻ này, với niềm đam mê và sự cống hiến, sẽ là động lực phát triển cho tương lai.
Sau đó, hắn ghé thăm nhà ăn, một nơi không kém phần quan trọng với quan điểm của hắn. Nhà ăn sáng sủa và rộng rãi, với những bàn ghế sắp xếp ngăn nắp, mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp nơi.
"Có thực mới vực được đạo" – khẩu hiệu treo trên tường như lời nhắc nhở về sự quan trọng của sức khỏe trong hành trình tri thức.
Hắn vừa dùng bữa vừa trò chuyện cùng các giáo viên về những khó khăn của học viên và đưa ra ý tưởng mở rộng các môn học y tế, nhận được sự đồng thuận nhiệt tình.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, thoải mái, và khi kết thúc, Vương Cường đứng dậy, cảm ơn từng người đã đồng hành cùng hắn trong chuyến thăm đầy ý nghĩa này.
___
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.