Vương Cường rời khỏi bàn làm việc, tiến đến bộ ghế sofa ở góc phòng và ngã mình lên băng ghế dài để nghỉ ngơi. Hắn thả lỏng cơ thể, cảm nhận một chút thoải mái sau cả buổi sáng làm việc không ngừng.
Dù công việc có bận rộn đến đâu, Vương Cường luôn giữ nguyên tắc dành ít nhất 30 phút mỗi ngày để nghỉ trưa, như một cách để làm mới bản thân và chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
Không chỉ riêng hắn, các nhân viên trong tòa thị chính cũng có thời gian nghỉ trưa, trừ một số vị trí đặc biệt đòi hỏi sự túc trực liên tục.
Phần lớn họ thường mang theo hộp cơm tự chuẩn bị từ nhà, rồi tìm một góc yên tĩnh trong khu vực nghỉ ngơi chung hoặc tại bàn làm việc để dùng bữa.
Những câu chuyện nhỏ nhặt, những tiếng cười nói vang lên rôm rả, tạo nên không khí thân thiện trong tòa thị chính.
Một vài người bàn về công việc, trao đổi các thủ tục giấy tờ cần xử lý, những vấn đề gặp phải trong quá trình giải quyết yêu cầu của người dân.
Một số khác lại nói chuyện đời thường, từ gia đình, bạn bè cho đến quần áo, xu hướng mới nhất.
Một trong số các nhân viên khoe rằng bạn bè từ quê hắn ghen tị vì cuộc sống tốt đẹp mà hắn đang có ở nơi này, từ điều kiện làm việc cho đến mức lương ổn định.
Trong khu vực nghỉ ngơi, các nhân viên ngồi thành từng nhóm, vừa ăn trưa vừa trò chuyện với nhau. Không khí buổi trưa khá thoải mái, tiếng cười nói hòa lẫn vào nhau.
Một nhóm nhân viên ngồi gần cửa sổ, trò chuyện sôi nổi về cuộc sống cá nhân.
"Anh Azoth, nghe nói cuối tuần rồi anh mới về quê à?" một cô gái trẻ tên Vina hỏi.
"Ừ, cuối tuần trước anh có về thăm nhà. Vừa mới về đến nơi, mấy đứa bạn cũ đã kéo đi nhậu rồi, nói thật bia ở đó vị rất kì lạ. Anh nhớ lần cuối mình uống có như vậy đâu." Azoth cười, nhớ lại.
"Có vẻ anh nổi tiếng nhỉ?" một cậu nhân viên khác, tên Olguk, cười hóm hỉnh.
"Nổi tiếng gì đâu. Chỉ là bọn nó cứ tò mò hỏi về cuộc sống ở đây thôi. Nói thật, tụi nó còn ghen tị với anh nữa."
Azoth vừa nói vừa lắc đầu. "Sau khi nghe anh kể, bọn nó bảo cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều, làm việc ổn định, lương cũng cao. Nói không chừng mùa xuân năm sau tụi nó sẽ thử đến đây."
"Cũng đúng thôi." Vina gật đầu.
"Mình làm việc ở tòa thị chính mà, nơi này có đãi ngộ tốt, lại còn có Ngài Cố vấn lo liệu cho mọi người nữa."
"Ừ, Ngài Cố vấn luôn nghĩ đến phúc lợi cho người dân. Đặc biệt là ngài ấy không quan tâm đến xuất thân.”
Azoth nói tiếp với vẻ ngưỡng mộ.
“Anh nghe nói ngay cả ở học viện Sao Rơi, ngài ấy cũng nghiêm cấm xuất hiện tình trạng phân biệt giai cấp. Chỉ cần có năng lực, là có cơ hội học tập như nhau."
"Anh Azoth nói đúng đấy. Lúc trước em cũng không nghĩ mình sẽ có cơ hội làm việc ở đây đâu. Vậy mà giờ em lại có thể ngồi đây, ăn bữa trưa với mọi người, lại còn được hưởng phúc lợi tốt như vậy." Vina nói, giọng có chút xúc động.
Tuy nhiên, không phải câu chuyện nào cũng chỉ toàn niềm vui.
Cách đó không xa, một nhóm nhân viên khác đang trò chuyện nhưng không khí có phần trầm hơn. Họ đang bàn về tin đồn sắp có c·hiến t·ranh.
Trong nhóm nhân viên đó, có một người nhắc đến một tin đồn từ quê nhà.
"Nghe nói sắp tới nơi này sẽ có c·hiến t·ranh. Gia tộc Ravengard định t·ấn c·ông chúng ta vì đã bao che cho Alaric Thorne, người mà họ truy nã lâu nay."
Nghe vậy, các đồng nghiệp xung quanh đều khựng lại, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Một nhân viên ngồi cạnh nhanh chóng giơ tay bịt miệng tên bạn mình lại, cố gắng ngăn chặn hắn nói tiếp. Hắn ta thấp giọng cảnh cáo.
"Ngài Thorne không phải là t·ội p·hạm. Ngài ấy là hiệu trưởng của học viện Sao Rơi, thầy của Ngài Cố vấn. Việc ngươi nói ngài Thorne là t·ội p·hạm không khác gì đang xúc phạm Ngài Cố vấn cả. Nhớ kỹ bản thân mình đang ở đâu, và biết giữ mồm giữ miệng đi."
Không khí trở nên trầm xuống, ai nấy đều cảm thấy căng thẳng. Tin đồn c·hiến t·ranh và mối đe dọa từ gia tộc Ravengard khiến không ít người lo sợ.
"Nhưng... nhưng em chỉ nhắc lại tin đồn thôi mà." Kelgar ấp úng nói.
"Tin đồn vẫn chỉ là tin đồn. Chúng ta không biết chắc chuyện gì thật sự đang diễn ra giữa những người cầm quyền kia." Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn nghiêm mặt nhắc nhở.
"Chúng ta chỉ nên tập trung làm tốt công việc của mình thôi."
"Có lẽ... Ror nói đúng." Xara trầm ngâm nói.
"Không ai biết được chuyện gì thật sự đang diễn ra giữa các gia tộc lớn. Chúng ta ở đây chỉ là dân thường, lo làm việc, sống cuộc sống của mình thôi."
Bầu không khí trở nên trầm lắng. Mọi người đều cảm nhận được sự căng thẳng từ tin đồn, nhưng cũng hiểu rằng họ không nên để những điều đó ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống hiện tại.
Doanh trại tạm thời q·uân đ·ội Velkerys, phía tây lãnh thổ gia tộc Hohenzollern.
Valeria von Velkerys đứng trước tấm bản đồ lớn trải trên bàn trong trại chỉ huy, ánh sáng từ những ngọn đèn ma pháp chiếu rọi, tạo nên một không gian đầy nghiêm trang và căng thẳng.
Mái tóc đen buộc gọn sau gáy giúp cô dễ dàng di chuyển, cặp mắt sắc lạnh chăm chú nhìn từng đường nét trên bản đồ.
Bên ngoài, âm thanh lạch cạch của các binh sĩ luyện tập và chuẩn bị v·ũ k·hí, quân lương vang vọng, tất cả đang sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.
Các tướng lĩnh đứng xung quanh Valeria, mỗi người một vẻ, đầy khí thế chiến đấu. Một vài người thì thầm trao đổi, nhưng tất cả đều im lặng khi Valeria giơ tay ra hiệu.
"Chúng ta đã nhận được thông tin tình báo mới nhất về Thung Lũng Sao Rơi." Valeria cất tiếng, giọng nói mạnh mẽ.
"Theo như báo cáo, đối phương đã triển khai một loại vật liệu có tên xi măng rất chắc chắn, khiến cho việc phá hủy các công trình của họ sẽ rất khó khăn. Ngoài ra, họ còn sở hữu một loại v·ũ k·hí p·hát n·ổ dưới lòng đất, có khả năng khắc chế kỵ binh của chúng ta."
Các tướng lĩnh nhìn nhau với ánh mắt trầm ngâm, một người trong số đó, tướng Rok, cau mày hỏi.
"Loại v·ũ k·hí p·hát n·ổ dưới mặt đất? Điều này có thể gây thiệt hại lớn cho đội hình kỵ binh. Chúng ta có nên điều chỉnh chiến thuật t·ấn c·ông không?"
Tướng Calidus, một người đàn ông to lớn với bộ râu rậm, đề nghị.
"Ta nghĩ chúng ta nên sử dụng v·ũ k·hí ma pháp để t·ấn c·ông trước. Vũ khí ma pháp có thể phá hủy công trình của họ, làm giảm thiểu nguy cơ từ loại xi măng đó. Chúng ta cũng có thể sử dụng nó để phá các bẫy p·hát n·ổ dưới lòng đất."
Một tướng lĩnh khác, tên Marcellus, lại có ý kiến khác.
"Tôi cho rằng chúng ta nên sử dụng số lượng áp đảo. Nếu chúng ta tập trung đủ quân lực, dù họ có v·ũ k·hí gì đi chăng nữa cũng không thể chống đỡ nổi. Sức mạnh quân số sẽ đè bẹp bất kỳ trở ngại nào."
Không khí trong trại chỉ huy trở nên căng thẳng hơn khi các ý kiến trái chiều liên tục được đưa ra.
Một số tướng lĩnh khác lại cho rằng nên hoãn cuộc chiến cho đến khi hết mùa đông, bởi điều kiện thời tiết khắc nghiệt sẽ gây khó khăn cho việc vận chuyển quân lương và triển khai binh lính.
Valeria đứng im lặng lắng nghe tất cả các ý kiến, ánh mắt cô sắc bén như đang đánh giá từng lời nói. Khi mọi người đã trình bày xong, cô lắc đầu, lên tiếng.
"Cha ta, ngài Dorian, đã đưa ra quyết định rằng cuộc chiến này phải kết thúc trước mùa xuân. Chúng ta không có thời gian để chần chừ. Sau khi chiếm được Thung Lũng Sao Rơi, chúng ta còn phải quay trở lại chiến trường chính phía tây."
Mọi người đều hiểu ý của Valeria. Chiến trường phía tây là nơi gia tộc Velkerys đã dốc toàn lực để đối đầu với các thế lực khác của Vương Quốc Nioder, và việc chấm dứt nhanh chóng cuộc chiến tại Thung Lũng Sao Rơi sẽ giúp họ tập trung hoàn toàn vào chiến trường chính.
Valeria không thể để lỡ thời cơ quý giá này.
"Chúng ta sẽ kết hợp cả hai phương án." Valeria tiếp tục, giọng nói của cô vang lên mạnh mẽ.
"Sử dụng v·ũ k·hí ma pháp để phá hủy các công trình, vô hiệu hóa bẫy p·hát n·ổ. Đồng thời, chúng ta sẽ triển khai lực lượng bộ binh cùng các đơn vị công binh tiến vào, đảm bảo chiếm lĩnh từng bước một. Mọi thứ phải diễn ra theo kế hoạch, không được để xảy ra sai sót."
“Có thể huy động Long Dực Quân cho cuộc chiến này, nhằm tốc chiến tốc thắng.”
Các tướng lĩnh đều gật đầu, bắt đầu thảo luận chi tiết hơn về kế hoạch t·ấn c·ông.
Valeria chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cô thêm vào những chỉ thị cụ thể để hoàn thiện chiến lược. Cô biết rằng việc chuẩn bị kỹ càng là yếu tố quyết định đến thành công của cuộc chiến.
Sau một lúc, tướng Rok lên tiếng.
"Chỉ huy Valeria, chúng ta cũng cần cân nhắc đến tình hình quân lương. Vào mùa đông, việc cung cấp lương thực sẽ gặp khó khăn, đặc biệt là trong khu vực núi non như Thung Lũng Sao Rơi."
Valeria gật đầu.
"Chúng ta đã chuẩn bị đủ lương thực cho ba tháng chiến đấu. Các đơn vị vận chuyển đang làm việc ngày đêm để đảm bảo rằng không thiếu bất kỳ thứ gì. Nếu cần thiết, chúng ta sẽ bổ sung thêm từ các kho dự trữ của gia tộc Hohenzollern."
“Dù gì thì đây cũng là hậu quả của bọn họ khi đã để mất thung lũng Sao Rơi.”
Tướng Marcellus hỏi tiếp.
"Vậy về phần tinh thần binh lính thì sao? Mùa đông khiến cho nhiều người mất nhuệ khí."
Valeria nhìn quanh những gương mặt đang chờ đợi câu trả lời của mình, cô mỉm cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy vẫn toát lên sự cương quyết.
"Tinh thần của binh lính phụ thuộc vào người chỉ huy. Nếu chúng ta kiên định, họ sẽ theo chân chúng ta. Chúng ta không thể để mùa đông làm yếu lòng quân ta. Chiến thắng này là cần thiết, không chỉ vì gia tộc Velkerys mà còn vì danh dự của mỗi người trong chúng ta."
Sau khi cuộc họp kết thúc, Valeria rời khỏi trại chỉ huy, đi dọc theo con đường dẫn tới khu vực tập luyện của binh lính. Cô nhìn thấy các binh sĩ đang tập trung rèn luyện, mồ hôi chảy ướt áo, nhưng không ai ngừng nghỉ.
Tiếng hô vang dội, tiếng binh khí v·a c·hạm vào nhau tạo nên không khí đầy khẩn trương.
Valeria dừng lại quan sát, trong lòng cảm thấy tự hào về những người lính của mình. Những chiến binh dũng cảm đã theo sát cô chinh chiến bao nhiêu cuộc chiến.
Một sĩ quan trẻ tiến đến bên Valeria, để tay phải lên ngực tay trái để lên chuôi kiếm chào theo kiểu q·uân đ·ội.
"Thưa chỉ huy, các đơn vị công binh đã chuẩn bị xong v·ũ k·hí ma pháp. Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại lần cuối cùng trước khi triển khai."
Valeria gật đầu.
"Rất tốt. Hãy đảm bảo rằng tất cả mọi thứ đều hoàn hảo. Chúng ta không được phép mắc sai lầm."
Sĩ quan trẻ cúi đầu rồi rời đi, để lại Valeria đứng một mình. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh của mùa đông đang len lỏi vào từng tế bào.
___
Cảm ơn bạn DeathTNB, bạn Lương Hiếu 321đã tiếp tục ủng hộ và đề cử mình ạ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.