Vương Cường bước xuống từ cỗ xe ngựa, trước mặt hắn là trang trại nuôi Slime rộng lớn. Những lồng nuôi đặc biệt, làm từ thuỷ tinh, xếp thành hàng dài ngay ngắn, mỗi lồng chứa đầy những Slime màu sắc khác nhau đang di chuyển chậm chạp và nhầy nhụa.
Hắn bước qua cổng chính, để ý thấy những lớp vôi mỏng trắng được rắc xung quanh khu vực chứa Slime. Chúng giúp kiểm soát tính ăn mòn của loài quái vật này.
Trước mắt hắn, một số nhân viên trang trại đang bận rộn cho Slime ăn. Họ đổ vào lồng những bó cỏ cây và một ít đồ thải hữu cơ.
Hắn chú ý thấy một vài con quỷ phải đeo găng tay dày để tránh bị chất dịch của Slime làm ăn mòn, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy sự nguy hiểm tiềm tàng nếu không có biện pháp bảo vệ.
Vương Cường tiến lại gần một nhóm học viên từ học viện Sao Rơi, đang đứng tập trung xung quanh một lồng Slime lớn. Những học viên này mặc đồng phục học viện, mang theo sổ ghi chép và những dụng cụ nghiên cứu.
Một giáo sư đứng bên cạnh, giảng giải cho các học viên về cách quan sát hành vi của Slime.
Nhìn từ vẻ ngoài thì Vương Cường nhận ra ngay đó là Drago, bạn của bác sĩ Maylor. Vẻ ngoài cao lớn, cùng làn da màu xám sẫm với những đường gân xanh nổi rõ khi tập trung làm việc, thì không thể lẫn vào đâu được.
Nhưng trái với vẻ ngoài đáng sợ đó, thì hắn lại là một con quỷ rắt thân thiện và vui vẻ, nhưng chỉ là khi hắn không trong tình trạng tập trung nghiên cứu.
Vương Cường nhìn thấy một học viên - một cô gái trẻ có mái tóc ngắn, đang ghi chép chăm chỉ và tỏ ra rất hứng thú với từng chuyển động nhỏ của quái vật.
Hắn tiến đến gần hơn và bắt gặp giáo sư đang thuyết minh.
"Slime có khả năng tự tái tạo cơ thể rất nhanh khi bị tổn thương, điều này khiến chúng trở thành đối tượng nghiên cứu thú vị cho các loại thuốc tái sinh. Tuy nhiên, chúng ta cần chú ý đến tính ăn mòn và tránh để chúng xổng ra khỏi lồng nuôi."
Drago đang đứng cạnh nhóm học viên, quan sát họ ghi chép và giảng giải, thì bỗng nhiên hắn nhận thấy một người quen thuộc.
Đôi mắt đỏ thẫm của Drago nhìn thoáng qua Vương Cường, đôi mắt mở to lên trong thoáng ngạc nhiên, trước khi hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng và tiến lại gần.
“Ồ, không ngờ lại gặp ngài ở đây, thưa ngài Cố Vấn,” Drago cất giọng trầm ấm.
Vương Cường cũng mỉm cười đáp lại.
"Ta cũng không ngờ sẽ ngài Drago ở đây. Hiếm khi thấy một giáo sư nào lại đích thân dẫn học trò đi thực nghiệm như thế này."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt chuyển sang chiếc áo choàng đen với các ký hiệu ma thuật được thêu tinh tế của Drago.
"Ta qua đây có chút việc cần thảo luận với quản lý trang trại, và nếu ngài không phiền, ta rất mong ngài có thể tham gia cùng. Tôi đang chuẩn bị trao đổi một số vấn đề liên quan đến việc nuôi Slime, và sự hiểu biết của một bậc thầy như ngài sẽ rất quý giá đối với ta."
Drago nhướng mày, đôi mắt đỏ thẫm thoáng hiện vẻ bất ngờ, rồi hắn gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.
“Ngài quá khen rồi. Tôi sẽ rất vui lòng giúp đỡ.”
Vương Cường dẫn Drago đến khu vực phía trước nơi quản lý trang trại đang đứng chờ. Khi cả hai tiến lại gần, quản lý trang trại cúi chào, hơi ngạc nhiên khi thấy Drago đi cùng.
“Thưa ngài Cố Vấn, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn các báo cáo và thông tin mà ngài yêu cầu.”
Vương Cường ngồi xuống bàn, mở ra tập báo cáo mà quản lý trang trại đã chuẩn bị. Bên trong là những số liệu chi tiết về chế độ ăn uống của Slime và ảnh hưởng của chúng đến đặc tính của lớp xác Slime.
Hắn đọc kỹ từng dòng, đôi chân mày hơi nhíu lại khi nhìn vào biểu đồ về sự biến đổi của các đặc tính vật lý của xác Slime dựa trên thức ăn.
"Thức ăn thật sự ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng xác Slime." Vương Cường nói, lật qua một trang mới.
"Mục tiêu của ta là tìm ra những con Slime cho ra lượng xác ổn định và có các tính chất bền để làm bánh xe. Độ dẻo dai và khả năng chống mài mòn là hai yếu tố quan trọng nhất."
Drago, đứng bên cạnh, nghe đến đó thì trầm ngâm suy nghĩ. Đôi mắt đỏ thẫm của hắn lướt qua những con số trong báo cáo, rồi hắn nhẹ nhàng cất lời.
"Ngài Cố vấn, tôi nghĩ rằng có một cách để tăng độ bền và dẻo dai cho xác Slime. Nếu chúng ta thêm một số khoáng chất vào khẩu phần ăn của chúng, đặc biệt là những khoáng chất có tính chất gia cố như tinh thạch khí và Lưu Huỳnh.”
Tinh Thạch Khí là một loại khoáng thạch khá đại trà. Nó cứng cáp, có khả năng chống mài mòn, giống như nguyên tố Silica, nhưng nó có tính kháng phép nhẹ.
Thường được pha với cát để tạo thành loại thuỷ tinh đẹp, bền và dùng làm các bình chứa ma lực hoặc ma dược.
“Tôi từng thấy một vài con Slime sống ở các mỏ lưu huỳnh có lớp xác ngoài rất dai, có thể nó sẽ đáp ứng yêu cầu của ngài."
Vương Cường nhìn Drago, ánh mắt hiện lên sự quan tâm.
"Pha thêm khoáng chất, đó là một ý kiến hay. Ngài nghĩ lượng khoáng chất nên điều chỉnh thế nào để không gây tổn hại đến sức khỏe của Slime?"
Drago mỉm cười nhè nhẹ, tay đặt lên cằm suy nghĩ.
"Chúng ta cần thử nghiệm từng lượng nhỏ trước. Khoáng chất như tinh thạch khí có thể làm tăng độ cứng, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ làm hại đến cơ thể mềm của Slime. Tôi sẽ đề xuất bắt đầu từ một lượng nhỏ, sau đó tăng dần cho đến khi tìm ra mức tối ưu."
Vương Cường gật đầu, cảm nhận được sự cẩn trọng trong lời nói của Drago.
"Được, chúng ta sẽ thử làm theo hướng đó. Ngoài ra, ta cũng thấy trong báo cáo này có đề cập đến việc Slime phát triển nhanh hơn trong môi trường ẩm mát."
Drago nhìn qua Vương Cường, gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy. Slime rất n·hạy c·ảm với môi trường xung quanh. Nếu chúng ta tăng thêm lượng nước vào các bể thủy tinh, chúng sẽ phát triển nhanh hơn và cho ra lượng xác nhiều hơn.”
“Nước giữ cho cơ thể của chúng duy trì trạng thái dẻo dai, và môi trường ẩm mát sẽ giảm thiểu căng thẳng cho chúng."
Vương Cường nở một nụ cười hài lòng, cảm thấy như những mảnh ghép của kế hoạch đang dần hoàn thiện.
"Vậy chúng ta sẽ thử nghiệm cả hai phương án này: Thêm khoáng chất vào thức ăn và tăng cường độ ẩm trong bể. Ta tin rằng điều này sẽ mang lại kết quả tốt."
Quản lý trang trại, đứng bên cạnh, ghi chép lại cẩn thận từng chi tiết cuộc thảo luận.
"Tôi sẽ ngay lập tức chuẩn bị cho các thử nghiệm và ghi nhận kết quả để báo cáo lại với hai ngài."
Sau khi bàn bạc xong công việc về Slime, Vương Cường vội về mà quay sang nói chuyện với Drago, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò.
"Ngài Drago, nghe nói ngài mới đến đây không lâu. Vậy ngài cảm thấy thế nào về thành phố này? Có cần ta hỗ trợ gì không?"
Drago ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ thẫm của hắn ánh lên vẻ thích thú khi nhắc đến chủ đề này.
Hắn mỉm cười, đôi môi kéo lên thành một nụ cười hiếm hoi.
"À, phải nói thật, tôi bị ấn tượng rất mạnh. Đây là thành phố đẹp và sạch nhất mà tôi từng biết. Mọi thứ đều ngay ngắn, quy củ, và cực kỳ tiện lợi. Khi mới đến đây, tôi không khỏi ngạc nhiên trước trình độ phát triển của nơi này."
Vương Cường gật đầu, cảm thấy có chút vui với thành quả của bản thân. Nhưng hắn để Drago tiếp tục nói, không chen ngang.
"Chỉ tính riêng về kiến trúc và cách bố trí của các căn nhà thôi đã khiến tôi ngạc nhiên rồi."
Drago tiếp tục, đôi mắt hắn dường như dõi theo một ký ức tươi đẹp.
"Mỗi ngôi nhà ở đây không chỉ hiện đại mà còn rất phù hợp với cuộc sống. Đồ ăn thì đa dạng và ngon miệng, không hề khó tìm như ở nhiều nơi khác. Và các dịch vụ ở đây—cửa hàng, y tế, tất cả đều tiện lợi đến mức tôi cảm thấy như đang sống trong một thành phố trong mơ."
Drago cười nhẹ, giọng cười trầm ấm.
"Thú thực, khi tôi và cô bạn của mình vừa đặt chân đến đây, cả hai trông chẳng khác gì hai kẻ nhà quê mới lên thành phố. Chúng tôi choáng ngợp trước sự mới lạ của mọi thứ.”
“Thế nhưng, điều buồn cười là, chúng tôi không phải những kẻ duy nhất cảm thấy như vậy. Tôi thấy nhiều con quỷ khác, cũng đều bị choáng ngợp bởi sự hiện đại và văn minh của thành phố này."
Vương Cường bật cười, sự thoải mái trong câu chuyện của Drago khiến hắn cảm thấy gần gũi hơn với con quỷ cao lớn này.
Và Drago không phải là con quỷ duy nhất cảm thấy sốc văn hoá khi mới đến nơi này.
Ở một góc khác của thành phố Sao Rơi, một nhóm quỷ quý tộc đang dạo bước qua các con phố.
Bộ trang phục cao sang, áo choàng lụa và những phụ kiện quý giá thể hiện rõ thân phận của họ, nhưng không giấu nổi ánh mắt tò mò và sự choáng ngợp.
Khi ánh chiều tắt dần, các ngọn đèn đường thắp sáng bằng tinh thể ma thuật bắt đầu lung linh tỏa sáng, phủ lên thành phố một sắc ánh sáng huyền ảo, càng làm tăng vẻ giàu có và hiện đại của nơi này.
Lúc đi dạo qua những con phố lung linh ánh đèn ma thuật, nhóm quỷ quý tộc không ngừng trao đổi với nhau. Tiếng bước chân chậm rãi và những lời bàn luận nhỏ to làm nổi bật sự kinh ngạc và tò mò mà bọn họ dành cho thành phố này.
"Không ngờ thành phố này lại đẹp đến vậy. Hỏi sao bọn hầu nhà ta cứ thích đến nơi này làm nhiệm vụ."
Một quý tộc có mái tóc bạc nói, mắt lướt qua những ngọn đèn ma thuật sáng rực.
"Mà đúng là lãng phí thật, khi thắp sáng cả con đường bằng tinh thể ma thuật...."
Cả nhóm gật đầu, cảm nhận rõ sự khác biệt với quê hương của họ, nơi đêm đến thường chỉ có vài điểm sáng lác đác.
Ở lãnh thổ của họ, khi màn đêm buông xuống, mọi thứ sẽ trở nên vắng lặng, chỉ có những quán bar, quán nhậu, hoặc các thương hội, công hội và nhà của những con quỷ khá giả mới có thể duy trì ánh sáng.
Không khí trở nên âm u và buồn tẻ, mang theo chút gì đó lạnh lẽo của đêm đen.
Một quý tộc khác, trẻ hơn, mặc một chiếc áo choàng đỏ đậm, nhìn quanh với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa nghi ngại.
"Đây chỉ là khu vực biên giới thôi mà, không phải sao? Tại sao lại có thể giàu có đến mức này? Ta nghe nói nơi này trước kia chỉ là một khu khai thác mỏ nghèo nàn."
"Một khu vực biên giới của vương quốc lại có thể phát triển đến mức này, thật không thể tưởng tượng nổi. Vương Quốc của chúng ta đã từng có nhiều mỏ khoáng sản, nhưng chưa bao giờ các nơi đó được đầu tư đến thế."
Đa phần các khu mỏ chỉ được xây cất tạm thời, dùng xong rồi bỏ không có giá trị đầu tư.
Quý tộc áo đỏ tiếp lời, trong giọng nói không giấu nổi sự hâm mộ.
"Có lẽ con quỷ đứng sau thành phố này là một kẻ rất tài giỏi. Từ một khu khai thác mỏ mà biến thành một thành phố phồn thịnh như vậy... Điều này không chỉ cần đến tài nguyên, mà còn cần một tầm nhìn lớn lao."
"Mấy tên dân đen ở đây trông cũng rất khác biệt." Quý tộc tóc bạc nhận xét, mắt dõi theo một nhóm quỷ đang trò chuyện vui vẻ tại một quầy thức ăn đường phố.
"Họ có vẻ thoải mái, không giống như những vùng biên giới khác. Đâu có cảnh khổ cực, đói kém hay bất ổn."
Tên quý tộc thứ ba, dáng người nhỏ nhắn hơn, nãy giờ im lặng quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Có lẽ chính sách ở đây khác với những nơi khác. Ta nghe nói lãnh chúa nơi này đầu tư rất nhiều vào việc phát triển kinh tế, nâng cao chất lượng sống cho dân cư." Hắn cười nhạt, ánh mắt có phần trầm tư.
"Thật đáng ngưỡng mộ. Có khi chúng ta nên học hỏi từ nơi này."
Những lời nói của hắn khiến cả nhóm im lặng một chút, ai nấy đều suy nghĩ về điều đó. Họ tiếp tục đi qua những con phố ẩm thực, ánh sáng phát ra từ các bảng hiệu khiến tất cả phải ngỡ ngàng.
"Chỉ cần nhìn những bảng hiệu phát sáng này thôi cũng đủ thấy sự phát triển vượt bậc của nơi này."
Quý tộc áo đỏ tiếp tục nói, giọng lẫn cả sự ngạc nhiên.
"Ở lãnh thổ của chúng ta, những thứ như vầy chỉ là vô bổ, vì buổi tối làm gì có ai dám ra đường."
Quý tộc tóc bạc gật đầu đồng tình.
"Cũng phải nói, thành phố này biết cách làm cho mình trở nên quyến rũ và thu hút. Từ ánh sáng, ẩm thực cho đến những dịch vụ mà ta thấy dọc đường... Họ thật sự biết cách xây dựng một nơi mà ai cũng muốn đến."
Quý tộc nhỏ nhắn nở một nụ cười nhẹ, xen vào. "Chúng ta có thể choáng ngợp, nhưng hãy nhớ rằng họ đã mất bao nhiêu công sức và thời gian để đạt được điều này. Và ta không nghĩ chúng ta có thể làm theo đâu."
“Riêng việc thắp sáng thôi thì tôi đã thấy là cả núi tiền rồi.”
"Dù vậy." Quý tộc áo đỏ gật đầu.
"Ta vẫn mong rằng một ngày nào đó, lãnh thổ của ta cũng có thể phát triển như vậy. Một thành phố sáng rực rỡ dưới ánh đèn, dân chúng hạnh phúc và những con phố không bao giờ vắng lặng."
Các bảng hiệu treo trước cửa hàng, nhà hàng, cùng với tiếng cười nói và âm thanh rộn rã của đám đông, khiến cả khu phố lúc nào cũng như đang trong lễ hội.
Một quý tộc khác nhìn quanh, đôi mắt lấp lánh ngạc nhiên khi nhận thấy các sĩ quan cảnh sát tuần tra đều đặn, đảm bảo trật tự.
"Ngay cả trong sự náo nhiệt này, họ vẫn duy trì trật tự tốt như vậy. Thật đáng ngưỡng mộ."
Nhóm quý tộc tiếp tục dạo bước, đi đến con đường ẩm thực. Mùi hương của đồ ăn xộc vào mũi khiến bọn họ không thể không dừng lại.
Những chiếc xiên nướng tỏa mùi thơm phức, hấp dẫn như mời gọi, bên cạnh đó là những món ăn từ khoai tây, loại thực phẩm mới lạ mà chỉ ở đây mới có.
Một tên quý tộc với đôi mắt tròn xoe, nhìn không rời những chiếc xiên đang được nướng trên lò, lửa bập bùng làm nổi bật màu vàng óng ánh của thịt và rau củ.
"Mùi thơm thật." một tên khác nói, giọng không giấu nổi sự thèm thuồng.
Sự phồn hoa của thành phố Sao Rơi đã khiến những kẻ quý tộc vốn quen thuộc với sự cao sang và quyền lực này phải cảm thấy choáng ngợp.
___
Cảm ơn bạn DeathTNB, bạn Lương Hiếu 321 và bạn Quốc Phương đã tiếp tục ủng hộ và đề cử mình ạ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.