Vương Cường cùng Lian, Ragnar và một nhóm các nhân viên phòng thí nghiệm bước vào khu xưởng gỗ, nơi âm thanh lách cách của công cụ và tiếng xẻ gỗ rền vang khắp không gian.
Không khí nặng nề mùi mùn cưa và gỗ ẩm, nhưng sự chú ý của tất cả nhanh chóng đổ dồn về phía cỗ máy hơi nước ma thuật mới được lắp đặt.
Lyrael, phó phòng thí nghiệm phụ trách mảng ma trận, đang đứng gần cỗ máy, kiểm tra các mối nối và vòng ma thuật với vẻ mặt đầy sự tập trung.
Khi Vương Cường và nhóm của hắn bước tới, Lyrael ngẩng đầu lên, mỉm cười với sự tự hào.
“Ngài đến đúng lúc lắm,” Lyrael nói, giọng cô đầy hứng khởi.
“Chúng tôi vừa hoàn thành công tác lắp đặt và chuẩn bị thử nghiệm lần đầu.”
Vương Cường gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu được sự tò mò về cỗ máy mới.
“Tốt. Bắt đầu thử nghiệm đi.”
Lyrael ra hiệu cho nhóm kỹ thuật viên, họ nhanh chóng kích hoạt cỗ máy. Những ma trận phát sáng khi ma tinh thạch được lắp vào, và động cơ bắt đầu rền vang.
Âm thanh của nó hòa vào tiếng xẻ gỗ, tạo ra một âm thanh mạnh mẽ, khiến mọi người xung quanh đều phải chú ý.
Lưỡi cưa bắt đầu chuyển động, cắt xuyên qua thân gỗ lớn một cách dễ dàng như cắt qua bơ. Mỗi lần lưỡi cưa chạy qua, những mảnh gỗ nhỏ bay tung tóe, tạo ra một cảnh tượng ấn tượng về sức mạnh đáng kinh ngạc của cỗ máy.
Những người đứng xem, dù là tù binh hay binh lính, không thể không kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của cỗ máy hơi nước ma thuật này.
“Tuyệt vời,” Vương Cường thì thầm, ánh mắt vẫn dõi theo lưỡi cưa đang làm việc.
Nhìn vào tốc độ của những chiếc lưỡi cưa, hắn cảm thấy có phần lo lắng nói.
“Nhưng công việc ở đây có phần nguy hiểm.”
Vương Cường quay sang Lyrael, ánh mắt nghiêm nghị.
“Lyrael, hãy đi hướng dẫn và dặn dò quản lý xưởng thật kỹ. Đảm bảo rằng mọi người ở đây hiểu rõ về quy trình an toàn, tránh để xảy ra sự cố không mong muốn.”
Lyrael gật đầu, nhận ra tầm quan trọng của lời dặn.
"Tôi sẽ làm ngay, thưa ngài."
Vương Cường đứng lặng một lúc, suy nghĩ về việc phải xây dựng một bộ tiêu chuẩn an toàn, cho việc làm việc trong các khu xưởng có động cơ hơi nước.
Hắn biết rằng không chỉ ở đây, mà trong tương lai, những cỗ máy này sẽ trở thành một phần quan trọng của cuộc sống hàng ngày, và việc đảm bảo an toàn là điều không thể thiếu.
Khi công việc ở xưởng gỗ hoàn tất, nhóm của Vương Cường tiếp tục tiến về khu vực cuối cùng trong chuyến đi kiểm tra của mình – khu mỏ.
Không khí ở đây hoàn toàn khác biệt, nặng nề và đầy khói bụi. Tiếng động cơ hơi nước chạy than hòa vào tiếng cuốc đập vào đá, tạo nên một sự ồn ào náo nhiệt nhất vùng thung lũng.
Varex, phó phòng nghiên cứu quản lý mảng ma cụ, thấy nhóm của Vương Cường tới liền chạy lại với vẻ mặt đầy hứng khởi.
“Ngài cố vấn, ngài đến thật đúng lúc! Tiến độ ở đây rất tốt, và động cơ đã được lắp đặt thành công.”
Vương Cường nghe báo cáo một cách chăm chú, sau đó quay sang giá·m s·át của nơi này dặn dò.
“Động cơ hơi nước này sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển các quặng từ trong mỏ ra bên ngoài, nhưng ngươi cần chú ý. Đừng để các tù binh lại gần động cơ, thứ này không chỉ nguy hiểm mà còn rất đáng giá.”
Tên giá·m s·át nghe vậy thì thận trọng gật gật đầu. Ngay lập tức, hắn huy động các binh lính đảm bảo an ninh, giữ tù binh ở khoảng cách an toàn.
Sau một hồi thảo luận với cả ba phó phòng nghiên cứu về những điểm cần cải thiện và phát triển, Vương Cường dẫn nhóm của mình tiến về khu vực xây dựng, nơi hai dự án quan trọng đang được thực hiện.
Tại công trường đang được xây dựng …
Một bức tường thành lớn đang dần được dựng lên, chắn lối ra vào duy nhất của Thung Lũng Sao Rơi, nơi tiếp giáp với Vương quốc Berimars.
Bên cạnh bức tường, thị trấn bỏ hoang một thời giờ đây đang dần hồi sinh từ đ·ống đ·ổ n·át, từng viên gạch, từng thanh gỗ đang được vận chuyển đến nơi đây.
Eldric, một người đàn ông với mái tóc bạc nhưng ánh mắt sắc bén, đứng tại trung tâm công trường, tay cầm bản thiết kế.
Ông là cha của Chủ gia tộc Vine, Vine Olive, Eldric từng là huyền thoại trên chiến trường và là một bậc thầy về xây dựng. Cạnh ông là Kael, cháu trai của ông, một tên quỷ trẻ tràn đầy nhiệt huyết và niềm tin vào tương lai.
Họ đang cùng chỉ huy các nhóm thợ xây, mắt không rời khỏi bản thiết kế, từng chi tiết đều được kiểm tra cẩn thận.
Khi Vương Cường và nhóm của hắn xuất hiện, Eldric và Kael ngừng tay, bước tới chào đón.
Eldric nở một nụ cười thân thiện, nói với Vương Cường.
"Nhóc Brian, công trường đang tiến triển tốt. Bức tường này sẽ nhanh hoàn thành thôi, ta không ngờ rằng là thứ bê tông này lại tốt đến vậy, nếu có thêm sự giúp đỡ của các ma thuật sư thì ta chắc chắn rằng, không quá một tuần thứ này sẽ đc hoàn thành."
Kael đứng cạnh, mắt sáng lên.
"Đúng vậy anh Brian, bức tường đã hoàn thiện gần một phần ba công việc. Với tốc độ này, chẳng mấy chốc mà nơi đây sẽ trở thành một pháo đài bất khả x·âm p·hạm."
Vương Cường gật đầu, ánh mắt lướt qua công trường nhộn nhịp.
Trước mắt hắn, bức tường thành lớn dần hiện ra, một khối bê tông cốt thép khổng lồ như đang chọc thẳng vào bầu trời.
Từng khối bê tông xám xịt được xếp chồng lên nhau, tạo thành một bức tường cao v·út, trải dài từ ngọn núi bên này đến ngọn núi bên kia. Những thanh thép đan xen trong lớp bê tông, được hàn gắn cẩn thận, tạo nên một lớp áo giáp bất khả x·âm p·hạm.
"Eldric, Kael," Vương Cường trầm giọng.
"Hai người đã làm rất tốt. Tôi biết đây không phải là công việc dễ dàng, nhưng phải đảm bảo mọi thứ phải hoàn hảo. Đây không chỉ là một bức tường, mà còn là sự sống còn của mọi người nơi này."
Eldric đáp lời.
"Ta hiểu rõ. Nhưng vật liệu có vẻ đang không đáp ứng được tiến độ thi công hiện nay."
Kael tiếp lời, “Đúng vậy, nhất là mấy cây thép làm khung cho bức tường."
“Mọi người cứ tiếp tục đi, việc này tôi sẽ cố gắng giải quyết.”
Tiếng búa gõ vào thép, tiếng bánh xe kéo lê những vật liệu nặng nề, và tiếng la hét chỉ đạo của các giá·m s·át viên hòa vào nhau, tạo nên một bản hòa ca của công việc.
Trên bức tường, các tù binh và binh lính đang miệt mài làm việc. Những gương mặt đẫm mồ hôi, lưng áo ướt sũng, nhưng đôi mắt của họ ánh lên sự kiên cường.
Một tù binh với vẻ mặt mệt mỏi, bước tới kéo một thanh thép dài. Một giá·m s·át viên tiến lại gần, đưa ra vài lời chỉ đạo. Tù binh đó không nói gì, chỉ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình.
Buổi chiều rơi xuống doanh trại, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên những công trình đang dần hoàn thiện.
Sau khi hoàn thành cuộc khảo sát toàn diện, Vương Cường bước vào phòng họp, nơi Aurelia đã chờ sẵn. Không gian phòng họp, dù đơn sơ, vẫn toát lên vẻ nghiêm trang bởi những bản báo cáo và sơ đồ chiến lược được bày biện khắp nơi.
Aurelia cầm trên tay tờ báo cáo thống kê chi tiêu, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn sắc sảo, lướt qua những con số chằng chịt.
Cô thở dài, cảm giác nặng nề như đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh.
"Nếu cứ tiếp tục thế này," cô nói, giọng nhẹ nhưng không giấu được sự lo lắng.
"Chúng ta sẽ nhanh chóng cạn kiệt tài chính. Em cảm thấy mình sắp trở thành một con nợ rồi, Vương Cường."
Vương Cường ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt hắn trầm ngâm khi nhìn Aurelia.
Hắn biết rõ áp lực mà cô đang phải gánh chịu, đặc biệt khi hầu hết các dự án quy mô lớn này đều nằm dưới sự quản lý và quyết định của hắn.
"Anh hiểu," Vương Cường trầm ngâm.
"Dù đã nhận được khoản tài trợ 6 triệu đồng vàng từ Bá tước Leopold, nhưng số tiền đó gần như chỉ là muối bỏ bể so với những gì chúng ta đang đối mặt."
"Em sẽ về nhà và hỏi mượn thêm một số tiền từ gia tộc để hỗ trợ doanh trại. Chúng ta không thể để các dự án này dở dang."
Vương Cường nhìn cô, lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Hắn hiểu rằng mỗi quyết định của mình đều đặt lên vai Aurelia thêm một gánh nặng.
Cô gái mà hắn yêu thương đang chịu đựng quá nhiều, và đó là điều hắn không hề mong muốn.
"Em đang phải chịu đựng quá nhiều vì những kế hoạch của anh," Vương Cường nói, giọng trầm ấm, đầy sự cảm thông.
"Nhưng chúng ta không thể chỉ dựa vào việc vay mượn mãi được."
Aurelia lặng lẽ gật đầu, hiểu rõ ý của Vương Cường. Họ cần tìm ra một giải pháp bền vững hơn, thay vì liên tục phải loay hoay tìm cách bù đắp các khoản thiếu hụt.
"Thật ra, doanh thu từ các cửa hàng và cổ phần từ việc bán xi măng của nhà Vine vẫn khá tốt," cô nói, tay vân vê tờ báo cáo.
"Chúng ta đang thu được 80 ngàn vàng mỗi tháng từ 8 cửa hàng, và thêm 200 ngàn vàng từ việc bán xi măng. Nhưng tất cả những con số này vẫn là không đủ so với chi phí khổng lồ mà doanh trại phải chi trả."
Vương Cường gật đầu, hắn cũng đã cân nhắc đến điều đó.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, số xi măng hiện tại sản xuất ra gần như chỉ đủ để tự cung cấp cho việc xây dựng căn cứ.
Các nguồn tài nguyên khác như ma tinh thạch và quặng cũng không khả quan hơn.
Khi ma tinh thạch bây giờ sẽ được tích trữ lại để tự dùng và quặng cũng vậy.
Hắn biết cần phải tìm ra một hướng đi mới, một cách để gia tăng nguồn thu mà không ảnh hưởng đến các dự án chiến lược.
Sau một lúc im lặng, Vương Cường chợt nảy ra một ý tưởng.
"Động cơ hơi nước," hắn nói, ánh mắt sáng lên. "Chúng ta có thể bán động cơ hơi nước."
Aurelia thoáng ngạc nhiên, cô nhìn Vương Cường với ánh mắt dò hỏi.
"Nhưng động cơ hơi nước là bí mật của căn cứ. Nếu bán nó ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ đánh mất lợi thế chiến lược sao?"
Vương Cường mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an Aurelia.
"Anh hiểu lo lắng của em, nhưng chúng ta không thể giữ nó mãi trong căn cứ. Sớm muộn gì động cơ hơi nước cũng phải được phổ biến rộng rãi để thúc đẩy nền công nghiệp của thế giới này.”
Hắn nói tiếp.
“Tuy nhiên, anh đã có phương án bảo vệ. Một số chi tiết và linh kiện quan trọng sẽ được cài ma trận bảo vệ. Nếu có ai cố gắng giải mã, chúng sẽ tự động bị phá hủy. Và không cần lo lắng về việc họ có thể sao chép bản thiết kế, vì chúng ta sẽ liên tục cải tiến và dẫn trước họ."
Aurelia nghe vậy thì gật đầu, cảm thấy an tâm hơn.
"Nếu anh đã tính toán kỹ lưỡng như vậy, em hoàn toàn đồng ý. Vậy em cần làm gì tiếp theo để hỗ trợ?"
"Em có thể giúp anh liên hệ với một số gia tộc đang làm trong ngành khai thác quặng và sản xuất sắt thép," Vương Cường đề nghị.
"Họ sẽ là đối tác tiềm năng của chúng ta. Nếu có thể bán được động cơ hơi nước cho họ, chúng ta không chỉ giải quyết được vấn đề tài chính mà còn mở rộng ảnh hưởng của căn cứ ra toàn bộ khu vực."
Aurelia mỉm cười, cảm nhận được sự quyết tâm và kiên định trong lời nói của Vương Cường.
"Em sẽ lo liệu chuyện đó. Chúng ta sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này."
Dù biết rằng phía trước còn rất nhiều thử thách, cả Vương Cường và Aurelia đều tin tưởng rằng, bằng sự hợp tác và nỗ lực, họ sẽ dẫn dắt doanh trại này đến một tương lai tươi sáng hơn.
…
Vừa viết xong lúc 10:59 luôn kkkk
Ngày 17 với 18 mình phải đi làm nên mình xin được off, với hôm nay mình chỉ đăng hai chương thôi ạ. Mình đang lên lại kịch bản cho truyện vì dạo gần đây mình cảm thấy truyện đang có phần không được hấp dẫn.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.