Căn phòng lớn trong dinh thự gia tộc Draekar phủ đầy sự lạnh lẽo và u ám. Ánh sáng nhạt nhòa từ những tinh thể ma thuật lơ lửng khắp nơi, phản chiếu trên các bức tường được trang trí một cách cầu kỳ bằng những họa tiết tinh xảo.
Tâm điểm của căn phòng là ba tinh thể ma thuật lớn, mỗi tinh thể hiển thị hình ảnh của một gia chủ . Những gương mặt hiện lên đó là biểu tượng của ba gia tộc hùng mạnh: Ravengard, Draekar và Stormveil.
Gia chủ của gia tộc Draekar, một con quỷ trung niên với khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt sắc như dao, nhìn lướt qua các hình ảnh trước khi lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, nhưng trong từng chữ, có một tia u ám toát ra.
"Nội gián của chúng ta trong doanh trại gia tộc Marbas đã bị phát hiện. Mặc dù vẫn còn một số kẻ chưa lộ diện, nhưng Aurelia đã cảnh giác hơn rất nhiều."
Lời nói của hắn không khiến hai gia chủ còn lại bất ngờ.
Gia chủ gia tộc Ravengard, một con quỷ lớn tuổi với mái tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, gật đầu đồng tình. hắn đưa tay vuốt nhẹ bộ râu của mình và lên tiếng.
"Điều đó đã nằm trong dự đoán của ta. Vậy chúng ta cần phải hành động thận trọng hơn. Xi măng và xà phòng mà Marbas đang sản xuất không chỉ là nguồn lợi nhuận khổng lồ mà còn là yếu tố chiến lược. Việc cử thêm gián điệp để đánh cắp công thức là không thể tránh khỏi."
Gia chủ gia tộc Stormveil, một nữ quỷ với làn da ngăm đen, đôi môi đỏ sẫm khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
"Đúng vậy," bà lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức mạnh.
"Lợi nhuận từ xi măng và xà phòng đang gia tăng chóng mặt. Nếu chúng ta nắm được công thức, chúng ta không chỉ kiểm soát được nguồn lợi này mà còn khiến mọi kẻ khác phải cúi đầu."
Gia chủ gia tộc Ravengard cười nhạt, ánh mắt sắc như dao lóe lên sự tính toán.
"Nếu ép Marbas phải giao công thức cho chúng ta thì sao ?Chúng ta có thể lợi dụng danh nghĩa của vương quốc để gây áp lực. Một 'cống hiến' để bảo vệ vương quốc trước các cuộc c·hiến t·ranh chẳng hạn?"
Gia chủ Draekar nhìn ông ta với ánh mắt đầy khinh miệt.
"Cống hiến ư? Ngươi nghĩ bọn Marbas đều là kẻ ngốc như ngươi sao? Họ sẽ không dễ dàng bị buộc phải từ bỏ như thế đâu. Đừng ngu ngốc như vậy. Nếu muốn chiếm được công thức, chúng ta phải chơi theo luật của chúng ta, không phải của bọn chúng."
Cả căn phòng rơi vào im lặng sau câu nói của gia chủ Draekar. Sự im lặng không chỉ là biểu hiện của sự đồng tình mà còn là sự tính toán.
Ba gia chủ đứng trước một cơ hội vô giá, nhưng nguy cơ đi kèm cũng không nhỏ. Sau một lúc, gia chủ Stormveil là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Chúng ta có thể không vội ép họ, nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống," bà nói, giọng điềm tĩnh.
"Tăng cường gián điệp là một việc, nhưng chúng ta cũng cần tính đến những phương án khác... có lẽ là một cuộc t·ấn c·ông bất ngờ vào nguồn cung của họ?"
"Đó có thể là một lựa chọn," Gia chủ Ravengard đồng ý, rồi quay lại nhìn.
"Nhưng nếu ngươi đã có kế hoạch khác, hãy nói. Chúng ta sẽ không để lợi nhuận này tuột khỏi tay."
Gia chủ Draekar mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự mờ ám và lạnh lùng.
"Ta đã có một kế hoạch. Chỉ cần đợi đúng thời điểm, gia tộc Marbas sẽ không biết điều gì đã xảy ra."
Ánh mắt của cả ba gia chủ giao nhau trong khoảnh khắc, và một thỏa thuận ngầm được thiết lập. Họ không cần phải nói thêm lời nào, bởi trong thâm tâm, ai cũng hiểu rõ rằng cuộc chiến giành quyền kiểm soát kinh tế và quyền lực sắp sửa bắt đầu.
Tại khu vực nhà ăn của doanh trại…
Buổi chiều, ánh nắng dịu nhẹ trải dài trên các mái nhà của doanh trại, làm bừng lên những tia sáng ấm áp trước khi biến mất sau dãy núi xa.
Những người lính xếp thành hàng dài trước nhà ăn, không khí vừa thoải mái vừa có chút hối hả, tiếng giày ủng chạm mặt đất đều đều vang lên.
Nhà ăn mới xây dựng có quy mô lớn, đủ sức chứa tới bốn nghìn binh lính, nhưng để giữ sự ngăn nắp và trật tự, họ được chia thành các ca ăn riêng biệt. Những nhóm binh lính tiến đến khu vực lấy khay thức ăn, bước đi trong hàng với những câu chuyện đang dần bùng lên thành tiếng cười rộn ràng.
Một nhóm lính trẻ bước vào hàng, vừa tiến tới quầy vừa tranh nhau nói về chủ đề nóng hổi nhất doanh trại: cỗ máy hơi nước mới được lắp đặt.
Một người lính có đôi mắt sáng rực lên, hào hứng kể lại với giọng không kìm được phấn khích.
“Các ngươi không thể tin nổi đâu, cái cỗ máy đó... như quái vật vậy! Ta thấy nó cắt qua cả khúc gỗ dày nhất mà chỉ mất vài giây, như cắt qua bơ ấy!”
Một người khác tò mò, mắt mở to.
“Nó thực sự làm được thế sao? Không cần nghỉ ngơi à?”
Người lính làm việc tại xưởng, nghe vậy, cười nhẹ và đáp với giọng điệu như đã quá quen thuộc.
“Ừ, chỉ cần ma tinh thạch và nước, nó sẽ tiếp tục chạy mãi. Hơi nước mạnh đến mức đẩy tất cả bánh răng chuyển động. Không biết mệt mỏi là gì.”
Lời nói của anh ta nhanh chóng thu hút sự chú ý từ những nhóm binh lính khác. Các nhóm bên cạnh cũng bắt đầu trao đổi về cỗ máy, tiếng ồn ào lan ra khắp nhà ăn.
Mặc dù khung cảnh trở nên náo nhiệt, nhưng ở một góc xa, có một nhóm binh lính lặng lẽ ngồi, đôi mắt không rời khỏi những người khác, nhưng vẫn giữ im lặng.
Một trong số họ liếc mắt trao đổi với đồng đội, gật đầu nhẹ như ra hiệu. Sự im lặng của họ khác hẳn sự phấn khích chung quanh, khiến không khí trong góc ấy trở nên căng thẳng một cách lạ kỳ.
Tại một khu vực khác trong thung lũng Sao Rơi, không khí lại có phần khác biệt. Trong bóng tối lờ mờ của trại giam, tiếng nói xì xào không ngừng vang lên.
Những tin tức về cỗ máy hơi nước cũng đã lan đến đây, khiến nhiều tù nhân không khỏi tò mò và ngưỡng mộ.
Một người tù binh có vóc dáng khá to con, được gọi là Mỏ lết, rụt rè ngồi xuống gần một người gã đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng tên Armand.
Mỏ lết thận trọng nhích lại gần, hỏi bằng giọng thì thầm.
“Mày nghe gì về cỗ máy đó chưa? Mày biết nó hoạt động thế nào không?”
Armand, vốn là người ít nói, nghĩ ngợi một lúc rồi trầm ngâm trả lời.
“Chắc là nhờ hơi nước. Mày biết đấy, khi nước sôi, áp lực từ hơi nước có thể làm tung cả nắp nồi. Cỗ máy này chắc cũng hoạt động tương tự, chỉ là quy mô lớn hơn thôi.”
Mỏ lết ngẫm nghĩ, nhíu mày, rồi tiếp tục hỏi.
“Vậy... mày có muốn đăng ký làm ca đêm không? Nghe nói họ đang cần người làm tăng ca trong xưởng.”
Armand liếc qua Mỏ lết, đôi mắt tối sầm lại như đang tính toán điều gì. Cuối cùng, hắn ta cũng gật đầu, ánh mắt đầy sự quyết đoán nhưng cũng không thiếu cảnh giác.
Sự thay đổi này báo hiệu điều gì đó đang chực chờ xảy ra, một sự xáo trộn không thể tránh khỏi.
Nhờ động cơ hơi nước, công việc trong các xưởng diễn ra trôi chảy hơn bao giờ hết. Những cây gỗ lớn được cắt nhỏ nhanh chóng, những cỗ máy không ngừng chuyển động, biến công việc vốn nặng nhọc trở nên dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, sự tiến bộ này lại đi kèm với một vấn đề không mong đợi, nhiều tù nhân bắt đầu bị thừa ra, không còn đủ việc cho họ làm.
Vương Cường, không phải là người bỏ qua cơ hội, đã nhanh chóng tìm ra giải pháp.
Hắn triệu tập Varex, phụ trách mảng ma cụ, với yêu cầu chế tạo thêm các tinh thể ma thuật ánh sáng. Những tinh thể này sẽ được sử dụng để chiếu sáng các xưởng vào ban đêm, từ xưởng xi măng đến khu mỏ, giúp tăng cường năng suất và tận dụng tối đa nhân lực.
Varex, với khuôn mặt trầm tĩnh, đứng trước Vương Cường, cẩn thận hỏi.
“Ngài có chắc muốn mở rộng sản xuất đến ban đêm không? Điều này sẽ yêu cầu một lượng lớn ma tinh thạch và có thể gây căng thẳng cho người lao động.”
Vương Cường, ánh mắt kiên định, đáp lại không chút do dự.
“Chúng ta không có lựa chọn khác. Mọi việc phải được hoàn thành đúng thời hạn, và nếu không tận dụng cả ngày lẫn đêm, chúng ta sẽ bị chậm lại. Ma tinh thạch chỉ là công cụ, sức người mới là yếu tố quyết định.”
Varex gật đầu đồng tình.
“Tôi sẽ bắt đầu ngay. Sẽ không mất quá nhiều thời gian để cung cấp đủ lượng tinh thể cần thiết.”
Vương Cường mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tốt. Hãy làm việc thật tốt. Chúng ta đang ở trong giai đoạn quyết định.”
Tiếng bước chân của Varex xa dần trong khi Vương Cường đứng lại một mình, ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, nơi mặt trời dần lặn xuống chân trời.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi thở lạnh lẽo của đêm tối, báo hiệu rằng cuộc chạy đua với thời gian đang bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Cả doanh trại dường như đang chuyển động với một sức sống mới, mọi thứ đều nhộn nhịp. Nhưng phía sau sự nhộn nhịp ấy, Vương Cường hiểu rõ, đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn. Một cuộc chiến về cả trí tuệ lẫn tài nguyên đang cận kề, và hắn biết, để giành chiến thắng, không có chỗ cho sự lơ là.
“Có lẽ mình nên đẩy nhanh tiến độ của bên chế tạo v·ũ k·hí.”
…
Ngày 17 với 18 mình phải đi làm nên mình xin được off ạ.
Thôi mình đăng nốt chương này rồi tập trung lên kịch bản cho đại cương tiếp theo "Cuộc thương chiến và n·ội c·hiến sắp tới".
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.