Với ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ, căn phòng làm việc mang đến một cảm giác vừa yên tĩnh vừa đầy quyền lực.
Những tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ lớn, chiếu rọi lên các bản thảo, tài liệu và các mô hình nhỏ được sắp xếp ngăn nắp trên bàn làm việc.
Căn phòng không quá xa hoa nhưng ấm cúng và tràn đầy cảm giác kỷ luật, với các bức tường treo đầy bản đồ quân sự và biểu đồ chiến lược.
Tiếng gỗ của sàn nhà kêu khẽ dưới bước chân của Vorrak bước vào phòng, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt toát lên sự cẩn trọng.
Vorrak đứng thẳng, tay cầm báo cáo chi tiết, giọng nói của hắn rõ ràng và tự tin.
“Thưa chỉ huy, thưa ngài cố vấn, chúng tôi đã phát hiện thêm 11 tên nội gián trong q·uân đ·ội, bao gồm một đội trưởng và mười binh lính khác.”
Nghe Vorrak báo cáo, Aurelia dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén thoáng lên vẻ có chút không ngờ.
“Thật không ngờ rằng trong hàng ngũ của chúng ta lại có nhiều kẻ phản bội đến vậy. Làm thế nào mà các ngươi chắc rằng bọn hắn là nội gián?”
Vorrak đứng thẳng, dáng người to lớn và uy nghiêm của hắn tạo nên một bóng đen vững chãi trong ánh sáng buổi sáng.
Với khuôn trải qua bao trận chiến, ánh mắt hắn phản chiếu sự sắc sảo của một chiến binh kỳ cựu nhưng luôn thận trọng trước mọi nguy cơ.
Hắn nói với tông giọng trầm thấp vang lên, mỗi từ được cân nhắc kỹ lưỡng như từng nhát kiếm sắc bén.
“Đội cảnh vệ đang áp dụng kế sách phản gián do ngài cố vấn đề xuất.”
Vorrak nói, ánh mắt chuyển về phía Vương Cường như một lời thán phục.
“Một trong những biện pháp đó là sử dụng tài liệu nội bộ được mã hóa khác nhau cho mỗi đội trưởng và quản lý cấp cao. Mỗi tài liệu bề ngoài đều giống nhau, nhưng thực chất đã được đánh dấu riêng, rất tinh vi. Nếu tài liệu bị tuồn ra ngoài, chúng ta có thể xác định ngay kẻ phản bội dựa vào dấu hiệu này.”
Trong thoáng chốc, Aurelia không giấu được sự khâm phục.
Cô quay sang nhìn Vương Cường, người đang ngồi sau bàn làm việc, lặng lẽ nghe báo cáo.
Trước biểu hiện của cô nàng, Vương Cường chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt bình thản ẩn chứa sự tự tin.
“Đây chỉ là một trong những bước đầu tiên để đối phó với đám gián điệp này.”
Hắn đưa ánh nhìn hướng về phía Vorrak tiếp tục hỏi.
“Thế còn kế hoạch ‘dụ chuột khỏi hang’ thì sao?”
Vorrak lập tức mở ra một tập tài liệu mới, bên trong là những báo cáo chi tiết với các thông tin liên quan đến tình báo.
“Các nội gián sau khi nghe được thông tin về động cơ hơi nước đã bắt đầu rục rịch tìm hiểu và cố gắng lấy cắp cách chế tạo,” hắn giải thích.
“Họ tưởng rằng đã tìm thấy cơ hội, nhưng chính đó là cái bẫy mà chúng ta đã giăng sẵn. Thưa ngài cố vấn, tôi nghĩ đây chính là thời điểm để chúng ta tiến hành bước tiếp theo.”
Vương Cường liếc nhìn qua các tài liệu một lúc, lắng nghe chăm chú lời báo cáo của Vorrak.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi, biểu hiện sự hài lòng vì mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Hắn ngả lưng vào ghế, đôi mắt sáng lên trong ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng.
“Rất tốt,” hắn nói, giọng điệu chắc chắn.
“Hãy bắt đầu kế hoạch ‘Hạt giống nghi ngờ’ ngay lập tức.”
Vorrak ngay lập tức đứng thẳng, cúi đầu chào theo kiểu q·uân đ·ội, rồi rời khỏi phòng.
Aurelia vẫn ngồi đó, đôi mắt cô nàng thoáng hiện vẻ tò mò, nhưng cô không hỏi ngay lập tức. Chỉ khi Vorrak rời đi, nàng mới cất giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự tò mò.
“Vương Cường, Kế hoạch ‘Hạt giống nghi ngờ’ là gì vậy?” Cô hướng đôi mắt ngọc lục bảo sáng long lanh nhìn về phía Vương Cường.
Nhìn Aurelia trông như mấy con mèo đang trở nên tò mò trước một vật thể lạ, khiến hắn không khỏi mắc cười. Vương Cường vui vẻ tiết lộ kế hoạch ra.
“Chúng ta sẽ lợi dụng chính những kẻ gián điệp mà chúng đã cài cắm để gây r·ối l·oạn nội bộ giữa ba gia tộc lớn. Sự liên kết của chúng là điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu. Nếu một gia tộc nghi ngờ rằng các gia tộc khác đang âm mưu chiếm công thức làm của riêng, mối liên kết đó sẽ tự sụp đổ.”
Hắn nói tiếp.
“Về cơ bản mọi người đều sợ người khác được lợi hơn mình và họ luôn có một tâm lý đề phòng dù là với người quen.”
Aurelia im lặng lắng nghe, ánh mắt cô đầy thán phục. Cô hiểu rõ chiến lược của Vương Cường không chỉ là bảo vệ doanh trại và học viện, mà còn là phá vỡ toàn bộ cấu trúc quyền lực của đối thủ.
Đối với căn cứ, chiến thuật của hắn không chỉ đơn thuần mang yếu tố bảo vệ mà còn mang yếu tố t·ấn c·ông. Suy nghĩ đó khiến cô càng thêm ngưỡng mộ tài trí của hắn.
Vương Cường trầm ngâm một lúc, ánh mắt hắn dõi ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời chiếu lên những tòa nhà đang được thi công. Sau đó, hắn quay lại nhìn Aurelia, giọng nói chậm rãi nhưng đầy quyết đoán.
“Aurelia, anh dự định mời gia tộc Veylan đến đây trước. Họ là một trong những gia tộc quyền lực nhất ven biển phía đông.”
Hắn nói tiếp.
“Nếu chúng ta có thể thuyết phục họ hợp tác, chúng ta sẽ có cơ hội tốt để cô lập gia tộc Draekar – những kẻ đang kiểm soát các mỏ muối tại Nioder. Muối là nguồn tài nguyên quý giá và kiểm soát nó sẽ mang lại cho chúng ta lợi thế lớn.”
Aurelia thoáng lưỡng lự khi nghe đến tên gia tộc Veylan. Trong giây lát, cô nàng chỉ huy của chúng ta dường như suy tư về điều gì đó.
Vương Cường thấy Aurelia có vẻ lo lắng, hắn khẽ nghiêng đầu.
Aurelia thoáng mỉm cười nhẹ, cố gắng trấn an Vương Cường. Cô nàng khẽ lắc đầu, đôi môi cô chỉ hiện lên một nụ cười mờ nhạt.
“Không có gì đâu,” Cô nhẹ nhàng đáp lại.
“Em sẽ viết một lá thư chính thức mời gia tộc Veylan đến đây để thảo luận.”
Vương Cường khẽ gật đầu, ánh mắt trở lại với vẻ nghiêm nghị thường thấy.
Sau khi giải quyết xong vấn đề gián điệp, cả Vương Cường và Aurelia tiếp tục quay lại với đống công việc cần giải quyết. Tiếng bút cào trên giấy và âm thanh nhẹ nhàng của các trang tài liệu được lật tạo nên một không gian làm việc tập trung, đầy khẩn trương.
Aurelia nhìn vào đống tài liệu trước mặt, rồi bất chợt nhớ đến một việc quan trọng, cô ngẩng lên hỏi.
“Nhóm dân tị nạn đầu tiên, khoảng 200 con quỷ, đang trên đường đến. Anh đã có kế hoạch gì cho họ chưa?”
Vương Cường gật đầu, tay vẫn không ngừng viết, ánh mắt chăm chú vào bản kế hoạch trước mặt.
“Rồi, anh đã chuẩn bị xong một khu tị nạn tạm thời. Nó nằm ở phía sau khu vực c·ách l·y mà ta đã đề cập trước đó.”
Hắn cặn kẽ nói tiếp.
“Khu vực từ tường thành đang được xây để chặn lối vào Thung lũng Sao Rơi từ Berimars sẽ là căn cứ quân sự mới. Sau căn cứ đó là một khu c·ách l·y để tách biệt quân sự và khu dân cư. Khu dân cư sẽ nằm sau khu c·ách l·y, còn phía sau đó nữa là đồng ruộng và các khu vực khác để phục vụ đời sống.”
Aurelia tiếp tục thắc mắc, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
“Nhưng với những dân tị nạn đó, anh sẽ làm gì? Không phải chúng ta đã có tù binh để giải quyết vấn đề thiếu nhân lực rồi sao?”
Vương Cường dừng bút, ngẩng lên nhìn Aurelia, nhận ra rằng mình đã quên giải thích chi tiết này với cô.
Một nụ cười ấm áp xuất hiện trên gương mặt hắn khi nhớ lại Aurelia đã phê duyệt yêu cầu ấy mà không hỏi lý do, đó là một sự tin tưởng tuyệt đối của cô ấy dành cho hắn.
“Lý do chúng ta cần thêm dân tị nạn là để chuẩn bị cho tương lai và giải quyết vấn đề dân tị nạn trong vương quốc. Ta không thể mãi dựa vào tù nhân. Họ chỉ là nguồn nhân lực tạm thời. Chúng cần mở rộng nguồn nhân lực và tìm kiếm những tài năng mới cho căn cứ.”
Vương Cường giải thích, ánh mắt hắn lấp lánh niềm tin vào kế hoạch tương lai.
Aurelia nghe vậy, dần dần hiểu ra. Cô nhận thấy mình vẫn còn quá non trẻ trong việc quản lý một nơi to lớn như thế này.
Suy nghĩ một lúc, cô nhìn Vương Cường, giọng nói có phần trầm.
Hắn nhìn cô, đọc được sự lưỡng lự và hoài nghi trong ánh mắt của nàng.
Biết rõ tại sao Aurelia lại nói như vậy, Vương Cường trả lời với giọng điệu chân thành, đầy thấu hiểu.
“Aurelia, anh hiểu cảm xúc và suy nghĩ của em lúc này. Nhưng đừng tự đánh giá bản thân thấp như vậy. Nếu em hỏi bất kỳ binh lính nào trong doanh trại này ai xứng đáng làm chỉ huy, câu trả lời sẽ là Chỉ huy Aurelia.”
Aurelia nghe vậy nhưng vẫn cảm thấy đôi chút hoài nghi về khả năng của mình. Cô cúi đầu, cố giấu đi sự lo lắng.
Nhưng Vương Cường tiếp tục.
“Không phải vì em tài giỏi hay xuất sắc hơn người, mà là vì em có khả năng gắn kết mọi người, truyền cảm hứng cho họ. Điều quan trọng nhất đối với binh lính chính là niềm tin và hy vọng, và em là người làm được điều đó, không phải anh.”
Aurelia lắng nghe từng lời của Vương Cường, cảm nhận sự chân thành và tình cảm mà hắn dành cho cô.
Nàng ngẩng lên, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc và biết ơn. Với giọng nói nhẹ nhàng, cô đáp lại.
“Em cảm ơn anh, Vương Cường. Cảm ơn vì đã tin tưởng và giúp đỡ em đến bây giờ, nếu có gì cần giúp anh hãy nói với em.”
Nụ cười trên gương mặt Vương Cường trở nên ấm áp hơn, hắn gật đầu đồng ý, và cả hai lại tiếp tục làm việc, cùng nhau đối mặt với những thách thức và dự định lớn lao phía trước.
Cả hai đều hiểu rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng với sự tin tưởng và quyết tâm, họ sẽ vượt qua mọi thử thách để xây dựng một tương lai tươi sáng cho vương quốc.
Ánh sáng mặt trời buổi sáng dần chiếu sáng cả căn phòng, nhưng trong tâm trí Vương Cường, hắn đã bắt đầu lập ra những kế hoạch mới.
Trong phòng làm việc rộng lớn nhưng ấm cúng đó, tiếng bút cọ xát với giấy vang lên, tiếng bánh xe của những chiến lược lớn đã bắt đầu quay. Và dù bên ngoài gió bão có lớn đến đâu, hắn vẫn vững vàng trên con đường mình đã chọn.
…
Cảm ơn bạn DeathTNB đã ủng hộ và tiếp tục đề cử mình ạ.
Mình cũng xin cảm ơn bạn for demacia đã ủng hộ và tiếp tục đề cử.
Trang Web metruyenchu update thông tin hơi chậm nên mình không thể cảm ơn các bạn kịp lúc, mong các bạn thông cảm ạ.
Mình rất vui vì mọi người đã đọc tới đây.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.