Trong khu y tế yên tĩnh, Dr. Malgor đang đi kiểm tra các bệnh nhân cùng với phụ tá của mình, Neral.
Bóng dáng của vị bác sĩ quỷ lớn tuổi di chuyển chậm rãi nhưng vững chãi qua các giường bệnh, đôi mắt đen như hố sâu không ngừng quan sát từng v·ết t·hương, từng dấu hiệu hồi phục của binh lính.
Maglor cũng thuộc chủng tộc 『Black eyes demon』nhưng khác với Vương Cường, con ngươi của ông có màu xanh dương thay vì đỏ.
Làn da xám tro của ông nhăn nheo, hằn rõ dấu vết của thời gian, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, thể hiện sự uyên bác và giàu kinh nghiệm. Mái tóc bạc trắng buộc gọn sau gáy, bộ râu dài rủ xuống ngực, càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm và bí ẩn của ông.
Neral, người phụ tá trung thành và tận tụy, theo sát sau Dr. Malgor, luôn sẵn sàng hỗ trợ khi cần. Thân hình cao lớn và rắn chắc của hắn nổi bật với làn da xanh đậm và đôi mắt màu vàng sáng, phản chiếu sự nhanh nhạy và nhiệt tình.
Mái tóc ngắn màu đen được cắt gọn gàng và cặp sừng nhỏ cong về phía sau, không cản trở công việc mà chỉ làm tăng thêm vẻ cứng rắn của Neral. Dù ít nói, nhưng từng cử chỉ của hắn đều chu đáo và tỉ mỉ, luôn đảm bảo mọi quy trình diễn ra suôn sẻ và hiệu quả.
Cả hai dừng lại bên một bệnh nhân, một binh lính với v·ết t·hương sâu trên vai, vết khâu còn mới nhưng đang dần lành lặn một cách kỳ diệu.
Malgor cúi xuống, chăm chú nhìn vào v·ết t·hương, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi. Từ khi bắt đầu áp dụng phương pháp khâu v·ết t·hương, ông đã nhận thấy sự hồi phục của binh lính nhanh chóng hơn so với việc chỉ băng bó thông thường.
Đặc biệt là những v·ết t·hương nặng, tưởng chừng như ma dược không thể làm gì được, lại có thể chuyển biến tốt hơn sau khi được khâu. Thậm chí, tình trạng sưng mủ cũng giảm đi đáng kể.
Ông nhìn xuống một binh lính trẻ đang băng bó, đôi mắt đen như hố sâu của ông ánh lên sự thấu hiểu.
"Nào, v·ết t·hương của ngươi thế nào rồi?" Malgor hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Binh lính trẻ nhăn mặt, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.
"Tốt hơn rồi, thưa bác sĩ. Nhờ cách khâu v·ết t·hương mới của ngài mà bọn tôi thấy đỡ đau hơn nhiều."
Malgor gật đầu, rồi cẩn thận kiểm tra vết khâu trên cánh tay binh lính.
"Không còn sưng mủ, dấu hiệu tốt đấy. Ngươi hãy tiếp tục giữ v·ết t·hương sạch sẽ và nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là được."
Một binh lính khác, ngồi trên giường gần đó, nhìn Malgor với ánh mắt cảm kích.
"Bác sĩ, nếu không có ông, chắc tôi chẳng qua nổi lần này đâu. Vết thương lớn như vậy mà lành nhanh đến bất ngờ."
Malgor mỉm cười nhẹ nhàng, nét mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh.
"Chỉ là công việc của ta thôi. Sức mạnh và sức chịu đựng của ngươi cũng đóng góp rất nhiều."
Neral, luôn đứng bên cạnh và quan sát, bỗng lên tiếng.
"Thưa thầy, có vẻ như các vết khâu không chỉ giúp v·ết t·hương lành nhanh mà còn tránh được nhiễm trùng. Thầy có nghĩ đây là một phương pháp hữu hiệu hơn so với việc băng bó thông thường không?"
Malgor trầm ngâm một lúc, rồi quay sang Neral.
"Ta cũng đang thắc mắc điều đó. Có vẻ như việc khâu v·ết t·hương không chỉ ngăn máu chảy mà còn giúp v·ết t·hương không bị sưng mủ. Ta chưa thể hiểu rõ nguyên nhân, nhưng đây là điều đáng để nghiên cứu thêm."
Một binh lính khác, nằm ở giường xa hơn, nghe thấy cuộc trò chuyện liền xen vào.
"Bác sĩ, ngài có nghĩ rằng cách khâu v·ết t·hương này có thể trở thành tiêu chuẩn mới cho tất cả các ca c·hấn t·hương không? Nó thực sự hiệu quả đấy!"
Malgor gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm.
"Có thể lắm. Ta sẽ gặp ngài cố vấn để tìm hiểu thêm và xem liệu phương pháp này có thể được áp dụng rộng rãi hơn hay không."
Khi bước qua từng giường bệnh, Malgor luôn dừng lại hỏi thăm từng binh lính, lắng nghe họ kể về cảm giác, nỗi lo, và niềm hy vọng.
Ông không chỉ là một bác sĩ, mà còn là người thầy, người lãnh đạo tinh thần cho những binh lính này, giúp họ vượt qua những cơn đau và sợ hãi.
Sau khi kiểm tra xong các bệnh nhân, Malgor quay sang Neral, giọng nói đầy sự kiên quyết.
"Chúng ta phải tìm ra lời giải đáp. Đi thôi, đến gặp ngài cố vấn nào."
Neral gật đầu, theo sau Malgor rời khỏi khu y tế, trong lòng tràn đầy sự kính trọng và sự tin tưởng vào người thầy của mình.
Trong văn phòng làm việc, không khí trầm mặc và tập trung. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào tạo nên một không gian nhẹ nhàng yên tĩnh, nhưng đầy năng lượng. Vương Cường ngồi sau bàn, mắt chăm chú vào những tài liệu trải rộng trước mặt.
Aurelia ngồi phía bên trái trước cửa sổ và đối diện với cửa ra vào.
“Vấn đề nhân lực tại khu mỏ đang cần được giải quyết ngay,” Aurelia nói, ánh mắt lướt qua những báo cáo.
“Số lượng binh lính phải tạm điều động từ các đơn vị khác không thể duy trì lâu dài. Anh nghĩ ta nên làm gì tiếp theo?”
Vương Cường ngẩng đầu lên, nụ cười mỉm thoáng hiện trên khuôn mặt.
“Chúng ta không thể dựa vào tù binh mãi được. Anh đã dự tính sử dụng dận tị nạn để bổ sung. Họ có thể trở thành nguồn nhân lực lâu dài và ổn định, đặc biệt khi được đào tạo bài bản.”
Aurelia gật đầu, đôi mắt xanh biếc phản chiếu sự đồng tình.
“Đúng là một cách tiếp cận thông minh. Khi nào họ tới, em sẽ sắp xếp để họ được chia vào các đội theo kỹ năng phù hợp.”
Chuyển sang một chủ đề khác, Vương Cường ngả người ra ghế, giọng điềm tĩnh.
“Aurelia, anh cần cung cấp thêm thông tin về các sinh vật huyền bí xung quanh thung lũng Sao Rơi. Những loài này có thể gây trở ngại cho kế hoạch mở rộng của chúng ta.”
Aurelia bắt đầu giải thích, giọng nói trở nên đầy kiến thức.
“Thung lũng Sao Rơi có rất nhiều sinh vật nguy hiểm, từ mấy loài quái nhỏ như Slime đến những loài quái vật kỳ lạ mà ma thuật không thể áp chế hoàn toàn. Em sẽ lập một danh sách chi tiết cho anh, nhưng chúng ta cần cẩn trọng khi đối đầu với chúng.”
Vương Cường lắng nghe, mỗi lời nói của Aurelia được hắn tiếp nhận với sự chăm chú.
“Cảm ơn em, thông tin này rất quan trọng. Chúng ta sẽ cần có biện pháp phòng thủ và cả các kế hoạch dự phòng nếu mọi thứ không đi đúng hướng.”
Hắn nói tiếp.
“À, anh đang dự định làm nông trại nuôi Slime, em cho anh xin thêm kinh phí được không.”
Nghe đến kinh phí, đầu Aurelia lại cảm thấy nhứt nhứt, cô thẳng thừng từ chối.
“Không! Trước khi động cơ hơi nước ma thuật được bán thì em không có kinh phí nào cho anh dùng được cả.”
Cả hai tiếp tục thảo luận, trao đổi qua lại về mọi khía cạnh từ quản lý q·uân đ·ội, phát triển kinh tế, đến các dự án hợp tác.
Aurelia đưa ra những câu hỏi về cách giải quyết các tình huống phức tạp, và Vương Cường, với kiến thức của thế kỷ 21, luôn có những câu trả lời sắc bén, hiệu quả.
“À, về các thư mời,” Aurelia chợt nhớ ra, “Em đã gửi đi và nhờ gia tộc Arazel đưa các đại diện gia tộc đến. Gia tộc Veylan cũng sẽ có mặt, ngày mốt họ sẽ đến. Anh đã chuẩn bị gì chưa?”
Vương Cường gật đầu, giọng nói của hắn thể hiện sự tự tin và sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Anh đã lên kế hoạch chi tiết cho buổi ra mắt. Ngoài ra, anh cũng chuẩn bị thêm một số vật phẩm đặc biệt. Hy vọng chúng sẽ thu hút được sự chú ý của các nhà đầu tư hoặc một vài gia tộc hứng thú với các dự án.”
Vương Cường đã nói với Aurelia rằng hắn sẽ bán một số dự án và thành quả nghiên cứu, tất nhiên chỉ là những thứ không mấy quan trọng để đổi lấy tiền cung cấp cho các dự án lớn hơn.
Nghe đến việc Vương Cường sẽ bán các dự án, Aurelia mỉm cười, hài lòng với sự chủ động của hắn.
“Em nghĩ đó là một chiến lược tốt. Việc chia sẻ dự án không chỉ giúp chúng ta giảm gánh nặng tài chính mà còn mở rộng ảnh hưởng của vương quốc.”
Cuộc thảo luận tiếp tục diễn ra sôi nổi, với mỗi ý kiến đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Từng vấn đề trong doanh trại, từng khía cạnh của vương quốc được hai người mổ xẻ, tìm ra những giải pháp khả thi nhất.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang cuộc trò chuyện. Một hộ vệ bước vào, cúi chào và thông báo.
“Thưa ngài cố vấn, bác sĩ Malgor và học trò của ông ấy đang đứng ngoài. Họ muốn gặp ngài.”
Vương Cường nhìn về phía Aurelia, đôi mắt lóe lên chút tò mò.
“Có vẻ như chúng ta sẽ có thêm một cuộc trò chuyện thú vị nữa.” Hắn vươn vai nhẹ nhàng rồi hướng về cửa. “Cho họ vào.”
Khi cánh cửa mở ra, bác sĩ Malgor bước vào phòng với một vẻ uy nghiêm.
Đôi mắt đen của ông lập tức quét qua căn phòng, nhưng ánh lên sự ấm áp khi gặp ánh nhìn của Vương Cường và Aurelia.
Neral, học trò trung thành của Malgor, bước theo sau, giữ một khoảng cách nhỏ. Cả hai cuối người, đồng loạt gửi lời chào đến chỉ huy và cố vấn.
Aurelia, với giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần sắc bén, hỏi han.
“Bác sĩ Malgor, tình hình của các binh lính thế nào rồi?”
Malgor nở nụ cười hiếm hoi, khuôn mặt có phần nhẹ nhõm hơn thường ngày.
“Thưa Chỉ huy, các binh lính đang phục hồi rất tốt. Thậm chí những v·ết t·hương nặng tưởng chừng như không thể cứu chữa, nay lại tiến triển rất khả quan. Tôi rất vui mừng vì điều đó.”
Aurelia gật đầu, ánh mắt thoáng qua một chút hài lòng.
“Ta rất mừng khi nghe điều đó. Nhưng hôm nay, ngươi đến đây có chuyện gì sao?”
“Thật ra, tôi đến đây để học hỏi thêm một số kiến thức từ ngài cố vấn.”
Aurelia hiểu ý, khẽ ra hiệu cho Vương Cường.
Hắn gật đầu rồi, hướng ánh nhìn về phía bác sĩ Malgor và Neral, giọng nói thân thiện nhưng không kém phần quan tâm.
“Ngài muốn hỏi về điều gì?”
Malgor không ngần ngại, ngay lập tức đặt câu hỏi.
“Thưa ngài cố vấn, tôi thực sự tò mò về việc tại sao khâu v·ết t·hương lại giúp chúng lành nhanh hơn? Liệu ma lực có liên quan đến việc này? Nguyên lý của việc lành v·ết t·hương là gì? Và làm thế nào mà v·ết t·hương lại không bị sưng mủ như trước?”
Những câu hỏi liên tiếp của Malgor khiến Vương Cường hơi bất ngờ.
Hắn giơ tay, ngăn Malgor lại trước khi ông tiếp tục, rồi nói với một nụ cười nhẹ.
“Tôi không phải là chuyên gia y học, nên tôi chỉ có thể nói một cách chung chung mà thôi.”
Malgor gật đầu, mắt chăm chú lắng nghe.
Vương Cường bắt đầu giải thích.
“Việc khâu v·ết t·hương giúp các mô da liền lại với nhau, ngăn chặn vi khuẩn và bụi bẩn xâm nhập, từ đó giúp v·ết t·hương lành nhanh hơn. Còn việc v·ết t·hương không bị sưng mủ có thể là do việc vệ sinh tốt hơn và ngăn ngừa nhiễm trùng.”
Hắn nói tiếp.
“Nhiễm trùng thường là do các vi sinh vật mà mắt thường không thấy xâm nhập vào cơ thể thông qua v·ết t·hương, việc sưng tấy là do các kháng thể đang được tập trung để g·iết vi khuẩn.”
Dr. Malgor kinh ngạc trước những gì hắn nghe được.
“Ngăn ngừa nhiễm trùng? Thật khó tin rằng có những sinh vật nhỏ bé đến mức mắt thường không thể thấy, nhưng lại có thể gây ra sưng mủ và các vấn đề khác.”
Vương Cường cười, cảm thấy thú vị khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Malgor.
“Đúng vậy, chúng gọi là vi khuẩn. Mặc dù tôi không biết rõ chi tiết, nhưng chúng là tác nhân trong việc gây ra bệnh tật đồng thời cũng ngăn ngừa bệnh tật.”
Malgor lại tiếp tục đặt ra những câu hỏi khác, về cách thức hoạt động của cơ thể, về các phương pháp điều trị hiện đại hơn mà Vương Cường có thể biết.
Tuy nhiên, Vương Cường phải thừa nhận rằng hắn không thể trả lời hết mọi câu hỏi, đặc biệt là về các chi tiết sinh học.
Khi thấy Malgor định hỏi thêm, Vương Cường nhanh chóng ngắt lời.
“Bác sĩ Malgor, vài ngày nữa tôi sẽ tổ chức một buổi triển lãm về những thành tựu nghiên cứu của phòng thí nghiệm. Ngài có thể tham gia, ở đó có những công cụ và tài liệu sẽ giúp ngài hiểu rõ hơn về những câu hỏi này.”
Ánh mắt của Malgor lập tức sáng lên.
“Thật sao? Tôi nhất định sẽ đến, đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời.”
Sau khi đồng ý với lời mời của Vương Cường, Dr. Malgor kính cẩn cúi chào cả hai trước khi bước ra khỏi phòng.
Aurelia không quên gửi lời cảm ơn chân thành đến Malgor vì đã chăm sóc tốt cho các binh lính. Malgor đáp lại với nụ cười ấm áp, “Đó là bổn phận của tôi, thưa Chỉ huy.”
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.